• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Mietta Yuan

Hạ Sóc mang theo A Miêu xuất chinh, vừa đi chính là hơn nửa năm.

Hạ Triệt nhớ đến con bồ câu mập kia của mình, thừa dịp đêm tối gió to trộm từ vương phủ của Hạ Sóc ra, nhanh chóng viết một tờ giấy nhét vào ống trúc trên chân bồ câu.

Hạ Sóc nhận được thư ca của y gửi lúc đang nghị sự cùng mấy tướng lĩnh, một quả cầu thịt màu trắng từ trên trời giáng xuống, “Bộp” một tiếng vang thật lớn, doanh trướng liền nhiều thêm một cái cửa sổ trên trần.

“Vương gia?” Tướng lĩnh hai mặt nhìn nhau.

“Không sao cả.” Hạ Sóc đi tới nhặt lên bồ câu mỏi cánh đang bất động, nương theo ánh sáng trên đỉnh đầu nhìn xuống tờ giấy Hạ Triệt viết.

Đơn giản chỉ có một câu —— Khi nào trở về.

Hạ Sóc cho lui mọi người, ngồi ở bàn sách do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không viết chữ nào, kế đó đứng lên nhốt bồ câu vào lồng sắt. Từ đó trở đi, tin đến chỗ Hạ Sóc nhiều như tuyết rơi vậy, từ “Bổn cung thật là nhớ ngươi” đến “Bổn cung thật cô đơn lạnh lẽo”, Hạ Sóc một phong cũng không đáp lại.

Rốt cục có một ngày, trong thơ chỉ có qua loa vài chữ: “Đừng có về nữa.”

Hạ Sóc nhìn chằm chằm tờ giấy này hồi lâu, khóe miệng chậm rãi cong lên, sau đó rốt cục nhấc bút hồi âm, chỉ bốn chữ: “Thần đệ tuân mệnh.”

Cái này xem như thọc một đao vậy, mấy ngày sau thư Hạ Triệt gửi tới đều vô cùng đáng thương, ngay cả giấy viết thư đều bị nước mắt làm nhăn.

Hạ Sóc thấy vậy lòng chua xót, nhưng vẫn cắn răng trả lời: “Chiến sự vừa mới bình, biên cảnh khó an, nguyện vì ca ca thủ hộ biên cương ba năm.”

Phong thư kế Hạ Triệt gửi lại, chỉ thấy một tấm giấy loang lổ nước mắt, mắt Hạ Sóc đỏ lên, sống mũi cũng cay cay, cẩn thận gấp tấm giấy này cất kỹ vào túi thơm.

Sau đó, hạ qua đông đến, tân hoàng đăng cơ.

Ngày ấy Hạ Sóc khải hoàn hồi triều, Hạ Triệt mang theo văn võ bá quan đích thân tới dưới thành nghênh tiếp, còn chưa thấy rõ bóng người đã không đợi được mà khoác áo choàng chạy ra ngoài cửa thành, kéo theo một đám thái giám thở hổn hển.

Hạ Sóc vội vã xuống ngựa xua tay với hắn.

Hạ Triệt ủy khuất dừng bước lại, ra vẻ bình tĩnh lệnh ngôn quan đọc chiếu thư phong thưởng, gấp gáp giống như kiến bò chảo nóng. Hạ Sóc như không nghe thấy những gì được ban thưởng, trong mắt toàn bộ chỉ có một mình ca của y.

A Miêu bỗng nhiên từ đội ngũ nhảy ra, “Ngao ô” một tiếng đụng ngã A Cẩu đứng bên cạnh Hạ Triệt.

A Cẩu ghét bỏ mà cào nó một cái.

A Miêu lập tức đáng thương vuốt mũi: “Miêu.”

