• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đêm không mộng.

 

Từ khi bước vào mùa hạ đến nay, mỗi đêm trong phòng đều có đặt băng và dùng cơ quan làm mát, thế nhưng đến nửa đêm vẫn khó tránh khỏi cảm giác oi bức. Tang Lam vốn mẫn cảm với khí nóng, thỉnh thoảng sẽ bị tỉnh giấc giữa đêm vì không chịu nổi, nhưng lại quá buồn ngủ, nên cũng chỉ khẽ mở mắt, rồi rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.

 

Nhưng đêm nay, y ngủ cực kỳ say, đến mức khi ý thức dần trở về, tay còn có thể chạm vào tấm đệm mềm mại dưới thân - hiếm hoi thay, không hề bị y đá văng như thường lệ.

 

Ngủ quá sâu, khiến khi tỉnh lại, đầu óc vẫn còn lơ mơ, Tang Lam không lập tức mở mắt, chỉ vô thức cựa mình, tìm đến nơi nào đó mát lạnh để nép vào.

 

Trước ngực, nơi tựa vào có xúc cảm vừa mềm mại vừa mát lạnh, cực kỳ dễ chịu. Tang Lam không nhịn được, cứ thế nhắm mắt mà nhẹ nhàng cọ mặt vào chỗ đó.

 

Vừa mới cọ xong một chút, trán liền bị cái gì đó khẽ chạm vào.

 

"...Ừm?"

 

Tâm thần thoáng chấn động, mọi giác quan vốn còn lười biếng lập tức tỉnh táo lại, Tang Lam đột ngột mở mắt. Mà ngay khi gương mặt quen thuộc kia đập vào mắt, ký ức đêm qua cũng lập tức ùa về như nước lũ.

 

Chỉ trong khoảnh khắc thanh tỉnh, nhận ra người nằm bên cạnh là ai, Tang Lam liền cưỡng chế áp xuống sát ý vừa chớm nổi lên, ngón tay âm thầm sờ lên cổ, dò xét lớp ngụy trang vẫn còn nguyên vẹn, rồi lại kín đáo kiểm tra quần áo trên người. Khi phát hiện tất cả vẫn hoàn hảo, y mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới có tâm trạng cẩn thận đánh giá người bên cạnh vẫn còn đang say giấc.

 

Người kia khi ngủ dường như cũng giống như lúc tỉnh, luôn giữ một dáng vẻ yên tĩnh và trầm ổn. Có lẽ vì đôi mắt đã khép lại, khiến khí chất vốn đầy áp lực cũng giảm đi vài phần, vô hình trung mang theo cảm giác yên bình, như núi cao trầm lặng ẩn trong mây khói, càng lộ rõ nội liễm và tu dưỡng sâu xa.

 

Nghĩ lại, rõ ràng tối qua y là ngủ ở bên ngoài sườn giường, vậy mà giờ tỉnh dậy đã nằm ngay trên sập -- y tuyệt không có tật mộng du, người có thể làm ra chuyện này, chỉ có thể là kẻ trước mắt kia. Không biết hắn dùng cách gì, bộ dáng trông thì yếu đuối, vậy mà lúc di chuyển hắn lại không gây ra chút động tĩnh nào, thậm chí không khiến y thức giấc.

 

Chẳng lẽ là do y ngủ quá say?

 

Tang Lam nhẹ nhàng cựa mình, định kéo giãn một chút khoảng cách. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, y lập tức cảm nhận được một cánh tay đang vòng chặt bên hông. Cả thân thể bất giác cứng lại. Ánh mắt theo phản xạ chậm rãi dời xuống, chỉ thấy bản thân đang kề sát trong lòng nam nhân, hơn nữa còn hoàn toàn bị đối phương ôm chặt vào trong ngực.

 

Eo lưng bị ôm, đầu gối cũng vắt chồng lên nhau.

 

- Dù đều là nam tử, tư thế này... cũng thật sự có chút không ổn.

 

Tang Lam không hiểu sao cảm thấy mặt hơi nóng. Y nín thở, toan tính trong lúc người kia còn chưa tỉnh dậy sẽ tranh thủ rút lui khỏi vòng tay đối phương. Thế nhưng bàn tay vừa đặt lên cánh tay đang ôm lấy mình, ngay khi ngón tay vừa chạm đến làn da kia, nơi đó liền khẽ siết lại.

 

Cùng lúc ấy, hô hấp của người trước mắt chợt trầm xuống, theo sau là mí mắt từ từ mở ra.

 

Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, Tang Lam có cảm giác như vừa bị một mãnh thú ẩn mình trong bóng tối dán chặt ánh mắt theo dõi, toàn thân cứng lại, hơi thở cũng vô thức nhẹ dần.

 

Thế nhưng cảm giác áp bách mãnh liệt ấy chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt. Rất nhanh sau đó, mũi nhọn bị thu liễm, mặt biển lại trở về phẳng lặng.

 

Lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi đến thế với đôi mắt thâm trầm kia, Tang Lam dù tim còn chưa hoàn toàn bình ổn, vẫn cố ép bản thân giữ bình tĩnh, đối diện cùng hắn.

 

Lúc này nhìn gần mới phát hiện, ánh mắt người kia quả thực sâu thẳm đến mức không đáy, tựa như hai vực sâu bí ẩn hút hồn người, một khi rơi vào liền rất khó thoát ra - rõ ràng nhìn từ xa chỉ giống như mặt hồ trong lặng lẽ.

 

Ánh mắt hắn dừng lại hồi lâu, mà chủ nhân của đôi mắt ấy cũng chỉ lẳng lặng nhìn lại, không nói một lời, mặc y quan sát.

 

Cuối cùng, vẫn là Tang Lam chủ động phá vỡ trầm mặc.

 

Y giơ tay, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của đối phương, đem cánh tay kia từ eo mình dời ra, đồng thời cũng dời tầm mắt đi nơi khác:
"Vương gia... Đêm qua mạo phạm."

 

Vài sợi tóc dài rơi xuống theo động tác của y, lượn lờ trước ngực, đuôi tóc khẽ cong, trông như sợi móc câu nhỏ bé tinh tế. Tạ Lưu Đình ánh mắt khựng lại nơi đó một thoáng, rồi mới nhẹ rũ mi mắt xuống. Hắn không vội vàng ngồi dậy, chỉ nhẹ nhàng phủ tay lên mu bàn tay Tang Lam đang chống bên cạnh, khẽ thở dài một tiếng --

 

"Vốn tưởng có thể nghe được một câu chào buổi sáng từ vương phi... Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi."

 

"Mà chỉ như vậy, thì có mạo phạm ở chỗ nào chứ..."

 

Nam nhân hơi ngước mắt, ánh nhìn từ dưới lên rơi thẳng vào mắt Tang Lam, dịu dàng đến độ như ánh sáng lặng lẽ mặt hồ. Giọng nói mang theo dư âm ngái ngủ khàn khàn, nhưng khi vang lên trong tai người đối diện, lại tựa như tiếng huyền cổ xa xưa khẽ ngân, chạm đến lòng người trong vô thanh vô thức.

 

"Vừa mở mắt đã thấy vương phi nằm cạnh bên, thật sự là chuyện may mắn không gì sánh được."

 

"Nếu đây là mạo phạm, ta ngược lại còn hy vọng được mạo phạm thêm vài lần như thế nữa."

 

Lời nói có phần lười biếng buông thả, nhưng khi thốt ra từ miệng người này lại mang theo vẻ chân thành tha thiết xen lẫn sự quyến luyến dịu dàng.

 

Không hiểu sao, lòng Tang Lam khẽ run lên.

 

Y theo bản năng muốn lùi lại, nhưng bàn tay đang đặt trên người y tuy không dùng sức, lại khiến người ta không sao thoát ra được. Mà kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này, vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, chậm rãi dùng giọng ôn hòa mà nói tiếp với y.

 

"Đêm qua."

 

Tạ Lưu Đình ngồi dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào Tang Lam, khiến y trong thoáng chốc như bị mắc vào lưới, không cách nào tránh né.

 

"Sau khi vương phi ngủ, vẫn cứ rúc vào lòng ta, dù thế nào cũng không chịu buông ra. Vậy mà sáng ra lại lạnh nhạt thế này, là vì cùng ta ngủ chung khiến vương phi cảm thấy không thoải mái sao?"

 

Câu nói nửa thật nửa đùa, mập mờ che giấu một phần sự thật, lại khiến hắn cụp mắt, giọng nói cũng thấp đi một chút --

 

Tang Lam nghe vậy đỏ bừng cả mặt, lập tức quên luôn việc phải giữ khoảng cách -- y biết tư thế ngủ của mình không được tốt, nhưng ngàn vạn lần không ngờ lại "không tốt" đến mức này!

 

Vừa định mở miệng nói lời xin lỗi, người trước mắt bỗng chốc khựng lại, kế đó dường như không kìm được mà cúi đầu ho sặc sụa từng hồi.

 

Tang Lam lập tức nuốt lời định nói vào bụng, do dự một thoáng rồi vẫn cúi người nghiêng đến gần, tay giơ lên, nghiêng người vỗ nhẹ sống lưng đối phương trong tư thế gần như mặt đối mặt.

 

Hơi thở vương trên người "thiếu nữ" ấy, mang theo ánh nắng dịu dàng khiến người ta say mê, còn hiệu quả hơn bất cứ loại an thần hương nào hắn từng dùng.

 

Khoảnh khắc đến gần, như có ánh sáng bao phủ toàn thân. Tạ Lưu Đình cũng nhờ vào động tác ấy mà dần ổn định lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi cúi đầu, khẽ tựa cằm lên bờ vai Tang Lam.

 

"Tháp Tháp......"

 

"Hửm?"

 

Tiếng gọi dịu dàng ấy cọ nhẹ vào tai khiến Tang Lam có chút ngứa ngáy, y khẽ nghiêng đầu, theo bản năng đáp lại.

 

Ngay sau đó, không biết từ khi nào, hai tay của nam nhân đã vòng qua eo y, hơi siết lại. Tang Lam đồng tử khẽ co lại, còn đang bận lo cho thân thể đối phương nên không hề kháng cự, cứ như vậy bị kéo ngã xuống đệm giường, hoàn toàn không phòng bị.

 

"...... Vương gia?"

 

Trong khoảng không ngập tràn hơi thở hòa lẫn vào nhau, Tang Lam ngẩng đầu, chạm mắt với người kia ở cự ly gần đến ngột ngạt. Trên gương mặt luôn điềm tĩnh kia cuối cùng cũng rạn ra một vết nứt thật nhỏ, từ trong đôi mắt sâu như nước ấy, từng chút từng chút, dục niệm đen tối bị kéo ra khỏi đáy sâu.

 

"Tháp Tháp, ta chịu đựng đến vậy, quả thật cũng chút mệt mỏi."

 

"Ta......"

 

Tang Lam khựng lại, vừa hé môi định nói gì, ngón tay thon dài của người kia đã nhẹ nhàng đặt lên môi y.

 

"Cứ coi như là lúc thần trí chưa rõ... Vương phi đồng ý để ta ôm một lát, được không?"

 

...

 

Vào phủ Vương gia đã mấy tháng, hôm nay mới là lần đầu tiên hai người - trên danh nghĩa là phu thê mới cưới - cùng ngồi ăn sáng.

 

Bữa ăn đều là món Tang Lam yêu thích, y vốn cho rằng khẩu vị của Tạ Lưu Đình chắc cũng giống mình, nên mới chuẩn bị như vậy.

 

Do chuyện xảy ra khi vừa thức dậy khiến không khí có phần gượng gạo, suốt bữa ăn Tang Lam luôn giữ thái độ lảng tránh, cúi đầu không nói gì. Mãi đến khi ăn gần xong mới ngẩng lên, liếc nhìn liền thấy đồ ăn trước mặt Tạ Lưu Đình gần như vẫn còn nguyên.

 

"Vương gia sao lại không ăn?"

 

"Vì không nỡ."

 

Đường đường một Vương gia há lại đến bữa ăn cũng tiếc không nỡ dùng? Tang Lam nghe xong thoáng sững người, lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Ý ngài là gì?"

 

Tạ Lưu Đình mỉm cười, nụ cười như gió xuân thoảng qua, lại khẽ thở dài như tiếc nuối: "Thời gian cùng Tháp Tháp ăn sáng thật quý giá, so với dùng bữa, ta càng muốn nhìn ngươi nhiều hơn một chút."

 

Đối diện với người trước mắt nói năng bông đùa nhưng tư thế vẫn điềm nhiên bất động, Tang Lam đành nén cảm giác nóng bừng trong lòng, chau mày chuyển chủ đề:

 

"Vương gia đã nói thì đành vậy. Nhưng nếu ngay cả thân thể mình cũng không trân trọng, người khác nói thêm cũng chỉ uổng công."

 

Y hạ giọng: "Hơn nữa... đã cùng sống chung trong phủ, muốn dùng bữa cùng nhau thì khi nào chẳng được?"

 

Nói xong lời cuối, Tang Lam cụp mắt, nhấp một ngụm trà. Khi vừa ngẩng đầu, ánh nhìn lập tức bắt gặp người đối diện vẫn giữ nụ cười ôn nhu nơi khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía hắn dịu dàng khác thường.

 

"...... Làm sao vậy?" Tang Lam khẽ mím môi, có phần không tự nhiên, "Vương gia sao lại nhìn ta như vậy?"

 

-- Như tiểu sư tử chính mình giơ móng cào người, đến cuối lại cong cong vẹo vẹo, ngược lại hỏi người bị cào có đau hay không.

 

Ánh sáng sớm mờ nhạt lướt qua bên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng nhuộm lên gương mặt tuyệt sắc của người trước mắt một tầng dịu dàng, làm mềm đi những đường nét vốn sắc sảo, kín đáo điểm thêm vài phần đáng yêu.

 

Hơi thở, sắc thái... cùng con người ấy - chưa từng có khoảnh khắc nào trong quá khứ lại khiến lòng người say đắm như giây phút này.

 

Chỉ trong chớp mắt, trong mắt Tạ Lưu Đình tựa hồ có ánh sáng chợt lóe lên, ý cười nơi đáy mắt bỗng trở nên mềm mại, như sắp hòa tan vào ánh sương mai đang bốc hơi nhè nhẹ.

 

"Không có gì... Chỉ là cảm thấy, những ngày như thế này - hình như cũng không tệ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK