Hắn từ lúc bước vào thư phòng vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, chăm chú đọc sách và viết chữ.
Đêm khuya, cửa thư phòng bất chợt mở, Hồ Tử Thất khoác lên mình một tấm chăn dày, tay cầm hộp thuốc bước vào.
Minh Tiên Tuyết đặt quyển sách xuống, khẽ nói: “Muộn thế này sao chưa nghỉ?”
Hồ Tử Thất than nhẹ: “Vết thương đau nhói khiến ta không thể nào ngủ được.”
Vừa nói, Hồ Tử Thất khẽ trút bỏ tấm chăn, để lộ bờ vai trần, nơi ấy vẫn còn vết băng buộc, là chỗ Minh Tiên Tuyết trước đây đã băng bó giúp y.
Minh Tiên Tuyết động tay khẽ, ánh mắt chẳng mảy may xao động: "Đại phu chưa khám qua sao?”
“Đã khám rồi.” Hồ Tử Thất giơ giơ lọ thuốc trong tay, “Cũng cho thuốc luôn rồi, chỉ là Bảo Thư đã nghỉ, ta ngại đánh thức giấc ngủ của hắn.”
“Vậy là đến quấy nhiễu ta sao?” Minh Tiên Tuyết cười khẽ.
Hồ Tử Thất đáp: “Công tử nhân từ đức độ, xem chúng sinh như nhau, không phân biệt kẻ dưới, ta đành phạm vào phép tắc.”
Minh Tiên Tuyết mỉm cười lắc đầu, đặt quyển sách xuống: “Đã đến thì ngồi xuống đây.” Rồi chậm rãi nói: “Để ta xem vết thương của ngươi.”
Hồ Tử Thất vâng lời ngồi xuống, gỡ băng trên vai, để lộ vết thương nhìn qua ghê rợn, nhưng thực chất chỉ là do thuật ảo biến ra.
Minh Tiên Tuyết tinh mắt nhận ra vết thương giả mạo, Hồ Tử Thất cũng biết rõ hắn đã nhận ra, nhưng cả hai người không ai nói ra, chỉ im lặng nhìn vết thương dưới ánh đèn mờ.
Vết thương trên vai Hồ Tử Thất có rìa sắc bén, đường nét trơn tru, không giống vết cắt do đao kiếm mà như vẽ một đường trên da thịt. Dù sâu tận xương, lại không có chút m.á.u nào, không hề tạo cảm giác dữ tợn, mà da xung quanh vẫn trắng mịn như tuyết, làm nổi bật vết thương tựa như đóa hoa hồng nở giữa tuyết, đẹp đẽ nhưng lạ thường.
Như muốn ngầm bảo Minh Tiên Tuyết: "Vết thương này là giả đấy, ngươi thấy đẹp không?"
“Ngươi đã báo đáp ơn cứu mạng của ta rồi.” Minh Tiên Tuyết nói, “Từ nay không còn nợ gì nữa, có thể đi được rồi.”
Hồ Tử Thất cười khẽ, giọng nhẹ nhàng: “Công tử đã liều mình cứu ta khỏi biển lửa, chỉ để nhận lại một cái báo đáp thế này thôi sao?”
“Vậy, công tử vì sao không trở về chùa mà tu luyện, mà lại ở đây vướng mắc bao nhiêu nhân quả?” Hồ Tử Thất hỏi.
“Chẳng qua là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.” Minh Tiên Tuyết điềm đạm đáp, “Ta không hề muốn dây dưa…”
“Thôi nào, dừng lại.” Hồ Tử Thất lần đầu ngắt lời hắn, không che giấu chút khó chịu, “Lại kiểu biện minh ấy, nói cho người khác nghe được, tự lừa mình cũng được, nhưng không lừa nổi ta.”
Minh Tiên Tuyết khựng lại, mỉm cười nhìn Hồ Tử Thất.
“Cũng suýt chút nữa lừa được ta đấy.” Hồ Tử Thất nheo mắt, ánh mắt sắc bén như dao, tựa một con hồ ly xảo quyệt, “Nếu ngươi thật từ bi như vậy, sao lại có nhiều người c.h.ế.t một cách kỳ lạ thế. Ngay cả hôm nay, bài kinh ngươi tụng cho hai kẻ cháy đen kia là gì thế?”
