Biên cương không danh tướng, vốn đã nguy khốn trăm bề, thủ tướng Tạ Thành tầm thường vô dụng, mà trong tay ta lại không có nhân tài để thay thế. Nhưng đúng một năm sau khi Tiêu Hoài Cẩn bị ám sát, tin tức từ biên thùy được truyền về.
Bắc cảnh xuất hiện một hỏa đầu quân tài hoa kiệt xuất, dẫn theo đám binh sĩ già yếu tàn phế nhiều lần chặn đứng giặc ngoại xâm ngoài biên tái.
Người này công lao hiển hách, ta đặc cách thăng chức trọng dụng, lại sai Phúc An mang theo lễ vật đến để ban thưởng. Nhưng khi gặp được đối phương, Phúc An kinh hãi đến mức suýt chút nữa đã thất lễ.
Dung mạo người kia, bất kể nhìn theo hướng nào, ngang dọc trái phải, đều giống hệt Tiêu Hoài Cẩn. Chỉ là trên má hắn có một vết sẹo dài, hủy đi dung nhan tuấn mỹ vô song vốn có.
Hắn tự xưng là Chử Vô Kỵ, là con trai của một đầu bếp, nối nghiệp phụ thân lên làm hỏa đầu quân. Thậm chí hắn còn biểu diễn tài nghệ xào nấu nồi lớn, làm một phần thịt kho tàu ngay tại chỗ.
Nghe nói nồi thịt kho tàu có nước màu đạt đến độ hoàn mỹ, hương vị thơm mềm béo ngậy, khiến Phúc An vừa tròn mắt kinh ngạc, vừa chảy nước miếng không ngừng.
Chỉ là... hắn nói mình sinh trưởng ở biên quan.
Vậy thì, chất giọng Kinh thành lưu loát kia, nên giải thích thế nào đây?
40.
Ta đã trì hoãn rất lâu, trì hoãn cho đến tận khi "Chử Vô Kỵ" năm lần bảy lượt vào ra chiến trường, bắt sống Tiểu vương của Ngoã Lạt, công huân cái thế, nếu không phong thưởng thì thật khó ăn khó nói, lúc này mới cắn răng triệu hắn vào kinh.
Thiên hạ này cần "Chử Vô Kỵ", nhưng ta lại không thể có "Tiêu Hoài Cẩn".
Giờ đây, ta là Thái hậu đương triều, đã từng là Dung Hoàng hậu, Dung Quý phi.
Còn hắn thì sao? Phụ thân của Thiên tử, thân đệ của Tiên đế, và là "con rể" của ta.
Phong cho hắn chức gì đây? Hoàng phụ Nhiếp chính vương? Hay là... Thái Thượng Hoàng?
Vậy khi ấy ta sẽ ở vị trí nào? Kính Du sẽ ở vị trí nào?
Nếu Kính Du thực sự là kẻ vô dụng không thể gánh vác, mẹ con ta nhường thiên hạ cho hắn cũng chẳng có gì đáng nói. Nhưng Kính Du năm nay tám tuổi, tuy không phải kỳ tài trời ban, song cũng thông minh đoan chính, làm một quân vương giữ vững giang sơn hẳn không thành vấn đề. Khi Tiêu Hoài Cẩn tám chín tuổi, hắn còn chưa hiểu lễ nghĩa bằng nó, chỉ biết dẫn đám thái giám chơi trò đánh trận, nghịch ngợm vô cùng.
Chỉ biết dẫn đám thái giám chơi trò đánh trận...
Nghĩ đến công huân hiển hách của "Chử Vô Kỵ" ngày hôm nay, ta lặng lẽ mím môi.
La Nhị ở bên cạnh thấy ta nhíu mày trầm tư thì dùng dĩa xiên một miếng dưa đưa đến bên miệng ta, ý vị thâm sâu nói:
"Nương nương, người đã khuất cũng đã khuất rồi."
Ta há miệng ăn miếng dưa ấy rồi xua tay từ chối miếng thứ hai. Vừa nhai, ta vừa nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, nhắm mắt lại, mặc cho hắn giúp ta xoa bóp thái dương và ấn đường. Đầu ngón tay ấm áp có lực, xoa dịu đi da đầu căng thẳng của ta.
"Lương thực vận chuyển bằng đường thuỷ điều tra đến đâu rồi?"
"Đại Lý tự ở bên kia nói rằng, Thừa Ân công đã khai rồi. Chính hắn chỉ thị vận chuyển lương thực bằng đường thuỷ đầu cơ trục lợi, sau đó nguỵ trang thành sự cố lật thuyền. Vị tuần Tào ngự sử được phái đi trước đó, cũng là do hắn diệt khẩu."
Khóe môi ta khẽ cong lên:
"Vẫn là Trì đại nhân của chúng ta có cách. Thừa Ân công là biểu cữu của hắn, vậy mà hắn vẫn xuống tay được."
La Nhị cũng cười: "Đại Trưởng công chúa đã trở mặt rồi."
Còn gì mà không trở mặt được chứ?
Một nhi tử ngoan ngoãn luôn bị nắm chặt trong lòng bàn tay bỗng dưng không nghe lời, phản bội thân tộc, ngày ngày đ.â.m d.a.o vào tim đám tông thất công thần, làm sao mà bà ta có thể chấp nhận được?
Nhưng bà ta chưa từng nghĩ rằng, Trì Ngạn là một con người chứ không phải một con rối. Hắn bị bà ta thao túng từ nhỏ, ngay cả một sợi vòng tay tặng cho tiểu cô nương cũng bị ép phải đòi lại. Hai lần cưới thê tử, đang sống sờ sờ đều bị bà ta hành hạ đến chết, dù có là tượng bùn cũng phải bùng lên ba phần phản kháng.
Kết quả là, một người đã mất hai thê tử như Trì Ngạn còn chưa đến cầu hôn ta, mà "Chử Vô Kỵ" vừa mới vào Kinh đã đến cầu xin được ban hôn rồi.
Trên triều đình, giữa vạn người dõi theo, ta nhìn chằm chằm vào gương mặt giống hệt Tiêu Hoài Cẩn, chỉ là thêm vài vết sẹo, nhuốm thêm những phong sương, bàn tay nắm chặt, móng tay ghim vào da thịt.
Ta không thể thất thố.
Đủ loại quan lại đều đang hướng ánh mắt sáng quắc về phía này.
Thuần vương phi sẽ thất thố, Tằng Tử An sẽ thất thố, phu quân của nàng quỳ trước mặt nàng cầu xin cưới người khác, nàng tuyệt đối sẽ không thể nào chịu nổi.
Nhưng ta không phải Tằng Tử An, ta là Thái hậu, là "nhạc mẫu" của Tiêu Hoài Cẩn, và ta với "Chử Vô Kỵ" không có nửa điểm liên quan. Hắn không phải Tiêu Hoài Cẩn, hắn là "Chử Vô Kỵ", cũng chỉ có thể là "Chử Vô Kỵ".
Ta cố gắng nặn ra một nụ cười giả tạo, gắng hết sức dùng giọng điệu đoan trang nhất mà lên tiếng:
"Tốt, ái khanh vì việc nước mà chậm trễ hôn sự, đến giờ vẫn đơn độc một mình. Ai gia nhất định sẽ chọn cho ái khanh một danh môn thục nữ tương xứng."
"Chử Vô Kỵ" gần như thất thố, ánh mắt nóng rực nhìn ta chằm chằm, không chịu bỏ qua dù chỉ là một biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt ta. Vậy mà hắn cũng không tạ ơn.
Những vết sẹo không làm giảm đi vẻ anh tuấn của hắn, ngược lại còn khiến khuôn mặt vốn cao quý thêm phần phong trần tôi luyện. Ánh mắt hắn càng thêm sắc bén như đao, khi nhìn ta lại giống như con mãnh thú nhìn chằm chằm con mồi, ngang tàng cuồng ngạo không chút che giấu.
Không khí nhất thời ngưng trệ, văn võ bá quan đưa mắt nhìn nhau, trao đổi ý tứ.
"Chử ái khanh," lúc này, Kính Du nhoẻn miệng cười, đứa bé tám tuổi, giọng nói còn mang theo chút non nớt: "Trẫm nghe nói ngươi biết làm món thịt kho tàu, còn làm được cả một nồi lớn. Ngươi có thể làm cho trẫm nếm thử một lần được không?"
"Chử Vô Kỵ" quay đầu nhìn tiểu hoàng đế trên long ỷ, ánh mắt thoáng chốc trở nên phức tạp, chậm rãi lướt qua đôi mày tám phần tương tự với mình, rồi đến đôi môi giống hệt ta. Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều:
"Thần không chỉ biết làm thịt kho tàu, còn biết làm cả dê nướng nguyên con. Nếu có cơ hội, thần nhất định sẽ làm cho Bệ hạ thưởng thức."
Kính Du lại hỏi về phong cảnh ở biên cương, hắn thuận thế kể chuyện thú vị ở Bắc địa, khiến Kính Du nghe đến hăng hái say mê.
Lần đầu tiên ta thấy trong mắt Kính Du chứa đựng sự thân thiết và ngưỡng mộ đến như vậy. Từ trước tới nay dù gặp gỡ danh sĩ tài tử cỡ nào, nó cũng chưa từng dùng đôi mắt lấp lánh kia để nhìn bọn họ.
Rốt cuộc là vì huyết mạch Tiêu thị trời sinh đã mang chiến ý, hay giữa phụ tử thực sự có cảm ứng trong cõi u minh, hay bản năng trẻ nhỏ bén nhạy, lần đầu tiên cảm nhận được sự yêu thương và bảo hộ từ một nam nhân trưởng thành?
Ta không thể hiểu hết được.
Vốn dĩ ta còn đang đau đầu vì phải chọn hôn phối cho "Chử Vô Kỵ", thế nhưng khi thấy hắn phụng chỉ tiến cung, mang theo tiểu hoàng đế trèo cây trộm trứng chim, nhìn Kính Du chống nạnh chắn trước mặt ta, lớn tiếng nói:
"Đừng động vào Chử đại ca của ta!"
Rồi lại nhìn thấy gương mặt đen như đáy nồi của người kia, ta bỗng không nhịn được mà bật cười.