Cổ Hoài Thiên tháo đai lưng Diệp Lăng Hiên ném sang một bên, chậm rãi cởi bỏ quần áo của Diệp Lăng Hiên. Đập vào mắt hắn chính là nhiều vệt roi to nhỏ hằn lên trên làn da trắng nõn “Aish, Ảnh Mị hắn thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc mà.”
Một vệt máu tươi từ trên người Diệp Lăng Hiên chảy xuống, Cổ Hoài Thiên vừa rồi dùng móng tay cắt vào những vết thương vốn đã kết vảy của hắn. Cổ Hoài Thiên cúi người xuống, nhẹ nhàng liếm sạch vệt máu tươi kia. Diệp Lăng Hiên chỉ cảm thấy từng trận ghê tởm truyền đến.
“Máu này chảy ra thật lãng phí nha, hay là ngươi cũng nếm thử một chút đi?” Cổ Hoài Thiên nói xong, hôn lên môi Diệp Lăng Hiên. Mùi máu tươi quanh quẩn trong miệng, xộc lên cả mũi hắn.
Cổ Hoài Thiên bắt đầu liên tục để lại trên cơ thể Diệp Lăng Hiên rất nhiều dấu hôn, tiếng thở dốc ồ ồ cứ vang vọng bên tai hắn.
Ngoài cửa, một người nắm chặt nắm tay, cắn răng, móng tay dường như đâm chảy máu cả lòng bàn tay mà hắn lại không hề có cảm giác đau đớn. Không được, chịu không nổi! Khi hắn chuẩn bị vọt vào trong phòng thì có một bàn tay giữ chặt hắn lại, “Hiện tại không thể xông vào, kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ a.”
“Ngươi là ai?” Duẫn Nguyệt Tình cảnh giác nhìn chằm chằm kẻ trước mắt, người này võ công tương đối cao, xuất hiện đằng sau hắn mà không hề làm hắn phát giác.
“Yên tâm, ta là đến giúp ngươi, ta có thù với hắn!” Hắc y nhân chỉa vào Cổ Hoài Thiên đang ở trong phòng.
Duẫn Nguyệt Tình vẫn còn lo lắng, thấy hắn nghi ngờ, hắc y nhân lại giải thích, “Nếu như ta là người của U Hỏa giáo hẳn là ta đây hiện tại phải hét to lên có đúng hay không? Ngươi xem, ta còn giúp ngươi hạ gục vài tên lính canh đây nè.”
Bây giờ Duẫn Nguyệt Tình mới phát hiện chung quanh hắn có vài kẻ nằm la liệt, vừa rồi bị lửa giận làm mờ mịt tâm trí, hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh xung quanh.
“Hắn là tình nhân của ngươi ư?” Hắc y nhân hỏi, nhìn vẻ mặt vừa thống khổ vừa đau xót của Duẫn Nguyệt Tình là hoàn toàn có thể đoán được.
Duẫn Nguyệt Tình gật gật đầu.
“Hắn vì ngươi hy sinh cũng không nhỏ a.” Trong mắt hắc y nhân tràn đầy ánh nhìn bội phục đối với Diệp Lăng Hiên.
Cổ Hoài Thiên đột nhiên tháo bỏ dây thừng ở cổ tay Diệp Lăng Hiên. Diệp Lăng Hiên nhìn hắn một cách khó hiểu. Cổ Hoài Thiên tà tà cười, hai tay ngăn chặn Diệp Lăng Hiên, “Ta thích nhìn bộ dạng giãy giụa dưới thân ta của ngươi!”
“Ngươi… đồ biến thái!” Diệp Lăng Hiên rốt cục nhịn không được mở miệng mắng.
Cổ Hoài Thiên một tay bắt lấy đôi tay đang không ngừng phản kháng của Diệp Lăng Hiên, “Ha hả, bây giờ chúng ta đây nên hảo hảo hưởng thụ một chút đi.” Tay kia thì bắt đầu từ mắt cá chân của Diệp Lăng Hiên sờ dần lên phía trên. Diệp Lăng Hiên như nổi da gà cả người, tay nắm thành quyền kịch liệt đánh vào người Cổ Hoài Thiên thế nhưng cũng không ngăn được hắn.
Cả thân mình nóng rực của Cổ Hoài Thiên dính chặt vào người Diệp Lăng Hiên, Diệp Lăng Hiên sống chết nghĩ muốn đẩy hắn ra nhưng lại lực bất tòng tâm. Diệp Lăng Hiên cũng bị hắn đè đến ngạt thở.
Đột nhiên Cổ Hoài Thiên ngây người bất động. Diệp Lăng Hiên hít sâu một hơi, dùng sức đem Cổ Hoài Thiên trên người đẩy ra, “Ngươi cũng quá coi thường ta.”
Phong Phủ huyệt sau lưng Cổ Hoài Thiên bị cắm một cây ngân châm. “Ha hả, ta quả nhiên xem thường ngươi. Không ngờ ngươi còn có chiêu này.” Cổ Hoài Thiên bị áp chế vẫn ha hả cười.
“Nhưng ngươi quá xem nhẹ ta rồi!” Sắc mặt Cổ Hoài Thiên đột ngột biến lạnh, hắn tập trung vận khí, kim châm ngay lập tức bị bắn ra ngoài. Diệp Lăng Hiên hít mạnh một hơi, chẳng thể tưởng được nội lực Cổ Hoài Thiên lại thâm sâu như thế.
“Nếu ngươi ngoan ngoãn lấy lòng ta, ta còn hảo tâm để lại cho ngươi một con đường sống. Có điều nếu chọc giận ta thì ngươi chỉ có duy nhất một địa phương để đến, chính là địa ngục!” Con ngươi Cổ Hoài Thiên ánh lên một tia nhìn lạnh như băng, một chưởng hướng Diệp Lăng Hiên đánh tới. Ngay tại thời khắc sống còn này, hai bóng người từ cửa sổ vọt vào, một người giữ lấy Diệp Lăng Hiên, người kia hóa giải chưởng phong của Cổ Hoài Thiên.
Diệp Lăng Hiên vừa thấy người tới lập tức buông lỏng thân mình ngã vào lòng ngực hắn.
“Tiểu Hiên Hiên, huynh không sao chứ?” Duẫn Nguyệt Tình lo lắng hỏi. (tràu, hỏi ngu, mém bị cưỡng gian còn hỏi không sao =-=)
“Không có việc gì, yên tâm.” Diệp Lăng Hiên lộ ra một nụ cười an ủi.
“Nhiếp hồn thuật bị ngươi phá giải?” Cổ Hoài Thiên có chút ngạc nhiên nhìn Duẫn Nguyệt Tình.
“Tiểu Hiên Hiên, ta làm khổ huynh rồi.” Trong mắt Duẫn Nguyệt Tình tràn đầy hối hận.
Con ngươi Cổ Hoài Thiên xoay chuyển, lập tức hiểu được ngọn nguồn, “Thì ra va chạm của bọn ngươi ban nãy có thể giải được nhiếp hồn thuật.” Lúc ấy ở trong đại sảnh, Diệp Lăng Hiên xô ngã Duẫn Nguyệt Tình không phải để chạy trốn mà là cố ý chạm vào hắn.
“Đúng vậy, giải nhiếp hồn thuật kỳ thật cũng không khó, nhất là cần máu tươi, nhì là cần Ngưng Phách Hương, ba là cần chạm vào huyệt Đàn Trung. Đúng lúc, trên người ta có Ngưng Phách Hương.” Diệp Lăng Hiên nói ra đáp án.
“Lợi hại!” Cổ Hoài Thiên vỗ tay, “Quả nhiên lợi hại, xem ra tả hữu hộ pháp bỏ mạng trong tay các ngươi cũng không uổng.”