"Ngươi cho rằng là gì?” Minh Tiên Tuyết không đáp thẳng.
“Chắc chắn không phải là vãng sinh chú.” Hồ Tử Thất cười nói, “Nghe ra lại như là lưu hồn kinh thì đúng hơn.”
Minh Tiên Tuyết nói: “Quả thật là lưu hồn kinh, hồ tiên đúng là hiểu rộng biết nhiều.”
Hồ Tử Thất chẳng ngờ Minh Tiên Tuyết lại thẳng thắn thừa nhận, bèn cười khẽ: “Lưu hồn kinh sẽ khiến oan hồn ở lại dương gian mà lẩn khuất, không thể siêu sinh, đây chính là cách ngươi siêu độ người c.h.ế.t đấy à? Ngươi quả là biết đánh lừa người!”
“Ta không hề lừa người.” Minh Tiên Tuyết nhìn Hồ Tử Thất một cách bình thản.
“Đây mà không phải lừa sao?” Hồ Tử Thất bật cười, “Ngươi đừng cứng đầu, dù ta không có duyên với Phật nhưng cũng phân biệt được vãng sinh chú và lưu hồn kinh.”
“Ta thực sự không dối trá.” Minh Tiên Tuyết vẫn bình tĩnh, dịu dàng nói, “Khi nào ta từng nói mình tụng kinh siêu độ cho họ?”
Hồ Tử Thất sững người: quả đúng là Minh Tiên Tuyết chưa từng nói rằng mình tụng kinh để siêu độ. Hắn chỉ mặc áo trắng, khuôn mặt như trăng rằm, quỳ đó tụng kinh, khiến mọi người qua lại đều ngỡ là thiên thần hạ phàm mà thôi.
Cái lối không lừa người này, lại cao minh hơn là dối trá rất nhiều.
Hồ Tử Thất bật cười vì tức, nói: “Ngài quả là bậc giả nhân giả nghĩa hạng nhất.”
Minh Tiên Tuyết vẫn tiếp tục nói: “Nếu họ thật sự bị Hắc Bạch Vô Thường bắt đi, xuống hoàng tuyền, thì cũng chẳng thể siêu sinh được.”
“Hử?” Hồ Tử Thất ngạc nhiên.
Minh Tiên Tuyết đáp: “Bọn họ gây nhiều tội ác, nghiệp chướng chồng chất, sẽ bị đày vào địa ngục thẳm sâu muôn đời chịu khổ, không được luân hồi. Nếu để họ vất vưởng nơi dương gian, có khi họ lại có chút cơ duyên của riêng mình.”
“Vậy, ngươi ngăn họ siêu sinh cũng là làm điều thiện đấy nhỉ?” Hồ Tử Thất che miệng cười, “Xem ra ngươi cũng tốt bụng ghê đấy chứ!”
Minh Tiên Tuyết không biện minh, chỉ lặng lẽ cúi đầu, mở hộp thuốc.
Hồ Tử Thất lại nói: “Ngươi đã nói bọn họ tội nghiệt chất chồng, thì họ chịu tội cũng là quả báo của họ, ngươi xen vào nhân quả của họ là nghĩ mình là thần sao?”
Minh Tiên Tuyết khẽ mỉm cười, dùng trâm gỗ gắp thuốc mỡ, thoa lên vết thương của Hồ Tử Thất: “Vậy, ngươi không để ý đến nguyện ý của ta, thẳng thừng can thiệp vào nhân quả của ta, vậy coi mình là gì?”
Hồ Tử Thất bị chạm vào da thịt, bất giác khẽ run, vết thương trên vai như đóa hoa nhẹ nhàng run rẩy dưới ánh đèn mờ.
Đầu trâm gỗ bôi thuốc mỡ, nhẹ chạm lên da thịt, mang đến cảm giác thanh mát dễ chịu.
Nhưng sự tiếp xúc này không hoàn toàn thoải mái – thuốc mỡ dính làm Hồ Tử Thất có chút khó chịu, như có thứ gì gắn chặt vào da khiến y không thể phớt lờ. Đồng thời, đường trâm gỗ lướt trên da tạo cảm giác kỳ lạ, khiến Hồ Tử Thất theo bản năng muốn tránh né.