• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười một giờ tối, khi nhìn sang phía biệt thự thấy tất cả mọi phòng đều đã sáng điện ngủ, chị Chi mới kéo Khánh Dương lại và dặn dò:

- Thời cơ đến rồi đó em. Bây giờ mọi người chắc cũng đã ngủ hết, em hãy trốn ra khỏi đây đi. Khi ra được đường lớn em cứ đi theo hướng phải. Lối đó sẽ đưa em đến thị trấn. Ở khu đó em có thể dễ dàng xin được việc làm chứ không như em đi về hướng dân nghèo.

- Dạ vâng, em nghe chị!

- Có chuyện này chị muốn nói với em.

- Sao ạ?

- Chị nghĩ giờ này chắc ông Cường đang đi tìm và lo lắng cho em lắm. Hay là em gọi điện báo cho ông Cường biết để ông ấy đến đón em? Điều đó tốt hơn là khi em một thân một mình Khánh Dương ạ!

- Thật ra em cũng có ý định đó. Nhưng khi bị bắt đi em không mang theo điện thoại và giờ thì em cũng không thể nhớ nổi số điện thoại của anh Cường nữa.

- Vậy à? Chán nhỉ?

- Có lẽ duyên phận của em với anh Cường chỉ có thế mà thôi. Chị ơi, nếu một ngày nào đó anh Cường có về đây em xin chị đừng nói gì về chuyện của em cho anh Cường biết nhá. Em không muốn anh Cường phải lo lắng và đau buồn vì em. Em cũng không muốn vì em mà anh Cường to tiếng với vợ anh ấy và cậu Quân, ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, cha con chị à. Chị hiểu không?

- Ừ chị hiểu. Em thật là biết suy nghĩ cho người khác. Thôi em mau đi đi!

- Dạ vâng, chị ở lại mạnh khỏe nhá! Em sẽ không bao giờ quen được chị đâu. Chị gái tốt của em!

- Chị cũng vậy. Mong em sẽ có một cuộc sống tốt sau này. Thôi em đi đi!

- Dạ vâng, em chào chị!

Khánh Dương cúi người chào chị Chi lần cuối rồi bước ra khỏi nhà. Nhìn dáng cậu nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút trong đêm tối, nước mắt chị Chi trào ra thương cảm.

*****************************************************************

Đi suốt một đêm, cuối cùng Khánh Dương cũng đến một thị trấn lớn như lời chị Chi nói. Việc cậu nghĩ đến đầu tiên trong đầu lúc này là mau tìm một việc làm gì đó lấy cái ăn chốn ở rồi sau này tích cóp một món tiền làm lộ phí trở về quê hương.

Gọi là thị trấn nhưng nơi này cũng chẳng khác gì so với thành phố là bao nhiêu. Cũng những mái nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát. Cũng những cửa hàng, siêu thị la liệt người vào ra. Cũng những làn đường chật ních ách tắc người xe với tiếng còi, tiếng chuông inh ỏi.

Ở đây khá nhiều quán bar, quán cà phê, quán karaoke và nhiều nhà hàng sang trọng. Mới chỉ để ý qua loa, Khánh Dương đã thấy không biết bao nhiêu biển thông báo tuyển nhân viên phục vụ với mức lương hấp dẫn. Nhưng dù hấp dẫn đến bao nhiêu, Khánh Dương cũng chẳng dám đặt chân vào xin việc. Cậu giờ đây có thể nói như con chim trúng đạn sợ cành cây cong. Cứ nhìn thấy bar, vũ trường hay karaoke giải trí là cậu sợ.

Khánh Dương dừng chân trước một nhà hàng bình dân với thông báo tuyển nhân viên rửa bát. Tuy gọi là nhà hàng bình dân nhưng cậu thấy đây cũng là một nhà hàng lớn và vô cùng đông khách.

Nhìn thấy một người đàn bà trung niên giàu có đang ngồi đọc báo, Khánh Dương đoán đây hẳn là bà chủ của nhà hàng này. Cậu bèn bước tới.

- Cháu chào cô ạ!

Nghe tiếng chào, người đàn bà rời mắt khỏi tờ báo ngước lên nhìn Khánh Dương.

- Ừ. Có chuyện gì không cháu?

