Da đầu đau quá, đau đến cả người tôi chết lặng, nước mắt nóng rát từ từ chảy ra khỏi mắt. Tôi mở mắt ra, nhìn thấy một chút ánh sáng và sương mù trên đỉnh đầu, tôi phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã ngồi trong lòng Ô Ngộ.
Anh dựa lưng vào tường, ôm eo tôi, cúi đầu nhìn tôi, còn tôi ngồi trên đùi anh, cảm giác tê dại chạy dọc khắp toàn thân tôi, như có ai đó đang cầm lông chim nhẹ nhàng quét ngang hông tôi. Ánh mắt anh chính là cộng lông chim đen màu đen đó.
Tôi đẩy ra anh toan đứng dậy, nhưng anh lại ôm tôi trở về, trái tim tôi nảy lên, cảm thấy không còn cách nào giãy dụa.
Bọn tôi nói mấy câu, anh muốn xem vết thương trên đầu tôi, bây giờ tôi đã tỉnh rồi, có lẽ bị tên đó kéo đứt rất nhiều tóc nên da đầu chảy máu, rất xấu xí, sao tôi có thể để cho anh nhìn.
Vì vậy tôi kiên quyết không cho.
Tôi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy anh ấy đang cười, tôi hỏi: “Anh cười cái gì?”
Anh nói: “Không có gì, tôi cảm thấy cô rất đáng yêu.”
Tôi đột nhiên nói không nên lời, anh ấy cũng vậy, hai chúng tôi cách tôi rất gần, bỗng nhiên cằm tôi hơn ngứa, là ngón tay anh nhẹ nhàng sờ lên. Tôi cảm thấy nhất định mình điên rồi. Đêm khuya, con đường phía trước nguy hiểm không rõ, tôi lại ngồi trong lòng thợ sửa ô tô mới quen chưa được ba ngày, ái ái muội muội, im lặng dây dưa.
Mà trong mắt anh hình như ẩn chứa màu đen của biển rộng, ngón tay anh cứ dừng ở trên mặt tôi, trong khoảnh khắc như thế, tôi đang suy ngẫm anh ta có muốn cưỡng hiếp tôi hay không? Nhưng anh chỉ đỡ tôi đứng dậy, thấp giọng nói: “Vì để tránh phiền phức, nếu cảnh sát có hỏi, cô nói chúng ta đang hẹn ở gần đó.”
Tôi nói: “Được.”
Lúc này tôi mới phát hiện, âm thanh còi báo động ở gần như thế, một xe cảnh sát đang dừng ở đầu ngõ, có vài cảnh sát đang chạy đến. Tôi ôm lấy đứa bé từ trên mặt đất dậy, có lẽ nó sợ đến choáng váng, khóc mệt rồi, nên cuộn người bên cạnh bọn tôi ngủ thiếp đi. Tôi với Ô Ngộ nhìn những người đang đến, tay anh đặt trên vai tôi.
Vài người cảnh sát đang đến gần, tôi chợt nhìn thoáng qua người thứ hai, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú lộ ra dưới mũ cảnh sát, trông rất quen thuộc. Trong lòng tôi thoáng lộp bộp một tiếng, không trùng hợp như vậy chứ…
Người cảnh sát kia nhìn thấy rõ tôi cũng hơi sửng sờ.
Ánh mắt chúng tôi nhìn nhau trong không trung chốc lát, tôi dời tầm mắt đi nhưng vẫn cảm thấy anh ta đang nhìn tôi đăm đăm.
Vẫn giống như trước kia, đầu gỗ như thế. Đột nhiên, Ô Ngộ liếc nhìn tôi, ánh mắt thâm thúy khó phân biệt, sau đó anh nhìn Thẩm Thời Nhạn. Thẩm Thời Nhạn đại khái cũng nhận ra ánh mắt mình không ổn nên dời tầm mắt khỏi người tôi.
Cảnh sát dẫn đầu lập tức tiếp nhận đứa trẻ, cẩn thận kiểm tra, sau đó hỏi: “Hai người là ai?”
Tôi đáp: “Người qua đường.”
Ô Ngộ nói: “Tôi với cô ấy từ góc đường phía trước đi qua, nhìn thấy người đàn ông ôm một đứa bé, chúng tôi cảm thấy người đàn ông đó không bình thường, đứa bé hình như không phải con của hắn nên đã đuổi theo.”
“Người đàn ông kia đâu?” Thẩm Thời Nhạn hỏi.
Ô Ngộ: “Chạy rồi.”
Đội trưởng cảnh sát lại hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt như vậy hai người chạy đến chỗ này làm gì?”
Tôi liếc mắt nhìn Thẩm Thời Nhạn, anh cũng đang nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt trong trẻo và nghi hoặc. Ô Ngộ yên lặng một lát rồi nói: “Hẹn hò.”
Hai cảnh sát khác lộ nét mặt đã rõ còn Thẩm Thời Nhạn dời ánh mắt sang chỗ khác. Tôi có thể hiểu được anh ta đang lúng túng. Dù sao tôi với anh ta đã từng xem mắt, tôi từ chối anh ta, bây giờ, anh ta thân là cảnh sát, còn tôi nửa đêm bị anh ta bắt gặp ‘gặp riêng’ một người đàn ông khác, tôi cũng cảm thấy hơi mất mặt.
Đội trưởng cảnh sát nói: “Tiểu Thẩm, cậu lấy lời khai hai người bọn họ, rồi mời bọn họ về cục hỗ trợ điều tra.”
Thẩm Thời Nhạn nói: “Vâng.”
Sau đó tôi với Ô Ngộ bị tách ra, tôi đứng tại chỗ còn Ô Ngộ bị đưa đến bên kia ngõ, Thẩm Thời Nhạn cầm cuốn sổ con, đặt câu hỏi với anh ấy. Vì cách quá xa nên tôi không nghe rõ hai người bọn họ nói gì, chỉ thấy nét mặt hai người họ rất nghiêm túc, bình tĩnh. Cuối cùng, Thẩm Thời Nhạn cất sổ con đi, lại dẫn Ô Ngộ đi về phía xe cảnh sát, Ô Ngộ ngẩng đầu lên liếc nhìn tôi. Tôi ra hiệu OK với anh, ý bảo tôi không sao cả. Vì thế anh ấy gật đầu, ngồi vào trong xe.
Thẩm Thời Nhạn vẫn khăng khăng vịn cửa xe, nhìn đăm đăm chỗ nào đó trên không, dường như hoàn toàn không chú ý đến động tác ra hiệu giữa tôi với Ô Ngộ. Sau đó, anh ấy lấy cuốn sổ con ra, viết lên đấy vài chữ rồi chuẩn bị đi đến trước mặt tôi.
Tôi đứng ở góc tường, xung quanh không có ai khác, Thẩm Thời Nhạn cao xấp xỉ Ô Ngộ, cao hơn tôi một cái đầu. Anh kéo vành mũ dưới, liếc mắt nhìn tôi rồi nhìn chằm chằm vào sổ con: “Tên họ?”
Tôi hơi im lặng nhìn anh ta, nói: “Thẩm Thời Nhạn, những thứ này anh đều biết rồi. Tên tôi, nghề nghiệp, địa chỉ, chiều cao, sở thích, mục tiêu tìm bạn đời… Anh cũng biết. Tại sao còn hỏi?”
Anh im lặng một lát, rồi mở miệng nói: “Tôi lại không biết, cuối cùng em lại chọn hẹn hò với một tên sửa xe.”
Tôi: “…”
Danh Sách Chương: