Đại Chùy theo Mã Triều Hà đi đánh nhau bị thương, ta tức đến nỗi m.á.u dồn lên não, hận không thể lập tức g i ế t c h ế t những người đó nhưng lại sợ Đại Chùy hỏi, vì vậy đều xử lý một trận, lại sợ nàng ta tỉnh lại tiếp tục đánh sơn trại, vì vậy tiện tay thu phục thêm mấy sơn trại khác.
Quả nhiên nàng an phận hơn nhiều, ngoan ngoãn dưỡng thương ngoan ngoãn ở bên cạnh ta.
Ta thường nghĩ, chắc chắn là ông trời thấy ta quá cô đơn nên tặng cho ta một tiên nữ, có nàng, ta như có mục tiêu, sống c h ế t cũng trở nên quan trọng.
Trước Tết, ta kéo Văn quốc công xuống ngựa, phụ hoàng lập tức viết thư đến, đầy giấy lời lẽ của người cha nhân từ, ta không tin một chữ của ông ta nhưng quả thực phải trở về kinh thành.
Ta trói Bát vương gia, Văn quốc công yêu hắn ta hơn cả mạng, trước khi c h ế t, ông ta đã khai ra tất cả.
Phụ hoàng của ta chỉ yêu quyền lực của ông ta, ông ta thậm chí còn không bằng gian thần trong mắt thế nhân, gian thần còn bảo vệ Bát vương gia, còn ông ta, một khi xung đột lợi ích, bất kể đối phương là ai, ông ta đều không tha. Ta vốn không muốn vội vàng, có chuyện còn phải tính toán nhưng không ngờ ông ta lại động đến Đại Chùy, giấu nàng đi làm con tin.
Ta liền ra tay, đêm đó, tuy kinh hiểm nhưng may mắn là mọi chuyện đều thuận lợi, Đại Chùy cũng bình an trở về.
Ta không g i ế t phụ hoàng, chỉ tuyên bố bên ngoài rằng ông ta bị bệnh, ta thay ông ta nắm đại quyền. Ta phong Đại Chùy làm vương phi, phản ứng đầu tiên của nàng sau khi biết được lại là vương phi có thể mở tiệm thịt hay không, ta đồng ý nàng mới vui vẻ.
Vương phi của ta quá ngốc nghếch nhưng lại rất hợp ý ta, nàng nói, trên đời này không có ai đối xử tốt với người khác vô điều kiện.
Thực ra có chứ, nàng đối với ta chính là như vậy, còn ta đối với nàng cũng vậy!
Ta nguyện ý đối xử tốt với nàng vô điều kiện, bởi vì, nàng xứng đáng.