- Dạ cháu thấy ở đây thông báo tuyển nhân viên rửa bát. Cháu muốn xin vào làm ạ!

Nghe Khánh Dương nói, người đàn bà chăm chú quan sát Khánh Dương từ đầu xuống chân. Một hồi bà lắc đầu:

- Thôi khỏi. Ở đây đủ người rồi.

- Uả, sao vậy cô? Cháu...cháu có thể làm được mọi việc mà.

- Cô nói thật nhá. Nhìn cháu quần áo te tua, khắp người đâu cũng là vết thương khỏi phải hỏi cũng biết là dân đua đòi quậy phá. Cô không nhận đâu.

- Dạ thưa cô, cô hiểu nhầm rồi ạ!

- Thôi, cháu đi tìm việc khác đi.

- Mẹ, có chuyện gì vậy mẹ? - Một giọng nam bất chợt vang lên. Khánh Dương quay lại nhìn thì thấy một thanh niên áo quần chải chuốt bảnh bao, tóc nhuộm màu nâu đỏ chuốt keo từ phía trong bước tới.

- À, thằng này xin việc nhưng mẹ thấy tướng nó không được đường hoàng nên mẹ không chấp nhận.

- Hả? Mẹ ơi! Em này đẹp trai thế! Mẹ nhận em ấy đi!

- Cái thằng! Tuyển người rửa bát chứ có phải tuyển nhân viên bưng bê đâu mà cần đẹp trai chi mày?

- Kìa mẹ! Mẹ cứ nói thế chứ thời đại này ai mà chẳng chuộng người đẹp trai? Huống hồ con thấy em ấy cũng hiền lành mà mẹ. Em, em muốn làm việc ở đây hả? - Cậu ta mỉm cười nhìn Khánh Dương.

- Dạ vâng ạ! Chỉ tiếc là cô...

- Không có gì đâu. Mẹ anh không nhận thì anh nhận. Nào, đi vô đây với anh!

Nói rồi cậu ta bước tới kéo tay Khánh Dương và dắt đi. Người đàn bà chỉ kịp kêu lên:

- Này, Toàn! Toàn! Ơ cái thằng...

- Em ngồi đi! - Cậu ta ra hiệu cho Khánh Dương ngồi xuống khi dẫn Khánh Dương vào phòng riêng - Đây là phòng anh đó. Em khát không để anh lấy nước cho nhá!

- Dạ thôi anh ạ! Em không khát.

- Em tên gì? Bao nhiêu tuổi?

- Dạ em tên Khánh Dương. Em sinh năm 96 anh ạ!

- Ôi, vậy là anh hơn em sáu tuổi đó. Anh tên Mạnh Toàn, dân 90.

- Dạ.

- Có chuyện gì xảy ra với em vậy? Sao người em...

- Dạ cũng không có gì. Em bị người xấu ức hiếp thôi.

- Thế à? Thôi được rồi. Bây giờ em vô nhà tắm tắm rửa thay đồ cho sạch sẽ rồi ra đây anh em mình nói chuyện nha. Quần áo của anh đây, chắc cũng vừa với em đấy!

Nói rồi cậu ta ấn cho Khánh Dương một bộ quần áo mới. Không biết phải làm sao, Khánh Dương cầm bộ quần áo đi vào trong phòng tắm.

- Thế chứ! Mặc quần áo lành lặn vô có phải trông đẹp trai hơn không? - Mạnh Toàn nói khi thấy Khánh Dương từ trong phòng tắm bước ra.

- Dạ, em cảm ơn anh!

- Uả, mà em ở đâu?

- Dạ, em... em từ nơi khác đến, cũng chưa tìm được nhà trọ nữa.

- Hay quá rồi! - Mắt Mạnh Toàn sáng trưng lên trông thấy.

- Dạ sao mà hay ạ?- Khánh Dương ngạc nhiên.

- Em cứ ở đây làm việc cho nhà anh và ngủ luôn trong nhà anh cho tiện. Nhà anh rộng rãi lắm, lại thoáng mát nữa.

- Nhưng...

- Em yên tâm. Anh không bắt em phải trả tiền nhà đâu.

- Dạ, vậy cũng được ạ! Em cảm ơn anh!

- Trời! Cảm ơn chi em? Em không biết chứ tính anh là cứ thích thương và giúp đỡ những người đẹp trai. Hi hi. Ai đẹp trai là anh giúp tuốt.

- Dạ!

- Thôi được rồi. Giờ sạch sẽ rồi em ra nói chuyện với mẹ anh đi. Bả sẽ bàn bạc với em về tiền lương và công việc. Anh có việc phải ra ngoài chút.

- Dạ!

Vậy là từ ngày hôm đó Khánh Dương ở lại làm việc trong nhà hàng này, ăn và ngủ tại gia luôn. Công việc tuy nhiều nhưng cũng không đến nỗi vất vả vì so với cậu những công việc này ở quê cậu đã quá quen. Thấy cậu chăm chỉ lại hiền lành lễ phép nên bà chủ tiệm cũng đem lòng quý mến, coi cậu như con cái trong gia đình từ lúc nào không hay. Khánh Dương cũng thật sự cảm thấy bình yên và thanh thản.

Nhưng có một điều Khánh Dương thấy lạ đó là sự quan tâm quá mức của anh Mạnh Toàn, con trai bà chủ dành cho cậu. Cứ đi chơi thì chớ, chứ cứ vừa về đến nhà là anh ta vội vã chạy lại chỗ Khánh Dương bắt chuyện. Nhiều lúc thấy Khánh Dương làm không ngưng tay, anh ta đã thẳng thừng lớn tiếng với mẹ. Nào là: " Sao mẹ bắt em ấy làm nhiều việc thế?". Rồi: " Nhiều việc thế này mẹ mướn thêm người nữa đi, chứ một mình Khánh Dương làm làm sao xuể?". Hoặc: " Khánh Dương, để đấy tí mẹ anh bảo người khác rửa cho, ra đây anh cho xem cái này hay lắm." Mới đầu Khánh Dương còn thấy ngại nhưng về sau cậu cũng quen và vui vẻ chấp nhận những lời nói tốt bụng dễ mến của Mạnh Toàn.

- Ê, Khánh Dương!

- Dạ, gì vậy anh?

- Tặng em này!

- Uả, gì thế?

- Em cứ bóc ra thì biết.

Khánh Dương mỉm cười rồi bóc gói quà ra.

- Ôi! Một bộ quần áo! Đẹp quá ha anh Toàn!

- Thế nào? Em thích không?

- Nhưng... nhưng chắc nó đắt lắm.

- Không đắt đâu. So với nhan sắc của em thì bộ quần áo này đâu có đáng giá gì. Nào, vô tắm gội rồi thay luôn đi, anh chở em đi chơi.

- Nhưng em chưa xong việc mà?

- Vứt đấy. Lát nữa mẹ anh bảo người khác làm.

- Nhưng làm như thế không được.

- Được mà cháu. - Tiếng bà chủ vui vẻ cất lên - Anh Toàn muốn rủ cháu đi chơi thì cháu cứ đi đi. Lát nữa cô bảo người khác làm cũng được.

- Dạ vâng ạ! Vậy cháu xin phép cô!

Nhìn Khánh Dương cầm bộ quần áo bước vào trong phòng tắm, Mạnh Toàn nở nụ cười thích thú.

- Anh Toàn, mình đi đâu chơi hả anh? - Bước lên xe máy, Khánh Dương hỏi.

- Đi ăn kem.

- Ăn kem? Uả, sao anh biết em thích ăn kem vậy?

- Em trai anh mà, em thích ăn chi sao anh không biết? Nào, ngồi sát vô và ôm thật chặt vô anh nhá. Anh tăng tốc đó.

- Ui, chậm thôi anh! Em chóng mặt!

Mạnh Toàn mỉm cười rồi giảm tốc độ xuống, thầm nghĩ:" Thằng nhóc này cũng thật nhát gan!"

- Này, anh Toàn này!

- Chi em?

- Sao anh tốt với em quá vậy?

- Tốt á? Anh đã bảo rồi. Bất kể ai đẹp trai anh đều tốt hết. Hi.

- Mà mình ăn kem ở đâu vậy anh?

- Gần đây thôi. Một quán kem dân dã trên vỉa hè. Bọn bạn anh đang chờ ở đó.

- Dạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK