“Không chạy?” Thanh âm lười biếng của Cơ Dưỡng Tĩnh truyền đến.
“Không chạy.” Ta thành thật trả lời. Trong thời gian ngắn sẽ không chạy.
Hắn đem ta để qua một bên, ngồi dậy, đốt một điếu thuốc, hít sâu một ngụm, thiêu mi hỏi ta: “Ta nhớ kỹ ta lần này không có làm chuyện có lỗi với ngươi a?”
“Ta cũng không có làm chuyện có lỗi với ngươi.” Ta cũng ngồi dậy… Kháo, thắt lưng thật đúng là đau nhức…
“Khiến ta ném hơn phân nửa công tác, chạy đến Châu Âu cùng ngươi chơi trốn tìm, cái này gọi là không làm việc có lỗi với ta?” Hắn đem điếu thuốc đưa cho ta, “Còn có, chuyện của ngươi cùng Lý Cơ ── nói rõ cho ta.”
Ta tiếp nhận, hút vài cái, trong lòng thầm nói: ta không bảo người đến tìm ta… Bất quá ta cũng lão lão thật thật nói cho hắn những chuyện đã phát sinh, bao gồm thân phận của Lý Cơ, còn có chuyện hắn nhờ vả ta làm.
“Kia ý của ngươi là ngươi điều không phải tự nguyện?” Hắn cười… cái loại cười vô cùng nham hiểm này…
“Đúng… Cũng không phải…” Ta cười gượng.
“Chê ta sao?” Quả nhiên, hắn ngưng mắt nhìn ta.
“Không, không, làm sao có thể?” Ta nịnh nọt cười.
“Chơi đùa rất thống khoái?” Hắn hiên hiên hỏi.
“Không có, ta nghĩ ngươi ăn không ngon, ngủ không tốt…” Ta nỗ lực làm ra vẻ mặt chân thành không gì sánh được.
“Vậy sao thấy ta liền bỏ chạy?”
“Ta không có a, ta chỉ là không quen… Người đang dị quốc tha hương, khó tránh khỏi khí hậu khác biệt không thích ứng, không … không … thích ứng sẽ làm ra những chuyện kỳ quái… Đây là nhân chi thường tình ma…”
“Ngươi nói hưu nói vượn.” Cơ Dưỡng Tĩnh đạm cười, tay vòng qua vai ta, nhẹ nhàng đánh một cái.
Cảm giác… rất ấm áp a… Đây điều không phải là “Cửu biệt thắng tân hôn*” mà mọi nguời thường nói…
*một đêm gặp gỡ sau ngày xa cách còn hơn cả đêm tân hôn.
Cảm giác thân cận… Cảm giác thân ái…
Cơ Dưỡng Tĩnh lần này là thực sự đến cùng ta du ngoạn Châu Âu.
“Công việc của ngươi, cũng không cần quản sao?”
“Lão đầu nhà ta còn không có thoái hóa, vận động nhiều một chút, khả dĩ phòng ngừa bệnh Alzheimer.”
○
“Không phải ngươi cùng sủng vật của ta rất thân sao?” Cơ Dưỡng Tĩnh hỏi.
Nga, Cơ Dưỡng Tĩnh lần trước đấu giá tại quán bar, Thanh Thanh còn có thể vẫn là “Sủng vật” của hắn. Bất quá, ta nào có cùng Thanh Thanh chơi thân… Rõ ràng tiểu tử đó luôn bắt nạt người trung thực như ta.
“Ngô Uy!” tiểu tử Thanh Thanh này xem ra thật sự hưng phấn, từ xa đã thấy hắn hướng chúng ta phất tay. Chúng ta từ chỗ kiểm vé bước ra,! Thiết sóc nãi hỗ trường! Bá nói tuần! diêu? ( ta bó tay =A=)
Uy uy, chủ nhân của ngươi không phải ta, có được hay không a…
“Ta rất nhớ ngươi!” Thanh Thanh ngẩng đầu, đôi mắt đều đã lấp lánh.
“Nhớ việc lấy ta ra làm trò đùa sao?” Ta ngoài cười nhưng trong không cười.
“Di, ” Thanh Thanh cuối cùng buông, vẻ mặt mất hứng, “Ngươi biến thành thông minh nha, không thể đùa được.”
Ta âm thầm đảo mắt, cái này gọi là cái gì thoái hóa đạo đức a, lòng người dễ thay đổi a…
Nam hài phía sau Thanh Thanh thì ngược lại, mang vẻ mặt cười cười đầy sủng nịch, đại khái là đối tượng yêu đượng vụng trộm của tiểu tử này đây. Chậc chậc, lá gan hắn thật ra càng lúc càng lớn, còn mang vẻ mặt ngọt ngào ôm lấy cánh tay người ta…
“Cơ Dưỡng Tĩnh, chúng ta từ lúc đó cho tới bây giờ đều không có vấn đề gì đúng hay không? Vậy số tiền bao ta nửa năm còn lại tính là tiền ta mượn ngươi có được hay không? Ta sau này nhất định sẽ trả lại cho ngươi, lợi tức tuyệt đối so với ngân hàng đều cao hơn.” Thanh Thanh bưng lên nước trà, nghiêm túc đối Cơ Dưỡng Tĩnh nói.
Cơ Dưỡng Tĩnh không biểu thị cái gì. Mọi người lặng yên mười giây, Thanh Thanh đem ánh mắt hướng đến ta: “Ngô ca…”
Thanh âm ngọt ngào ngoan ngoãn không khỏi khiến cho ta lạnh run, không cần để ý đến hình tượng, ta hướng vào lòng Cơ Dưỡng Tĩnh nép vào…
“Có thể, ” Cơ Dưỡng Tĩnh như là phi thường thoả mãn phản ứng của ta, cuối cùng mở miệng, “Trừ phi hắn, ” chỉ vào tình nhân tóc vàng của Thanh Thanh, “Hắn bán mình cho ta.”
“Tốt!” Thanh Thanh hài lòng kêu to.
“Thanh Thanh…” Nam hài tóc vàng hiểu được tiếng Trung, bi thương liếc mắt nhìn hắn.
“Yên tâm, Cơ Dưỡng Tĩnh sẽ không đối với thân thể ngươi có hứng thú ── Ngô ca sẽ ghen. Mà đãi ngộ của ngươi khẳng định sẽ rất không tồi, tiền bán mình của ngươi có thể cho ta chuộc thân!”
…
Tiểu hài tử thời nay a…
“Không, ” Cơ Dưỡng Tĩnh uống một ngụm trà, lại từ từ mở miệng, “Ta muốn hắn miễn phí vì Cơ thị làm việc ba năm, ngoại trừ cần phải ăn, mặc, ở, đi lại, hắn không được lấy một phân tiền. Ba năm sau, các ngươi được khôi phục tự do, như thế nào?”
Do dự ba giây, Thanh Thanh cắn răng một cái: “Thành giao!”
Làm tình nhân của ác ma, thông thường là rất đáng thương… Bởi vì ta có kinh nghiệm… Ta liếc mắt nhìn nam hài tóc vàng tên Jack đầy thông cảm và hiểu rõ ── Thanh Thanh dù sao cũng là một tiểu ác ma a…
“Các ngươi tính toán dừng chân ở đâu kế tiếp?” Thanh Thanh hỏi.
“Hà Lan.” Cơ Dưỡng Tĩnh nhàn nhàn nói, tay bắt đầu ở bên hông ta sờ soạng.
“Ta cũng muốn đi.” Thanh Thanh cũng nhào vào trong lòng tình nhân.
“Ngươi có tiền sao?” Cơ Dưỡng Tĩnh đơn giản hỏi, có thể làm Thanh Thanh ngậm miệng, cư nhiên lại ai oán liếc mắt trừng ta.
“Các ngươi đi đến đó làm cái gì? Kết hôn sao?”
“Hắn luyến tiếc quốc tịch Trung Quốc.” Cơ Dưỡng Tĩnh trên lưng ta nhéo một cái, ta nhẫn nhịn ý muốn mở miệng rên rỉ. Chân mày nhịn không được phải nhăn lại.
“Trợ lý đặc biệt của ta thoạt nhìn không thoải mái lắm, khả dĩ cho ta mượn một cái phòng được không?” Cơ Dưỡng Tĩnh lễ phép hỏi nhân gia.
Ta thầm mắng hắn, nhưng cũng nghe lời, ngoan ngoãn để Cơ Dưỡng Tĩnh “nâng” đứng dậy, giúp cho Thanh Thanh đi chuẩn bị khách phòng.
“Xem ra ngươi cũng không thoải mái lắm, đừng ngại, các ngươi hảo hảo ‘nghỉ ngơi’ đi.” Thanh Thanh cười đến vẻ mặt xán lạn, “Còn có, bên trái đầu giường có một chút ‘dược’, nếu như các ngươi cần dùng thì cứ lấy, đừng khách khí.”
…
“Tiểu tử kia, để có thể chiêu đãi ngươi, mất không ít tâm tư nha.” Ta mở ngăn kéo gì đó ra: dầu bôi trơn cùng với thuốc thôi tình ── ta đã dùng qua, còn có một loạt món đồ chơi, cư nhiên còn có dụng cụ SM…
“Hắn đem ngươi chiêu đãi tốt như thế này, có đúng hay không nên cho người ta một chút tiền boa?” Ta nghiêng đầu, hướng về phía trước liếc Cơ Dưỡng Tĩnh.
“Ân?” Cơ Dưỡng Tĩnh thiêu mi.
“Ba năm quá dài, năm tháng đối với con người là thứ quý giá nhất.” Ngươi cho là người ta giống lão nam nhân ta như vậy sao, cam tâm tình nguyện cùng ngươi dây dưa?
“Hắn tự nguyện, không phải sao?”
… Đúng nga, là tự nguyện bị Thanh Thanh bán… Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Nếu như giữa ba năm bọn họ chia tay…” Điều không phải ta trù người ta…
“Kia thật ra là một vấn đề.” Cơ Dưỡng Tĩnh gật đầu, vỗ một chút vào cái mông ta đang lộ ở bên ngoài, “Ngươi quả nhiên càng ngày càng thông minh.”
Ta ngẩng đầu lên, hướng hắn cười khúc khích.
…
“Vì cái gì, muốn hắn hiện tại phải đi Trung Quốc?!” Thanh Thanh giận dữ.
Hảo… Khí phách! Hướng Cơ Dưỡng Tĩnh la to như vậy, ta đại khái cả đời đều làm không được…
“Bởi vì Cơ thị tại Âu Châu còn không có cơ cấu bộ máy nội bộ.” Cơ Dưỡng Tĩnh nhàn nhàn nói, rất hưởng thụ việc xoa bóp của ta.
“Quan trọng là vì cái gì lại là ‘hiện tại’!”
“Càng sớm càng tốt không phải sao, ngươi khả dĩ sớm ngày thoát ly khổ hải?”
“Cẩu nhật đích!” ( nhật = ngày)
Ngay cả lời thô tục cũng nói…
“Bây giờ, trong hai năm…” Cơ Dưỡng Tĩnh ngẩng đầu, bắt chéo chân, nói ra điểm mấu chốt cuối cùng.
Thực sự là… vì cái gì tại đây đùa giỡn ngu ngốc chứ? Chăm chú dùng đầu óc ngẫm lại a tiểu tử…
“Nếu như các ngươi chia tay, khế ước sẽ kết thúc. Thanh Thanh ngươi có thể tiếp tục tìm người thay thế Jack ── nhưng phải có năng lực cùng khả năng có ích cho Cơ thị ── hoặc là khế ước ngày hôm nay hoàn toàn biến mất.” Ta làm tròn bổn phận của thư kí, lấy ra tờ giấy hòa ước, “Ký tên đi.”
Thanh Thanh dùng ánh mắt “bỏ đá xuống giếng” liếc mắt chỉ trích ta.
“Được rồi, thân ái, ký tên đi.” Jack nhưng thật ra rất hiểu chuyện, ôm lấy thắt lưng Thanh Thanh, bắt đầu kí tên trước.
“Các ngươi Trung Quốc điều không phải có câu nói ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ sao?” Jack hôn nhẹ gò má Thanh Thanh, Thanh Thanh không tình nguyện kí tên chính mình.
“Kỳ thực Cơ tiên sinh cũng là tốt với ta, ta hiện tại khả dĩ vừa làm việc vừa học tập, chờ tốt nghiệp, khế ước không sai biệt lắm cũng đến kỳ hạn. Đến lúc đó ta vừa vặn có thể lợi dụng sở học tri thức cùng công tác kinh nghiệm tự mình gây dựng sự nghiệp.” Jack nhìn người khác một chút là có thể minh bạch lí lẽ.
“Thế nhưng ngươi như vậy không phải là rất khổ cực?”
“Có ngươi làm trụ cột tinh thần là được.” Jack mỉm cười, cuối cùng làm cho Thanh Thanh từ giận sang mỉm cười, trước mặt liền đưa môi hôn một cái.
Người ta tận tâm hôn. Ta cùng Cơ Dưỡng Tĩnh làm như không thấy đứng dậy, hiện tại đã kết thúc tour du lịch nước Anh, tiếp theo là Hà Lan.
Đến khi ra cửa, muốn lên xe thì Thanh Thanh cùng Jack mới từ lầu hai sân thượng xuất hiện: “Tái kiến, đi hảo!”
Cơ Dưỡng Tĩnh cũng không để ý tới, trực tiếp lên xe, ta đối bọn họ gật đầu.
“Ngô ca, ” Thanh Thanh hướng ta kêu to, “Đối tốt với Cơ Dưỡng Tĩnh!”
…Ta đảo mắt, hẳn là phải nói Cơ Dưỡng Tĩnh hảo hảo đối ta a…
○
Hà Lan.
Ta không dám quên mục đích đến đây lần này. Thế là sau khi xuống máy bay liền chủ động dắt Cơ Dưỡng Tĩnh hỏi thăm nơi nào bán trang sức tốt.
Có tin tức rồi lập tức đi tắc xi thẳng đến nơi.
Ta còn thiếu Cơ Dưỡng Tĩnh một cặp nhẫn a.
Từ nơi bán trang sức đi ra, tay trong tay như trước. Lần này là mười ngón đan xen, ngón áp út còn có thêm một vòng bạc. Ta nghiêng người nhìn Cơ Dưỡng Tĩnh, trùng hợp hắn cũng đang ngắm ta, trong mắt tràn đầy tiếu ý.
Bị ràng buộc như thế này thật sự rất hạnh phúc sao? Ta thế nào lại cảm thấy… trước mắt xuất hiện chính là một phần bóng tối bi thảm …
Thế nhưng, ta thương hắn.
Ta yêu hắn, vốn tưởng rằng hắn sẽ vì vậy mà thả ta.
Chỉ là, ai cũng chưa từng ngờ tới, Cơ Dưỡng Tĩnh cũng yêu ta.
Thế là, kết cục vốn được định trước đã bị thay đổi…
…
“Nói.” Cơ Dưỡng Tĩnh dừng lại động tác, uy hiếp nói.
“…” Ta mở to hai mắt mờ mịt. Đáng tiếc, chỉ là mắt mê ly, tâm còn không loạn.
Cơ Dưỡng Tĩnh nheo mắt lại, hung hăng nhìn chằm chằm ta.
Ta mặc kệ hắn, chỉ là không ngừng dùng thân thể khiêu khích hắn. Đều nghẹn thành như vậy còn dám uy hiếp ta. Ha hả, đối thân thể bất hảo không a…
“Ngô Uy!”
Ta như cũ không hé răng. Không nói là không nói! ── ta cũng không tin Cơ Dưỡng Tĩnh có thể so tính nhẫn nại với ta được.
“Hảo, ngươi có gan!”
Xem đi, cuối cùng cũng cuồng loạn lên rồi… Ta cho hắn một nụ hôn, cong người nghênh tiếp hắn…
Hắn có lòng tự trọng, ta cũng có.
Câu nói kia, ba chữ kia, lần này đương nhiên muốn hắn nói, bởi vì lần trước ta đã nói rồi. Vì vậy, có qua có lại, lần này hắn tuyệt đối phải nói!
– Toàn bộ văn hoàn –