Lễ nghi phong thưởng rườm rà dài dòng, mùa đông rét lạnh nhưng Hạ Triệt lại gấp gáp đến độ đầy đầu mồ hôi, trông mong ba năm mới thấy được Hạ Sóc gần trong gang tấc nhưng ngay cả ôm cũng không thể ôm một cái, hắn nghĩ đến đây sống mũi không khỏi cay cay, nhưng bận tâm đám đại thần sau lưng, nhịn ý muốn khóc xuống, tận đến khi Hạ Sóc tiến vào tẩm cung, Hạ Triệt cũng khóc thành tiếng.

“Ca, bây giờ ngươi đã là Hoàng thượng rồi.” Trên người Hạ Triệt còn mặc áo giáp lúc ban ngày, “Khóc thành như vậy còn ra thể thống gì nữa?”

“Ôm trẫm… Mau tới ôm trẫm.” Hạ Triệt sướt mướt giang hai tay ra.

Hạ Sóc vội vã tiến tới, vừa bị Hạ Triệt ôm đã muốn tránh người ra: “Để ta cởi áo giáp đã.”

“Không cần.” Hạ Triệt ôm một cái liền luyến tiếc không muốn buông tay.

“Lạnh.” Hạ Sóc dở khóc dở cười kéo ngón tay Hạ Triệt ra, “Bên ngoài tuyết rơi, trên khôi giáp đều là tuyết.”

“Trẫm giúp ngươi cởi.” Hạ Triệt nghẹn ngào, tự tay cởi áo giáp cho Hạ Sóc, khó khăn cởi áo giáp dính đầy tuyết vẫn chưa đủ, dốc hết sức lôi kéo vạt áo Hạ Sóc, lột người trần như nhộng mới dừng lại.

“Ca.” Hạ Sóc vén chăn chui vào, “Ta nhớ ngươi.”

Hạ Triệt cũng chui vào chăn, giơ chân lên đá đá đầu gối Hạ Sóc.

“Ca…” Hạ Sóc nhanh chóng kéo áo bào trên người Hạ Triệt trên người, “Ngươi có sủng hạnh qua người khác hay không?”

Hạ Triệt cùng Hạ Sóc da thịt kề cận, bị lồng ngực nóng bỏng của Hạ Sóc làm cho toàn thân nhũn ra, giọng nói cũng mềm mỏng: “Không có… Không có đâu…”

Ý cười trên mặt Hạ Sóc càng sâu, siết tay hắn, mười ngón tay đan nhau: “Ca ca là của ta.”

Hạ Triệt đỏ mặt “Ừ” một tiếng.

“Chỉ cho phép sủng hạnh ta.” Hạ Sóc cúi người hôn hắn.

Hạ Triệt vẫn là nói nhỏ: “Ừ…”

“Ca, ” Hạ Sóc kề sát mặt hắn, hơi nhíu mày, “Ngươi nghĩ gì thế?”

“Trẫm… Trẫm muốn…” Hạ Triệt ấp úng nói thầm, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi cổ tay Hạ Sóc..

Hạ Sóc cho là trong lòng ca của y đang suy nghĩ người khác, mạnh mẽ đè người xuống giường, qua loa vài lần đã đi vào.

“Trẫm… Trẫm trẫm…” Hạ Triệt sợ đến nói năng lộn xộn, “Trẫm muốn ở bên ngươi mãi mãi!”

Hạ Sóc hơi ngẩn ra, sau đó đè trên người ca của y cười đến không thở nổi.

“Còn ra thể thống gì nữa!” Hạ Triệt tức giận đấm lên vai Hạ Sóc.

“Được, chúng ta ở bên nhau mãi mãi.” Hạ Sóc lại mạnh mẽ ôm hắn.

Hạ Triệt nghe vậy cuối cùng cũng cười híp mắt ôm lấy hông của y: “Còn ra thể thống gì, còn thể thống gì nha…”

Nến đỏ giường ấm áp, ba năm xa cách cuối cùng hóa thành mây khói.

HOÀN CHÍNH VĂN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang