Sau năm Vạn Thuận bốn mươi mốt suốt một năm, hai người đều chưa từng gặp mặt, Cố Hồng Kiến lại rốt cục tạo nên một khoản làm ăn nho nhỏ, mở một tiệm nhỏ bán văn phòng tứ bảo, đây thuần túy là hứng thú nghiệp dư ngoài chăm chỉ đọc sách của nàng, kiếm được không nhiều, nhưng có còn hơn không.
Trên thực tế Cố Hồng Kiến cũng không thiếu tiền.
Tuy rằng quan hệ Nàng với Lâm Tư Trạch vẫn như cũ rất bế tắc, không gặp mặt, không liên hệ, nhưng vẫn luôn có qua lại đứt quãng cùng Tương Hải Phúc, mỗi tháng đều sẽ có tiểu thái giám còn nhỏ hơn Tương Hải Phúc đến trong nhà Cố Hồng Kiến truyền tin lấy tin.
Tương Hải Phúc biết chữ, chữ viết còn không tồi, tài văn cũng khá tốt, bởi vậy Cố Hồng Kiến mỗi lần nhận được thư từ phong phú của hắn liền rất đau đầu — một tháng một bức còn dài như vậy, hắn lấy đâu ra lắm thứ để viết như thế?!
Mà trong thư tường thường là bất kể việc lớn việc nhỏ báo cáo hết thảy ăn, mặc ở, đi lại của Lâm Tư Trạch, nhỏ đến Lâm Tư Trạch thân thể có chút không thoải mái, đêm ngủ không ngon giấc, lớn đến trong triều có lão thần nào tâm thuật bất chính, toàn bộ báo cáo cho Cố Hồng Kiến nghe.
Mà Cố Hồng Kiến trái lại sẽ hồi âm, chỉ là so với Tương Hải Phúc trường giang đại hải, hồi âm của nàng thì giản lược đến đáng sợ, bình thường chính là bốn chữ: Liên can gì ta?
Có điều Tương Hải Phúc chưa bao giờ bị Cố Hồng Kiến lạnh nhạt đánh bại, vẫn như cũ mỗi tháng một bức thậm chí hai bức, mặc kệ gió mưa.
Thời điểm Lâm Tư Trạch đăng cơ theo thường lệ đại xá thiên hạ, thả Đại hoàng tử thoi thóp và Tam hoàng tử đã bị giam cấm trước đó ra, chỉ giáng làm thứ dân, trọn đời không được vào kinh thành. Mà Diêu thái sư tại cái đêm kia đã bị chém cửu tộc, nhưng đáng tiếc là, kẻ khiến Lâm Tư Trạch muốn trừ diệt nhất, Diêu Thiên Ngạo, lại cư nhiên không bị bắt, mà sớm đào tẩu rồi, tuy rằng đã sớm phát lệnh truy nã, nhưng đến nay vẫn như cũ không rõ tăm tích.
Mà Đại hoàng tử và Tam hoàng tử bị giáng làm thứ dân nhưng thời gian an phận rất ít, đã lại bắt đầu có một số động thái.
Việc này Tương Hải Phúc đều nói cho Cố Hồng Kiến, Cố Hồng Kiến trái lại không lo nghĩ, dù sao Tương Hải Phúc biết, như thế Lâm Tư Trạch khẳng định rõ ràng hơn.
Có điều đến khi Tương Hải Phúc nói cho Cố Hồng Kiến, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử cư nhiên cùng một tổ chức tà giáo vùng Giang Nam móc nối với nhau, Cố Hồng Kiến trái lại hơi có chút để tâm.
Tà giáo Minh giáo Tế Nguyệt giáo vùng Giang Nam, là nạn hạn hán khi trước, một đám nông dân khởi nghĩa sáng lập giáo, nhưng vì nạn hạn hán cũng không duy trì quá lâu, cho nên Tế Nguyệt giáo chưa kịp lớn mạnh, người đã phân tán không ít, dù chạy loạn đến đâu, rất nhanh chóng bị địa phương trấn áp, dần dần cũng mai danh ẩn tích.
Mặc dù không biết Đại hoàng tử và Tam hoàng tử làm sao liên hệ với bọn họ, nhưng Tam hoàng tử và Đại hoàng tử liên hệ cùng bọn họ, tâm tư ấy có thể thấy được dấu vết.
Vì thế Cố Hồng Kiến hồi âm lần này khó được từ “Liên quan gì ta” Biến thành “Vậy hắn tính xử lý như thế nào”.
Đại khái là rốt cục nhận được hồi âm khác ‘liên quan gì ta’, Tương Hải Phúc ngày hôm sau bèn cho tiểu thái giám truyền tin đến.
Nội dung tóm lại chính là: Ý Thánh thượng không dám tự suy đoán xằng.
Cố Hồng Kiến:“……”
Nàng sẽ không tin Tương Hải Phúc táo bạo như vậy đem sự tình lớn nhỏ trong cung nói cho người bên ngoài, không qua Lâm Tư Trạch cho phép!
Cố Hồng Kiến bực bội ghê gớm, dứt khoát không hồi âm.
Không quá vài ngày, Cố Hồng Kiến lại thu được tin tức Tương Hải Phúc đưa tới, nói là Đại hoàng tử và Tam hoàng tử chống lại mệnh lệnh của Lâm Tư Trạch, vụng trộm vào kinh thành, mà hiện tại đã ngụ tại trong nhà trọ Nhạc Di cách Cố Hồng Kiến không xa.
Cố Hồng Kiến híp mắt, đốt thư, căn dặn tiểu thái giám ngày mai đến một chuyến, đêm đó bèn thay y phục dạ hành màu đen lâu rồi không mặc, cầm trường đao lên, trực tiếp phi đi gian nhà trọ Nhạc Di kia.
Nàng tổng thể tìm một lượt, lường trước Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử hẳn là không ngủ, bèn trực tiếp lén lút trốn ở bên ngoài mấy gian phòng còn thấp thoáng có ánh nến, cuối cùng rốt cục nghe được thanh âm Đại hoàng tử.
“Chúng ta đã đi đến bước này, không thể quay đầu! Không phải hắn chết, chính là chúng ta chết.” Đại hoàng tử nhẹ giọng nói.
So với Đại hoàng tử, giọng Tam hoàng tử có lẽ yếu ớt quá mức, một trăm đại bản kia đại khái khiến cho hắn hiện tại chưa thể hồi phục lại:“Nhưng chúng ta hiện tại danh không chính ngôn không thuận ……”
“Ta đã nói rồi, Tiền Linh sẽ giúp chúng ta!” Đại hoàng tử bực tức nói,“Ngươi đừng có sợ hãi rụt rè nữa được không?!”
“Nhưng Tiền Linh chỉ là một thái giám…… Hắn cũng chẳng qua là hận Lâm Tư Trạch sau khi đăng cơ liền bởi vì hắn quan hệ tốt với Diêu thái sư, mà đuổi hắn ra cung …… Hắn có thể có bản lãnh gì?” Tam hoàng tử nói.
Đại hoàng tử nhỏ giọng nói:“Ngươi còn chưa suy nghĩ rõ ràng? Rõ là ngu xuẩn, qua mấy ngày ngươi tự nhiên sẽ biết…… Hiện tại ta chỉ lo bị người của Lâm Tư Trạch phát hiện tung tích của chúng ta, tóm lại, ngày mai nhất định phải liên hệ với Ngô hàn lâm……”
Tam hoàng tử suy yếu nói:“Hiểu rồi. Ta mệt mỏi, ngươi về phòng ngươi nghỉ ngơi đi.”
Cố Hồng Kiến thu hồi trường đao, dường như có chút đăm chiêu sờ sờ cằm, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Sau khi quay về, Cố Hồng Kiến liền viết phong thư, đại khái nói sự việc Tiền Linh và Ngô hàn lâm, bảo Tương Hải Phúc chuyển lại Lâm Tư Trạch.
Nàng vốn định dặn Tương Hải Phúc, chớ nói cho Lâm Tư Trạch là nàng nói, nhưng nghĩ lại, ngoài nàng ra còn ai vào đây? Cũng bèn thôi.
Nàng rốt cuộc vẫn quen vì Lâm Tư Trạch làm tất cả mọi việc.
Nhưng mà ngoài thói quen, nàng không thể không thừa nhận, nàng có tư tâm.
Chính như nàng nói, nàng biết rõ Lâm Tư Trạch một ngày nào đó sẽ hận nàng, rất hận nàng, còn hận nàng hơn cái ngày Tả Ninh Yên chết……
Cho nên nàng muốn trước khi cái ngày ấy thật sự đến, cách xa Lâm Tư Trạch một chút, như vậy tương lai bản thân mới sẽ không vì oán hận của Lâm Tư Trạch mà quá mức đau lòng. Mà nàng đồng thời lại không nhịn được làm bao nhiêu việc vì Lâm Tư Trạch, dễ để Lâm Tư Trạch đến lúc đó có thể nhớ tới điểm tốt của nàng, ít nhất…… Đừng hận nàng như vậy.
***
Cố Hồng Kiến vốn tưởng rằng dựa vào tính cách Lâm Tư Trạch, tất nhiên sẽ mạnh mẽ vang dội xử trí Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử, nhưng mà nàng đợi một tháng, cũng không thấy động tĩnh gì.
Cố Hồng Kiến tuy rằng trong lòng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, nhưng cũng không nhúng tay nữa, nghĩ đại để là Lâm Tư Trạch có tính toán của Lâm Tư Trạch.
Thế nhưng tháng sau, Tương Hải Phúc đưa tin đến, phía trên rõ ràng viết rành mạch nỗi lo của Tương Hải Phúc — hắn bày tỏ, mình đã đem chuyện Cố Hồng Kiến nói bẩm báo chi tiết cho Lâm Tư Trạch, nhưng sau khi Lâm Tư Trạch biết không có bất cứ phản ứng gì, thậm chí không phái người đi giám thị Đại hoàng tử và Tam hoàng tử! Ngô hàn lâm càng tốt lành trước sau như một công tác trong triều.
Ngay cả giám thị cũng không giám thị một chút?
Cố Hồng Kiến thật đúng là khó hiểu, Lâm Tư Trạch rốt cuộc nghĩ cái gì?
Mà Cố Hồng Kiến cầm thư xem nửa ngày, mới đột nhiên phản ứng lại.
Lâm Tư Trạch không phải không hành động, mà là đang chờ nàng.
Y đang xem, Cố Hồng Kiến có thể vì y mà lén lút theo dõi Đại hoàng tử Tam hoàng tử một lần, vậy sẽ không thể không vì y mà đi làm lần thứ hai, lần thứ ba, cho đến khi hoàn toàn giải quyết bọn họ.
Y đang đợi.
Mà còn đã tính trước mọi việc.
Cố Hồng Kiến cười khổ một tiếng, đem tờ giấy kia đặt ở một bên, bản thân nằm ngửa trên ghế bành ngẩn người.
Kinh thành tháng sáu vạn dặm không mây, nàng lại không biết mình bao giờ mới có thể đẩy ra đám mây đen trong lòng.
Mà khiến nàng cảm thấy bất lực nhất là, nàng cư nhiên mỗi đêm liền vẫn đi tìm Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, còn canh ở ngoài phòng suốt một đêm, phát hiện Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đã liên hệ với đại bộ phận thế lực trong kinh thành, trừ Tiền Linh với Ngô hàn lâm, còn có cháu ngoại trai của phó thống lĩnh Lưu Uy ngày trước, anh họ của vợ Đại hoàng tử, vân vân.
Tuy rằng nhân số trái lại không tính ít, nhưng trên thực tế lại không có quyền lực gì, Cố Hồng Kiến ngáp cả đêm, vẫn là quyết định buông tha bọn họ một lần nữa.
Nàng ngược lại muốn xem xem, còn có thể dính dáng đến bao nhiêu người.
Cứ như vậy, trong một tháng sau, Cố Hồng Kiến cho tiên sinh dạy học tạm thời nghỉ ngơi, mình ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm ra ngoài, qua ước chừng một tháng, viết ra một chuỗi danh sách mưu phản thật dài, đem chúng giao cho Tương Hải Phúc.
Lâm Tư Trạch bên kia như cũ không động tĩnh, Cố Hồng Kiến đã quen, sau đó khi Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử quyết định bắt đầu động thủ, nàng ra tay trước, giết chết Đại hoàng tử và Tam hoàng tử.
Bởi vì nàng dù sao cũng một mình, cho nên chỉ có thể một đao giết Tam hoàng tử cách cửa sổ khá gần trước.
Mà Đại hoàng tử theo bản năng muốn hét lên một tiếng, Cố Hồng Kiến vươn tay bịt miệng hắn, muốn cắt cổ hắn, lại thấy ánh mắt Đại hoàng tử vô cùng khiếp sợ, Cố Hồng Kiến còn mang theo một chút hứng thú khác, đột nhiên hứng trí, nghĩ hắn cũng chạy không thoát, bèn thả tay, nói:“Không được kêu. Ta cho ngươi một cơ hội nói ít di ngôn.”
Đại hoàng tử nghiến răng nghiến lợi nói:“Là ngươi –!!!”
Cố Hồng Kiến cười cười, nói:“Là ta đây. Đại hoàng tử không phải rất rõ ràng sao, cũng biết chuyện ta giết Nhị hoàng tử.”
Đại hoàng tử cả người phát run, nói:“Cư nhiên thật sự là ngươi…… Cư nhiên thật sự là ngươi?!”
Cố Hồng Kiến vẫn cười, nói:“Đúng vậy. Tin tức ấy kỳ thật đều là Lâm Tư Trạch tung ra, cố ý kích thích các ngươi, cố ý cho các ngươi nhược điểm. Nhưng tin tức ấy cũng đều là sự thật, ta võ công cao cường là thật, hắn thích Tả Ninh Yên, cho nên sẽ không bỏ qua Diêu gia và ngươi, cũng là sự thật.”
Đại hoàng tử run run nói:“Hắn giết hại huynh đệ, sẽ bị trời phạt ……”
“Dựa vào ngươi cũng dám nói những lời này?” Cố Hồng Kiến buồn cười không thôi,“Hồi nhỏ đi theo bọn Nhị hoàng tử ức hiếp Lâm Tư Trạch, ta giết Nhị hoàng tử, chèn ép Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử, ngươi mượn cơ hội lên đứng đầu, lại đại sự gì cũng không làm nổi, chỉ suy nghĩ oán trách người khác, còn muốn bức vua thoái vị…… Ha, còn muốn sát hại phụ thân của mình. Bằng vào ngươi, cũng có tư cách nói hắn?”
Đại hoàng tử sắc mặt trắng như tờ giấy, nói:“Đúng, ta sai rồi, ta sai rồi…… Xin ngươi, xin ngươi đừng giết ta……”
Dứt lời lại muốn rống to, Cố Hồng Kiến mắt nhíu lại, ra tay bóp cổ họng hắn, làm cho hắn không thể phát ra tiếng:“Ta nói rồi, đừng rống to la hét.”
Đại hoàng tử oán hận nhìn chằm chằm Cố Hồng Kiến, dường như muốn xé phanh nàng bất cứ lúc nào.
Đáng tiếc, hắn không có cái năng lực đó, bởi vậy chỉ có thể như thế nhìn Cố Hồng Kiến.
Cố Hồng Kiến thở dài, nói:“Ta cho ngươi cơ hội nói di ngôn, kết quả ngươi nói một đống vô nghĩa…… Ngươi còn có gì muốn nói không? Cảnh cáo ngươi, đừng nghĩ kêu người đến.”
Đại hoàng tử gật gật đầu.
Cố Hồng Kiến lại cho hắn một lần cơ hội, buông lỏng tay ra.
Đại hoàng tử nói:“Ta xin cô, ta xin cô đừng giết ta…… Cô khăng khăng một mực làm việc vì Lâm Tư Trạch như vậy, có ích lợi gì? Cô, không phải cô nói sao, hắn thích Tả Ninh Yên. Cô thích hắn đúng không? Nhưng hắn không thích cô! Cô xem…… Cô giúp ta được không? Chỉ cần cô giúp ta, ta nhất định đối xử tốt với cô, tương lai ta làm hoàng đế, phong cô làm Hoàng hậu! Nhất định tốt hơn Lâm Tư Trạch! Vợ hiện tại của ta cái gì cũng không hiểu biết, tương lai để cho nàng ta làm Chiêu Nghi gì đó là được, sẽ không uy hiếp địa vị của cô!”
Cố Hồng Kiến nhất thời hoảng hốt.
Mà chỉ là vì câu “Cô thích hắn đúng không? Nhưng hắn không thích cô!”
Hóa ra, đây là một bí mật tất cả mọi người đều biết.
Ngay cả Đại hoàng tử này cơ bản không quen thuộc với nàng, hơn nữa rất yếu trí đều nhìn ra.
Mọi người đều biết nàng đơn phương, đã định trước tình yêu không có kết quả.
Thật sự quá nực cười.
Đại hoàng tử thấy Cố Hồng Kiến không nói lời nào, tưởng rằng nàng động tâm, lại chít chít méo méo nói một đống, không ngoài nói tương lai nhất định đối tốt với nàng linh tinh, Cố Hồng Kiến phục hồi tinh thần lại, cực kỳ chán ghét nhìn hắn một cái, nói:“Ngươi nói thực cám dỗ người, có điều ngại quá, ta không có hứng thú.”
Đại hoàng tử sửng sốt, nói:“Vì, vì sao……”
Cố Hồng Kiến nói:“Bởi vì ngươi quá xấu.”
Đại hoàng tử ngây ngốc, sau đó rốt cục phản ứng lại căn bản không thể nào nói tình với Cố Hồng Kiến, lập tức sụp đổ nói:“Đồ tiện nhân! Ta nói cho ngươi, Lâm Tư Trạch vĩnh viễn sẽ không thích ngươi! Ngươi giết ta thì thế nào! Ngươi giết toàn bộ người cản trở hắn thì thế nào! Hắn sẽ không thích ngươi, hắn vĩnh viễn sẽ không thích……”
Một câu còn chưa nói xong, hắn cũng đã không có cách nào nói tiếp.
Bởi vì Cố Hồng Kiến đã bóp đứt cổ hắn.
Hắn vẫn duy trì trạng thái trừng mắt, ước chừng có thể gọi là chết không nhắm mắt.
Cố Hồng Kiến mặt không chút thay đổi nhìn hắn, nhẹ giọng nói:“Ta biết. Vậy thì thế nào?”
Vậy thì thế nào?