Thật ra Lâm Miên vẫn chưa hiểu rõ tình huống, bất kể là không đi xem mặt trời mọc hay là Tạ Đình cứ thổ lộ mãi.
Ngày hôm ấy qua đi, tuy rằng Lâm Miên cũng có tình cờ liên hệ với Lý Viên nhưng Lý Viên cũng không có dấu hiệu tiếp tục theo đuổi cậu nữa, điều này là cho Lâm Miên thở phào nhẹ nhõm. Bình tĩnh mà xem xét, cậu cũng có thể làm bạn với Lý Viên, mà nói đến bạn trai, Lâm Miên vẫn cảm thấy hoảng loạn, ngay từ cửa ải đầu tiên là Tạ Đình đã xác định là không qua được.
Nhắc đến Tạ Đình, Lâm Miên cảm thấy gần đây Tạ Đình đối xử với cậu tốt đến quỷ dị, tuy rằng từ trước tới giờ Tạ Đình luôn đối tốt với cậu, nhưng phần lớn vẫn là phương diện vật chất, còn bây giờ dường như hắn đang phát động ôn nhu công kích với cậu, bất kể cậu có làm loạn đến thế nào, Tạ Đình vẫn mang dáng vẻ mỉm cười tủm tỉm, hoàn toàn biến thành một người dễ tính.
Nếu như phải chấm điểm cho biểu hiện gần đây của Tạ Đình, mười điểm thì hắn cũng phải đạt đến chín, chỉ mất một điểm ở chỗ Tạ Đình nhất định có chết cũng không cho cậu phản công.
Ngay lúc nãy thôi, Lâm Miên có ý đồ đè Tạ Đình dưới thân, mà Tạ Đình trên giường còn đang run rẩy lập tức xốc lại tinh thần, tay Lâm Miên còn chưa chạm tới mông hắn, đã bị hắn mạnh mẽ bắt lấy, sau đó lăn qua lộn lại dạy dỗ một trận.
Lâm Miên cảm thấy lo lắng cho cái hông của mình, dựa theo công phu của Tạ Đình, e là mấy ngày sau cậu vẫn phải dùng miếng dán đau xương.
Vì suy nghĩ cho thân thể, Lâm Miên lại dùng thân phận kim chủ trách cứ Tạ Đình không biết tiết chế, cấm chỉ hắn tiến hành động tác kế tiếp, mà Tạ Đình chỉ cần lấy tay chống đầu cười như không cười nhìn cậu, toàn bộ lửa giận của Lâm Miên liền tiêu tan.
Con mẹ nó miếng dán đau xương cái gì, hưởng thụ sắc đẹp trước mắt quan trọng hơn.
Lâm Miên cùng Tạ Đình trải qua hai tháng thoải mái không hề xấu hổ, ăn ngon mặc đẹp kiếm được nhiều tiền, còn có soái ca ngày ngày ở bên cạnh cùng nhau tìm hiểu bí mật của cơ thể, cả người được nuôi dưỡng đến càng ngày càng tươi ngon mọng nước, giống hệt một viên trân châu phát sáng.
Nhưng tức nước vỡ bờ, ví dụ như hôm nay Lâm Miên vừa đến cửa hàng đã cảm thấy không khí bên trong cực kì quỷ dị, nhân viêm cẩn thận đi đến bên cạnh cậu, chỉ vào một người ngồi trong góc, nhỏ giọng nói:" Ông chủ, có người tìm anh, nhìn qua hình như không có ý tốt."
Đó là một quý phu nhân đã ngoài năm mươi tuổi, búi tóc cực kì tình tế tỉ mỉ, mặc sườn xám, mặc dù tuổi không còn trẻ nhưng cả ngươi đều toát lên vẻ ung dung cao quý, vừa nhìn đã biết là quen sống trong nhung lụa. Lâm Miên không nhớ mình có quen biết người nào có tiền như vậy, đầu cậu như có lốc xoáy xoay tròn, tưởng tượng ra kịch bản mình là trẻ lạc được nhà nghèo nuôi dưỡng bây giờ mẹ ruột lại đến tìm mình. Gọi là... "Vương tử tiểu đệ."
Lâm Miên tiện tay vuốt vuốt tóc, sửa sang lại bộ dạng của mình, có vẻ sốt sắng, bất kể kịch bản có trở thành hiện thực hay không, nhưng trước mặt người có tiền cậu tuyệt đối sẽ duy trì phong độ của mình. Cậu đi tới trước mặt người phụ nữ, lộ ra hai phần ôn lương bốn phần khiêm tốn năm phần ngoan ngoãn nở nụ cười:" Chào ngài, cháu nghe nhân viên nói, ngài tới tìm cháu?"
Rất rốt, dưới ánh mứt sắc bén của quý phu nhân, Lâm Miên biết kịch bản không đúng mẫu của mình đã tan tành.
"Cậu chính là Lâm Miên. " Giọng điệu của quý phu nhân mang theo ý xem thường:" chính là nam hồ ly tinh đã câu dẫn con trai tôi?"
Thì ra là mẹ Tạ Đình.
Lâm Miên bị mắng là hồ ly tinh vẻ mặt mờ mịt, nếu là trước kia, cậu bây giờ nhất định đã sợ đến run cả chân, sau đó đáng thương nhỏ ra vài giọt nước mắt cầu xin mẹ Tạ Đình tha thứ, nhưng hiện tại không giống ngày xưa nữa, cậu đã sớm không phải tiểu tình nhân bị Tạ Đình bao dưỡng, quyết định chọc giận mẹ Tạ đang vênh vang đắc ý.
Cậu làm ra vẻ rất bất đắc dĩ, muốn nói lại thôi, cuối cùng mới lên tiếng:" Vậy là ngài trách oan cháu rồi, chắc là ngài không biết..."
Thấy cậu dừng lại, mẹ Tạ lớn tiếng:" Không biết cái gì?"
Lâm Miên làm bộ nháy mắt:" Nếu cháu nói ra ngài cũng đừng tức giận."
Mẹ Tạ bất đắc dĩ ừ một tiếng.
Liếc mắt nhìn về cốc nước đá trên mặt bàn, Lâm Miên rất có dự kiến mà cầm lấy cốc nước đặt lên một cái bàn khác.
Cậu ấp úng:" Thật ra, sự việc là như thế này, con trai ngài quả thật đang quen cháu, nhưng cũng không phải như ngài nghĩ... Ý của cháu là, cháu mới là người bao dưỡng con trai ngài, con trai ngài mới là nam hồ ly tinh mà ngài nói đó."
Lời này của Lâm Miên quả thật không sai, với tướng mạo kia của Tạ Đình nói hắn là nam hồ ly tinh cũng là coi thường hắn.
Thấy biểu tình của mẹ Tạ từ hồng chuyển sang trắng, Lâm Miên nhanh chóng lui về phía sau hai bước:" Ngài đừng nóng giận, nói dối cháu là con chó con."
Cho dù là mẹ Tạ rất biết kiềm chế lúc này cũng muốn cầm cốc nước hắt vào người Lâm Miên, nhưng tay bà tìm trên mặt bàn một hồi lại bắt hụt, tức giận đến lệch cả miệng, quát mắng:" Cậu nói hươu nói vượn!"
Lâm Miên cũng không giữ mồm giữ miệng:" Cháu nói thật, ngài có phải có chút hiểu lầm gì với con trai của ngài không? Hắn... Hắn còn suýt chút nữa vì cháu mà chịu làm 0 đó ngài biết không?"
Chỉ lo mẹ Tạ nghe không hiểu Lâm Miên tốt bụng mà giải thích :" 0 chính là người nằm dưới."
Mẹ Tạ ồ một tiếng, đứng lên, chỉ vào Lâm Miên, tức giận đến mức thịt trên mặt cũng run, Lâm Miên cảm thấy nếu nói thêm gì nữa rất có thể sẽ bị vứt đến bờ đê nuôi cá, ngoan ngoãn ngậm miệng làm một động tác kéo khóa.
"Miệng cậu đầy ô ngôn uế ngữ, con trai tôi sao có thể để mắt đến cậu, loại người..."
Giống như không nghĩ ra được từ gì để hình dung, Lâm Miên không nhịn được tiếp lời, nói:" Đẹp trai."
Khen mình đẹp trai chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ, vốn là sự thật mà!
Lâm Miên thấy mẹ Tạ run rẩy càng dữ dội hơn, sợ bà mắc chứng Parkinson, vội vàng đưa ra phương án bỏ qua của mình:" Muốn Tạ Đình rời khỏi cháu cũng không phải chuyện gì khó." Lâm Miên điên cuồng ám chỉ, thậm chí còn nháy mắt một cái:" Ngài hiểu mà."
Mẹ Tạ hận không thể làm cho Lâm Miên biến mất khỏi tầm mắt của mình, khinh bỉ nói:" Tô sẽ cho cậu một tấm chi phiếu trị giá hai triệu, sau đó cậu không được dây dưa với Tạ Đình nữa."
Hai triệu? Quá keo kiệt, chẳng giống Tạ Đình ra tay hào phóng chút nào.
Mà có còn hơn không, Lâm Miên gật đầu như gà mổ thóc, làm kí hiệu OK:" Nếu không thì, ngài thêm một chút nữa, cháu đảm bảo sẽ chạy rất xa."
"Lòng tham không đáy!" Mẹ Tạ trách cứ.
Lâm Miên có chút oan ức, rất muốn nói cho bà ta biết, con trai ngài có thể cho tôi một đời tiêu dao vui vẻ, bây giờ tôi chỉ ở trước mặt ngài kiếm chút bổng lộc mà thôi.
Lại nói, mẹ Tạ muốn cậu không dây dưa với Tạ Đình nữa, nhưng lại không nói Tạ Đình không được dây dưa với cậu nha!
Tài lưỡng bất ngộ, song hỷ lâm môn, rất là vui vẻ...!
Mẹ Tạ hiển nhiên đã có chuẩn bị mà đến, ngay tại chỗ lấy chi phiếu ra quăng lên mặt Lâm Miên, Lâm Miên bị tiền đập phải, có chút hưởng thụ.
Ngay tại lúc này, cửa hàng đồ ngọt lại nghênh đón một người đàn ông đang thở hồng hộc tiến vào, Lâm Miên vừa mới nhặt chi phiếu lên, giương mắt nhìn, chỉ thấy Tạ Đình chạy tới với vẻ mặt giận dỗi.
Khi tôi lấy tiền của mẹ tình nhân lại bị tình nhân bắt được, làm thế bào mới thể hiện được tôi không hề tham tiền ?
Tạ Đình sải chân tiến lên, xen vào giữa mẹ Tạ và Lâm Miên, đầu tiên là động viên Lâm Miên, sau đó mới lạnh lùng nói với mẹ Tạ :" Con đã nói với mẹ rồi, đây là chuyện riêng của con, mẹ không cần nhúng tay vào."
Lại thấy chi phiếu trên tay Lâm Miên, hắn cầm lấy kín đáo đưa cho mẹ Tạ :" Chi phiếu này Miên Miên không cần, con và Miên Miên chính là chân ái, mong mẹ tác thành cho chúng con."
Lâm Miên trừng mắt nhìn Tạ Đình, đại ca, đại ca ruột của tôi ơi, tôi còn chưa nói không cần mà!
Hơn nữa, Lâm Miên vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý đi gặp phụ huynh, đối mặt với tình huống thế này, một cái đầu của cậu đương nhiên không đủ dùng.
Mẹ Tạ tức giận giậm chân, mắng Tạ Đình là đứa con bất hiếu.
Lâm Miên đứng bên cạnh ừm ừm gật đầu, đúng vậy đúng vậy, ba mẹ nuôi anh lớn chừng này cũng không dễ dàng gì, Tạ Đình anh cần phải báo hiếu ba mẹ, chỉ cần ba triệu là tôi sẽ đi.
Cậu đang gật đầu vô cùng vui vẻ, bên tai lại truyền đến giọng nói hết sức trịnh trọng của Tạ Đình :" Mẹ, con thích em ấy, bất kể em ấy có bộ dạng thế nào là nam hay là nữ, con đều thích em ấy. Có thể mẹ không tin trên thế giới này hai người đàn ông sẽ yêu nhau, nhưng sự thật chính là như vậy. Con thích Lâm Miên, con muốn ở cùng với em ấy, thân phận, địa vị, giới tính đều không thành vấn đề, chỉ cần chúng con muốn, tất cả mọi chuyện từ không thể sẽ biến thành sự thật."
Lâm Miên ngơ ngác nhìn gò má căng thẳng của Tạ Đình, lại nghe thấy tiếng tim đập lao nhanh của chính mình, cậu định thần lại, Tạ Đình cụp mắt liếc cậu một cái, ánh mắt kiên nghị không thể lay động, trong lòng Lâm Miên vang lên tiếng bịch bịch.
Từ khi cậu còn rất nhỏ, đã từng thấy trong một quyển sách hai đồng ở cửa hàng ven đường có viết... Tôi thích người đàn ông này, vừa nhìn thấy anh ấy, trong lòng tôi như có con hươu con chạy loạn.
Cậu cảm thấy con hươu trong lòng kia rất nhanh sẽ bị đụng chết.
Lâm Miên rốt cuộc cũng chậm chạp mà ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, thì ra cậu cũng yêu Tạ Đình.
Bắt đầu từ khi nào, cậu cũng không rõ lắm, nhưng chắc chắn không phải chỉ trong ngày một ngày hai.
Dù sao người đối với cậu tốt như vậy, nguyện ý vì cậu mà chống lại gia đình, cũng chỉ có một mình Tạ Đình.
Danh Sách Chương: