• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ ngày ấy, vào cái năm tôi mười một tuổi ấy, bắt đầu từ khi tôi một thân một mình đi vài trạm xe về đến nhà, lúc tới cửa chung cư tôi đưa túi Mc Donald kia cho một cậu bé thường hay lục thùng rác ở nơi đó thì trong lòng tôi cũng đã đồng tình với lời nói của mẹ.

Đại Yên tôi đây, không có ba.

Trong lòng tôi và Tống Tiếu đều biết rõ đối phương là ai.

Mà quan hệ của cô ta và Trương Giai Giai lại rất tốt. Đêm cuối cùng trước khi khai giảng mà còn hẹn nhau tới Kim Cương hát hò.

Có lẽ đây đều là sự an bài của vận mệnh.

Đám người đó có nam có nữ, lúc bọn họ cười giỡn đi tới lầu ba thì Chu Tẫn đã ở đấy.

Khi đó anh đang nằm ngủ trên ghế sô pha bên ngoài, thuận tay lấy một cái áo khoác đắp lên che nửa mặt. Nhưng dù là như vậy Tống Tiếu vẫn nhận ra anh, chạy tới với vẻ mặt ngạc nhiên cực độ---

"Chu Tẫn! Trùng hợp quá, thế mà cậu lại ở đây thật."

Vẻ mặt bị đánh thức từ giấc ngủ của Chu Tẫn có hơi mờ mịt, đôi lông mày đen hơi nhíu lại: "...Tống Tiếu, sao cậu lại tới đây?"

Không ngờ hai người họ lại biết nhau.

Tôi nhớ lại rất lâu trước đây, khi tôi vẫn còn ở chung một ký túc xá với Trương Giai Giai thì đã từng nghe thấy bọn họ nói chuyện phiếm rằng đại học Cửu Kinh và trường dạy nghề kỹ thuật hóa chất đã từng tổ chức một buổi thi đấu bóng rổ hữu nghị. Với tư cách là đội trưởng mỹ nữ của đội cổ động viên, Tống Tiếu đã trúng tiếng sét ái tình với đội trưởng của đội bóng rổ trường bên.

Lúc đó Trương Giai Giai nói: "Hôm nay mình lại đi học viện hóa chất với Tống Tiếu, cậu ấy cố chấp thật đấy, lần nào cũng vồ hụt mà vẫn kiên trì chạy tới đó trồng cây si."



"Sức hấp dẫn của trai đẹp đúng là đỉnh, không biết Tống Tiếu có thể tóm được cậu kia không nữa."

Tống Tiếu có thể hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết nhất định cô ta nghe được Chu Tẫn ở đây nên mới đến thử vận may.


Hơn nữa hôm đó lại đúng lúc là sinh nhật cô ta.

Một cô bạn đi cùng trong đám cầm bánh sinh nhật, nũng nịu nói với Chu Tẫn: "Hôm nay là sinh nhật của Tiếu Tiếu nên tụi mình tới KTV tổ chức cho cậu ấy, lát nữa Chu Tẫn nhớ qua nha, qua cùng chúc mừng sinh nhật Tiếu Tiếu."

Vẻ mặt của Tống Tiếu tràn ngập mong đợi mà nhìn anh.

Chu Tẫn kéo áo khoác trùm vào đầu: "Buồn ngủ, tôi muốn đi ngủ."

Dù cách rất xa tôi vẫn thấy Tống Thiến che miệng cười, giọng nói dịu dàng chưa từng thấy: "Vậy cậu ngủ đi ha, khi nào chuẩn bị cắt bánh kem thì mình tới gọi cậu được không?"

"Được không Chu Tẫn?"

"Ừ." Chu Tẫn thuận miệng đồng ý, giọng nói vẫn vương chút buồn ngủ.

Thấy vậy Tống Tiếu cười rộ lên, lưu luyến nhìn anh mãi mới đi vào phòng riêng với đám người kia.

Tôi cảm thấy tôi hẳn nên tránh xa ra chút.



Nhân lúc mấy cô nàng đó còn chưa phát hiện ra tôi làm thêm ở đây thì tôi phải xin nghỉ rồi rời khỏi đây ngay.

Lúc tôi ra ngoài, lướt ngang qua sô pha thì Chu Tẫn vẫn cuộn người nằm ở trên đó, chỉ có mái tóc đen xốc xếch lộ ra dưới áo khoác.

Giây phút đứng đợi thang máy trong đầu tôi đột nhiên hiện ra một ý nghĩ vớ vẩn cực kỳ.

Đó là một Đại Yên đứng trong góc tối âm u, nội tâm đê hèn.

Tôi xoay người đi tới tước mặt Chu Tẫn, ngồi xổm xuống gọi anh một tiếng: "Chu Tẫn?"

Người mà tưởng đã ngủ rồi lại chợt ngẩng đầu lên, dưới mái tóc rồi bời lộ ra một khuôn mặt bất cần, mày rậm anh tuấn, mắt một mí xinh đẹp, con ngươi đen láy chứa đựng vẻ kinh ngạc.

"Ơi?"

"Có muốn ra ngoài căng gió không?"

Tôi thử dò hỏi anh, lúc bốn mắt chạm nhau tôi thấy vẻ kinh ngạc của anh dần rút đi, thay vào đó là vài phần nghiền ngẫm: "Chị à, chị đừng có trêu chọc tôi."

"Không chọc anh, tôi mời anh đi uống coca."

Chu Tẫn bật người từ sô pha dậy, đứng thẳng lên còn cao hơn tôi một cái đầu, cười một cách xấu xa, lộ ra hàm răng trắng với tôi: "Đi!"

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK