Chanh Âm một mực ở lại trong phòng không có việc gì làm, chợt nghe ngoài cửa sổ truyền tới tiếng động kỳ lạ, y hiếu kỳ mở cửa sổ ra, lúc này mới phát hiện bên ngoài mưa đã bắt đầu rơi xuống rả rích.
“Trời mưa a…”
Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ bị mưa bụi bao phủ, trong lòng Chanh Âm chợt nổi lên một nỗi sầu não vô hình.
Vào những ngày mưa, trong không khí luôn truyền đến cảm giác ẩm ướt cùng với hương vị tươi mát, dẫn theo trong đó là hơi thở đau thương, khiến người ta khổ sở…
Chanh Âm ngây ngẩn dựa vào bên cửa sổ, vươn một tay ra đỡ, mấy giọt nước mưa dọc theo mái hiên nhỏ xuống trong tay y, tạo thành một vũng nước nhỏ nhàn nhạt, lòng bàn tay tụ nước hơi có chút cảm giác mát lạnh, nhưng Chanh Âm không ngại, nhìn nước mưa óng ánh trong suốt kia, y nhẹ nhàng nở nụ cười.
An Thiếu Du trở về phòng, vừa lúc nhìn thấy một màn như thế. Không lên tiếng quấy rầy, hắn chậm rãi tới gần bên người Chanh Âm, mãi đến lúc đứng ở sau lưng y mới dừng bước.
“Ngươi như vậy… không lạnh sao?”
“Không lạnh.” Chanh Âm nhàn nhạt trả lời.
Nhìn Chanh Âm hiện tại, An Thiếu Du cảm thấy hổ thẹn, tuy nói mười năm trước y xác thực là người có lỗi trước, thế nhưng sự trừng phạt mười năm này lại vượt qua sức tưởng tượng của hắn, trước mắt thấy những dấu vết trên người y cũng có thể hiểu những thống khổ mà y đã phải chịu trong mấy năm nay, huống chi…
“Chanh Âm, mười năm trước… là cha ta bọn họ đã bán ngươi.” Nhìn bóng lưng Chanh Âm, An Thiếu Du nói ra.
Chanh Âm nghe vậy khẽ giật mình, nhưng không lên tiếng đáp lại.
“Đây quả thực là chúng ta có lỗi với ngươi… Cho nên…” An Thiếu Du có chút ý nghĩ muốn bồi thường, nhưng cụ thể lại không biết nên làm những gì.
“…”
“Sau này ngươi hãy ở lại nơi này đi, tiếp tục làm thiếu gia An gia, làm chuyện trước đây ngươi muốn làm, ta sẽ phái người săn sóc ngươi, chuyện giữa chúng ta… cũng coi như thanh toán xong rồi.” Đây là việc duy nhất có thể làm mà hiện tại hắn nghĩ ra.
Chanh Âm lẳng lặng nghe hắn nói, tận đến lúc đối phương không còn lời nào để nói nữa, y mới chậm rãi mở miệng.
“Thiếu Du, ngươi vẫn còn nhớ chuyện trước đây ta muốn làm nhất là chuyện gì sao?” Giữa lời nói của y mang theo chút hoang mang.
An Thiếu Du hơi hé miệng, đang muốn trả lời, thế nhưng đáp án tới bên môi, hắn bỗng nhiên muốn nói lại thôi.
Hắn có nên nói không? Nếu như nói rồi, vậy điều đó có nghĩa là sẽ khiến việc này trở thành sự thật ư? Không, không được!
Không có được câu trả lời, Chanh Âm dường như đã sớm dự liệu được, y không tiếp tục hỏi nữa, mà nhìn cảnh mưa ngoài cửa sổ phát ra một tiếng thở dài.
“Rất lâu rồi không có nghĩ tới, ta đã không còn nhớ rõ nữa…” Trong lúc nói, đôi mắt Chanh Âm nhiễm một tia cô đơn.
“Chanh Âm…”
Không biết tại sao, nhìn thấy dáng vẻ tịch liêu kia của y, thân thể An Thiếu Du lại hành động trước lý trí đi lên phía trước, đưa hai tay từ phía sau ôm lấy Chanh Âm.
Một người, quá cô độc…
Chanh Âm giật mình, nhưng rất nhanh đã đắm chìm vào trong cái ôm ấm áp này.
Y đã rất lâu không có nếm qua tư vị được người quý trọng như vậy rồi, hắn nhận nhầm người cũng được, thương hại y cũng được, giờ khắc này để y trầm luân một chút đi, y không tham lam, không cần cả đời, chỉ cần một khắc là được rồi…
“…!”
Một khắc chớp mắt đã qua, An Thiếu Du rất nhanh liền phát hiện ra sự thất thố của mình, lập tức buông tay, còn vì hành động mới vừa rồi của mình mà kinh ngạc lui về phía sau vài bước.
Cảm nhận ấm áp lui đi, Chanh Âm khẽ cười khổ, hít sâu một cái xoay người sang chỗ khác, đối mặt với An Thiếu Du vẫn là Chanh Âm tươi cười dịu dàng.
“Thiếu Du, sau này có muốn ôm thì phải nhận rõ người rồi mới làm tiếp, nếu như là người khác, nhất định sẽ dẫn tới hiểu lầm đó!”
Nhìn nụ cười không sao của y, trái tim An Thiếu Du chợt nhói, một nỗi chua xót khôn xiết từ dưới đáy lòng lan tràn ra.
Hắn là vì y mà đau ư?
“Ngươi… thực sự không nhớ rõ chuyện trước đây muốn làm sao?”
“Không nhớ rõ…”
“Vậy cũng không sao, ngươi có thể ở lại đây đến khi nhớ lại mới thôi… Ta còn có việc, đi trước.” Nói xong, An Thiếu Du giống như chạy trốn mà rời khỏi gian phòng.
Trông thấy bộ dáng chật vật khó có được của hắn, Chanh Âm chỉ cảm thấy buồn cười, nhìn bóng lưng hắn rời đi, bất tri bất giác cười thành tiếng.
“Thì ra hắn sợ mình đến như vậy a!”
Làm thế nào mười năm trước lại không phát hiện ra chứ?
Dần dần, tiếu ý chậm rãi biến mất trên mặt Chanh Âm, thay vào đó là mỉm cười mang theo chút tiếc nuối.
Mấy ngày này cùng với An Thiếu Du sống ở đây, Chanh Âm kinh ngạc phát giác quá khứ vốn tưởng rằng đã bị quên lãng thì ra đều được niêm phong chôn kĩ ở dưới đáy lòng của y, theo thời gian trôi qua, những ký ức ấy cũng bị đào lên từng chút một.
Y sợ hãi, y hoảng hốt… Y không muốn lại biến trở về là “An Thừa Anh” trước kia, không muốn lại vì người nọ mà dành nửa đời sau của mình, dù sao cuộc sống của y có thể cũng không còn dài nữa…
“Ta là nhớ không rõ, chứ không phải quên… Thiếu Du.”
Chuyện An Thừa Anh muốn làm nhất đến tột cùng là trở thành thê tử An Thiếu Du? Hay là… muốn An Thiếu Du có được hạnh phúc đây?
“… Quên đi, không cần nghĩ nhiều nữa.” Chanh Âm hít sâu một cái, nhẹ vuốt ve ngực mình, cười khẽ tự an ủi bản thân, “Thế nào qua ít ngày nữa hắn cũng sẽ từ từ quên mình thôi, không có gì đâu!”
Y hiểu An Thiếu Du, hôm nay bởi vì sự hổ thẹn hắn sẽ nhớ kỹ y, nhưng mùa thu sắp tới chính là thời kỳ quan trọng nhất trong nghề làm rượu, công việc bề bộn nhất định sẽ lấp đầy cuộc sống của An Thiếu Du, hắn sẽ bận tâm làm ăn mà quên đi y, nhất định là như vậy…