“Biện pháp này quả nhiên rất hay! Đúng là chỉ có tiểu thư luôn suy nghĩ chu toàn.”
Sau đó bà lại do dự nói:
“Lão nô đã nhiều năm không xuất hiện trước mặt phu nhân, người… người còn có thể niệm tình nghĩa ngày xưa sao?”
Minh Hoa Dung nói:
“Bà cùng muội muội từ nhỏ đã theo hầu hạ phu nhân, người làm sao lại không nhớ rõ? Chắc chắn là lúc trước nhất định em gái bà đã ở trước mặt phu nhân nói không ít lời gièm pha, khiến bà trở thành kẻ xấu xa vô cùng, có thể là vậy nên phu nhân mới không muốn gặp lại bà. Nếu như bà làm cho người thay đổi cách nhìn, để người thấy rằng bà so với em gái bà còn thông minh hiểu chuyện hơn nhiều, lại toàn tâm toàn ý vì người mà suy nghĩ, người có lí do gì mà không bị bà làm cảm động đây?”
Lời này vừa nói ra, băn khoăn trong lòng Hứa bà tử hết thảy đều tan biến:
“Tiểu thư nói quả không sai, lão nô xin thọ giáo.”
Thấy thế, Minh Hoa Dung hài lòng gật đầu:
“Ta đi trước, bà nhớ kĩ lời ta dặn, cứ từ từ mà tính, tuyệt đối không được để người khác sinh lòng nghi ngờ.”
“Tiểu thư yên tâm, lão nô tự biết phải cẩn thận.”
Rời khỏi chuồng ngựa, Minh Hoa Dung đi qua con hẻm nhỏ, tiến về phía nam của hậu viện, một mình đứng bên ao nước nhìn ra xa. Từng cơn gió lạnh vi vu thổi tới, cây cối xung quanh cũng bị tạt ngã trái ngã phải, thân thể mảnh mai của Minh Hoa Dung lại vẫn hiên ngang trước gió, quật cường mà bền bỉ.
Tỉ mỉ nhớ lại một lần sự việc ngày hôm nay, nàng khẽ lộ ra một nụ cười hài lòng: sân khấu cũng đã dựng xong, tiếp theo phải xem Hứa bà tử làm thế nào diễn tốt vở kịch này thôi.
Thật ra nếu không phải đã biết trước kết quả, nàng còn không biết Hứa bà tử này đã không còn là Hứa bà tử của trước kia rồi. Kiếp trước Hứa ma ma vì say rượu mà mạo phạm Nhị tiểu thư, bị Bạch thị phạt cho một trận nhớ đời, đánh ba mươi trượng đuổi đến phòng giặt đồ. Qua hai tháng Bạch thị cuối cùng cũng nhớ đến phần tình cảm trước kia, cho người gọi bà ta trở về. Từ đó trở đi, tất cả mọi người đều nói Hứa ma ma thay đổi, tính tình tốt lên rất nhiều, giống như một người hoàn toàn khác. Nhưng nửa năm sau, trong lúc vô tình Bạch thị chợt phát hiện vết sẹo trên cánh tay của Hứa ma ma thế nhưng không còn.
Liên tưởng lại các sự việc xảy ra gần đây Bạch thị không khỏi sinh lòng nghi ngờ, liền lặng lẽ trói bà thẩm vấn.Chính là bà ta tự lừa mình dối người không muốn tra ra kết quả nhưng sự thật lại làm người ta phải chấn động: Hứa ma ma bây giờ lại không phải chính chủ, mà là tỷ tỷ của bà ta Hứa bà tử, vì oán hận nhiều năm chất chứa, thừa dịp Hứa ma ma một mình tại hồ phòng mà đêm nàng giết chết, thế thân mà thành.
Ở bên cạnh cư nhiên ẩn núp một hung thủ giêt người, hơn nữa còn hơn nửa năm, Bạch thị cho dù đối đãi với người khác nhẫn tâm bạc tình, đến bây giờ lại bị người ta dọa đến nỗi đêm đêm gặp ác mộng, ngay khi điều tra ra liền đem Hứa bà tử sắp xếp mang ra ngoài phủ.
Nhưng đối với bên ngoài lại nói rằng Hứa ma ma nhớ nhà, nhớ phu quân, nhớ con cái mà rời phủ hồi hương dưỡng lão.
Việc này mặc dù thực hiện bí mật, nhưng bởi vì Bạch thị lúc nào cũng sợ hãi nằm mơ thấy ác mộng bị Hứa bà tử sát hại. Minh Hoa Dung lúc ấy vì hiếu thuận với bà nên thường xuyên cực nhọc không quản ngày đêm túc trực, chuẩn bị lúc Bạch thị gặp ác mộng thì đánh thức bà dậy. Trong lúc Bạch thị nói mớ nàng mới biết được chân tướng chuyện này.
Năm đó nàng vì danh tiếng của bà nàng quyết tâm đem chuyện này giấu kín trong bụng, lại chưa từng nghĩ tới, một ngày kia nó có thể phát huy công dụng, quả nhiên là thế sự vô thường.
Nghĩ tới đây, Minh Hoa Dung đưa tròng mắt buồn thiu nhìn hòn đá cuội dưới chân, vẻ mặt phức tạp không biết đang nghĩ gì.
Đột nhiên một thanh âm ôn nhu vang lên sau lưng nàng:
“Hoa Dung, tại sao con lại ở chỗ này?”
Thì ra là thanh âm của Lâm phu nhân, Minh Hoa Dung nhắm mắt che giấu đi vẻ mặt phức tạp ban nãy, quay đầu thi lễ với bà: “Đại bá mẫu.”
“Ta mới từ chỗ Sương Nguyệt trở về, không ngờ đang yên đang lành nó lại thành ra như vậy…Con cũng không bị kinh sợ chứ?”
Lâm phu nhân ân cần hỏi.
Nghe vậy Minh Hoa Dung trong lòng ấm áp hẳn, nhẹ nhàng trả lời:
“Con không sao, cùng lắm thì gặp ác mộng mấy hôm mà thôi, giờ ngẫm lại cảm thấy trước kia sống ở thôn trang còn có những cảnh tượng giết heo đáng sợ hơn nhiều, nên con không sợ.”
Giết heo? Lâm phu nhân nghe vậy có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng bởi vậy mà khen ngợi cái tính tìm vui trong khổ của cháu gái. Nghĩ đến hôm nay trên mặt Bạch thị hiện lên rõ vẻ lãnh đạm cùng quyết định tàn nhẫn, Lâm phu nhân thầm than, không khỏi thương tiếc kéo lấy tay nàng, lập tức cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng, liền nhíu mày trách móc:
“Trời lạnh thế này còn chạy đến bờ ao đi dạo, thật không biết yêu quý bản thân mình. Vừa vặn nơi này gần với tiểu viện của ta, chúng ta đến chỗ đó sưởi ấm đi.”
“Đa tạ đại bá mẫu”
“Không cần khách khí như vậy. Sáng nay muội muội con ra ngoài, con chưa gặp qua nó đúng không, tiện thể gặp gỡ nhau luôn.”
Hai người chỉ mải nói chuyện, cũng không chú ý tới ở giữa rừng tùng cách đó không xa có một thân ảnh màu lam đang quét mắt về hướng Minh Hoa Dung phía xa, ánh nhìn xét nét mang theo tìm tòi kĩ lưỡng.
Minh Hoa Dung cùng Lâm thị rời đi, lúc này Bạch thị lại đang ở khuê phòng của Minh Sương Nguyệt lo lắng không thôi, khẩn trương nhìn đại phu đang chẩn mạch. Thấy đối phương vân vê chòm râu bạc trầm tư một lát, thu hồi lại khăn tay đặt trên mạch tượng của con bà, liền vội vàng hỏi:
“Thẩm thái y, nó… nó có sao không?”
“Phu nhân yên tâm, người bệnh chỉ là do kinh hãi quá độ, lão sẽ kê cho tiêu thư mấy phương thuốc an thần uống vài ngày, lại nghỉ ngơi điều dưỡng một tháng, sẽ không có gì đáng ngại.”
Trần thái y là người từ trong cung cáo lão ra ngoài, vì y thuật tuyệt diệu, sau khi rồi cung liền bị các danh môn thế gia mồi gọi, thường xuyên đáp ứng chẩn bệnh cho các phủ quan lại.
Ông nói những lời này, tâm Bạch thị đang treo lơ lửng rốt cục cũng buông xuống. Nhưng con người không khỏi được voi đòi tiên, vừa nghĩ nữ nhi phải tĩnh dưỡng một tháng, ngẫm lại nửa tháng sau đã có việc trọng đại, Bạch thị liền có chút ít chần chờ:
“Trong vòng một tháng không thể rời giường sao?”
“Thỉnh thoảng vào vườn hoạt động một chút cũng không sao, như phải tránh những nơi đông người náo nhiệt. Người bệnh tuổi tác không lớn hơn nữa còn tâm trí yếu ớt, nếu lại bị kinh hãi, hơn phân nửa sẽ đổ bệnh nặng hơn.”
Đã nói đến nước này, Bạch thị đành phải thu hồi tâm tư, hướng Trần thái y nói lời cảm tạ, lại lệnh cho hai nha hoàn mang tới thù lao, thông báo cho gã sai vặt chuẩn bị xe đưa Trần thái y về nhà.
Phân phó xong, Bạch thị ngồi xuống chiếc ghế chạm trổ hoa cúc ở gian ngoài, vừa đau lòng ảo não vừa đi đến khuê phòng của Minh Độc Tú vừa nói:
“Thật xui xẻo, Sương Nguyệt lại xảy ra chuyện thế này, việc khác có thể không nói nhưng ngày hội nửa tháng sau phải làm sao bây giờ?”
Bạch thị đối với hai nữ nhi này đều thập phần yêu thương, tuy nói chỉ muốn tác hợp Cẩn vương cùng Minh Độc Tú, nhưng đối với chuyện của Sương Nguyệt cũng không nguyện ý buông tha, chỉ mong có thể chọn cho nàng một thanh niên tuấn tú tài mạo song toàn lại gia thế hiển hách.
Minh Độc Tú an ủi bà, nói:
“Mẫu thân hãy thoải mái, thả lỏng tinh thần, muội muội mới mười ba tuổi, cả tuổi mụ bất quá cũng chỉ mười bốn, trễ một chú cũng không ảnh hưởng gì. Quan trọng nhất là chiếu theo lời của thái y đặn dò, chú ý điều dưỡng thân thể, nếu chẳng may đổ bệnh nặng thêm mới đúng là hối hận suốt đời.”
Tuy là như vậy nhưng trong lòng Bạch thị vẫn không cam tâm:
“Hôm nay xảy ra chuyện này đáng hận nhất là bà già họ Hứa kia, thế nhưng lại bất chấp thân thể của Sương Nguyệt, chỉ muốn bản thân tránh khỏi liên quan. May mà Sương Nguyệt không có mệnh hệ gì, nếu thật có chuyện, ta nhất định sẽ lột da bà ta!”