"Thiếu gia, người hãy bình tĩnh, đừng sợ, có ta ở đây" Giọng nói dịu dàng của Tư Nại Khoa khiến Cali bình tĩnh lại, hai tay ôm tấm lưng vững trãi của Tư Nại Khoa, hưởng thụ Tư Nại Khoa dùng tay xoa đầu cậu.
Thiếu gia trông tựa như một con mèo. Hạ Lạc nhìn hai người trước mắt, Tư Nại Khoa là chủ nhân của chú mèo, đang sủng nịch cười, còn Cali là chú mèo nhỏ hay làm nũng, hoạt bát đáng yêu. Hạ Lạc cuồng mèo, đôi tay ngứa ngáy, đi tới bên giường ngồi xuống, khẽ vuốt thắt lưng cậu, nói cho hoa mĩ là vuốt lông.
Hạ Lạc sau khi tắm rửa sạch sẽ và Hạ Lạc lúc chưa tắm rửa có khác biệt rất lớn. Hạ Lạc khi chưa tắm rửa cả người vừa dơ bẩn thành một đống, lại vừa trông như một hài tử, nhưng khi tắm rửa xong, ngũ quan hắn khiến người ta chói mắt, sống lưng Hạ Lạc thẳng tắp, không hề nhỏ nhắn chút nào, ít nhất cường tráng hơn so với Cali.
Lưng thật là ngứa nha. Cali xoay người, tránh khỏi đôi tay trắng nõn đang đặt trên lưng cậu của Hạ Lạc. Tư Nại Khoa thấy cậu thay đổi tư thế, dùng tay vòng qua eo cậu, để cậu dựa hẳn vào người hắn.
"Thiếu gia, rất ít có chuyện có thể khiến người khẩn trương như vậy, người nói ra, biết đâu chúng ta có thể làm gì đó để giúp người." Vòng tay của Tư Nại Khoa siết chặt hơn, khiến cho lưng của Cali càng gần lồng ngực Tư Nại Khoa.
"Vistor......trêu đùa ta, còn hôn ta...." Cali nhỏ giọng nói: " Đó là nụ hôn đầu tiên của ta." Nụ hôn đầu trong cả hai kiếp.
"Vistor sao có thể....!" Tư Nại Khoa cùng Hạ Lạc đồng thanh nói. "Ta cũng cảm thấy kì lạ, theo lý thuyết, ai cũng nói nội tâm Vistor lãnh đạm, ít khả năng sẽ thích người khác, hơn nữa người đó còn là nam nhân." Người ta còn nhỏ, mới có chín tuổi mà thôi.
Cali không biết rằng người bị cậu hình dung là tính tình lãnh đạm đã sớm ẩn đi hơi thở, dán lỗ tai lên vách tường. Khoé miệng Vistor tà ác nhếch lên. Thiếu gia, tính cách ta không hề lãnh đạm, rất nhanh thôi người sẽ nhận ra.
"Đau không?" Hạ Lạc chỉ nhẹ nhàng chạm tay lên đôi môi vẫn còn sưng đỏ của Cali, đáy lòng dần bị sự bi thương chiếm lấy. "Cũng bình thường, chỉ là hôn môi mà thôi." Cali lắc đầu, tay níu lấy ống tay áo của Tư Nại Khoa. "Thế nhưng cảm giác rất kì lạ, thời điểm hắn hôn ta, toàn thân ta tựa như có dòng điện chạy qua, trở nên mềm nhũn vô lực. Hơn thế bản thân ta hình như... rất thích được hắn hôn. Các ngươi nói xem ta có phải là đồng tính luyến ái hay không? Nếu không thì ta đã chẳng có phản ứng...?" Nói xong, mặt Cali càng đỏ hơn.
"Nếu người muốn chứng thực thì không ngại để ta đến thử một chút chứ?". Tư Nại Khoa dịu dàng nói. "Ta sẽ hôn người như chính cách mà Vistor đã hôn, để xem người có phản ứng ra sao, có được không?"
Vistor đang đứng ngoài cửa, sau khi nghe được câu đó thì siết chặt hai tay lại. Tư Nại Khoa, thì ra đó là mục đích của ngươi! Mặc dù Vistor đang ghen thế nhưng hắn lại không có ý định cứ như vậy đi vào. Dù sao thì bây giờ suy nghĩ của Cali cần được khai thông, để tránh sau này Cali coi hắn như người xa lạ.
"Hả, như vậy..." Không đợi Cali nói hết, một nụ hôn làm thiên hôn địa ám liền ập tới. Tư Nại Khoa tinh tế nhấm nháp hương vị ngọt ngào trong khuôn miệng nhỏ nhắn của Cali, đảo loạn một đầm mật ngọt. Nước bọt chưa kịp nuốt theo cằm cậu chảy xuống, lưu lại một đường cong mĩ lệ trên cần cổ cậu.
Người Cali như nhũn ra, dựa vào trước ngực Tư Nại Khoa, ngơ ngác nhìn dục vọng ánh lên trong mắt hắn. Nhìn thấy cảnh chú mèo nhỏ nhu thuận bị chủ nhân hôn một cách nồng nhiệt, phần nào đó trong lòng Hạ Lạc trở nên vô cùng ngứa ngáy. "Đủ rồi." Hai tay Hạ Lạc nhanh chóng vươn ra cứu thoát Cali khỏi vòng tay Tử thần, ôm cậu vào lòng, một tay đặt trên lưng cậu nhẹ nhàng ăn ủi.
"Ta cũng có cảm giác với Tư Nại Khoa sao? Trời ạ!" Đầu Cali chôn thật sâu vào lồng ngực Hạ Lạc, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại câu: ta là đồng tính luyến ái, ta là đồng tính luyến ái, ta là đồng tính luyến ái,........