“Bất quá, ngươi là ai?” Cổ Hoài Thiên chuyển hướng đến hắc y nhân che mặt, cả người kẻ này tản mát ra một cỗ sát khí nồng đậm. Một đôi con ngươi đen bóng tràn ngập sát khí đối với hắn. Ánh mắt này thoạt nhìn thực quen mắt, dường như là đã thấy qua ở đâu đó từ rất lâu trước kia.
“Ta là ai, ngươi không cần biết, điều duy nhất phải ngươi phải biết chính là: ta là kẻ muốn lấy mạng ngươi!” Thanh âm của hắc y nhân vừa thấp trầm lại âm lãnh.
“Người muốn giết ta không ít, có điều bọn họ đều phải chết trước ta!” Cổ Hoài Thiên không hề do dự, tung ra chưởng lực hướng hai người đánh đến.
Duẫn Nguyệt Tình huy khởi Lưu Vân tiên, hắc y nhân cũng vung ra trường kiếm. Qua năm mươi chiêu, Duẫn Nguyệt Tình chống đỡ không được, hắn vừa phải bảo vệ Diệp Lăng Hiên, vừa phải ngăn cản Cổ Hoài Thiên tấn công. Công phu hắc y nhân mặc dù cao nhưng cũng không làm gì được Cổ Hoài Thiên. Lúc này, thân mình Duẫn Nguyệt Tình choạng vạng một chút, Cổ Hoài Thiên nắm lấy cơ hội, đánh hắn một chưởng. Diệp Lăng Hiên vừa thấy tình thế không tốt lập tức dùng sức xoay người Duẫn Nguyệt Tình, hai người ngay tức khắc thay đổi vị trí cho nên một chưởng của Cổ Hoài Thiên lúc này đánh ngay vào lưng Diệp Lăng Hiên. “Oa” một tiếng, Diệp Lăng Hiên phun ra một búng máu tươi, thân mình mềm nhũn ngã về phía sau.
“Hiên!” Duẫn Nguyệt Tình kinh hãi kêu một tiếng, vội vàng đỡ lấy hắn, vừa thấy tình trạng Diệp Lăng Hiên hắn xém chút nữa hồn phi phách tán – hồn vía lên mây. Sắc mặt Diệp Lăng Hiên tái nhợt, khóe môi trào ra một dòng máu tươi, hơi thở mong manh.
“Ngươi…” Duẫn Nguyệt Tình sử dụng mười thành công lực vào Lưu Vân tiên, vung roi tấn công Cổ Hoài Thiên. Hắc y nhân thấy nếu cứ tiếp tục như thế chẳng những không giết được Cổ Hoài Thiên mà không chừng ngược lại bọn họ còn bị chết dưới tay hắn. Hắc y nhân một phen ngăn cản Duẫn Nguyệt Tình, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm một câu. Duẫn Nguyệt Tình tức giận trừng mắt nhìn Cổ Hoài Thiên liếc một cái rồi đột nhiên thu hồi Lưu Vân tiên, ôm Diệp Lăng Hiên phi thân ra bên ngoài cửa sổ. Hắc y nhân lúc này lấy ra trong ngực một viên đạn màu đen ném vào Cổ Hoài Thiên rồi cũng lập tức bay ra khỏi cửa sổ. “Ầm vang” viên đạn nổ thật mạnh, thì ra đó là Phích Lịch Lôi Hỏa đạn.
Tiếng nổ lớn vang đến tai giáo đồ U Hỏa giáo. Ảnh Mị vừa giải khai huyệt đạo lập tức xông vào, thì ra trước đó hắn bị Duẫn Nguyệt Tình điểm huyệt.
Hắc y nhân lại ném thêm mấy viên Phích Lịch Lôi Hỏa đạn. Trong ánh lửa bập bùng và khói bụi mù mịt, Duẫn Nguyệt Tình ôm Diệp Lăng Hiên cùng hắc y nhân thoát khỏi địa bàn U Hỏa giáo.