“Em…” Thẩm Hi Tri không biết nên nói gì.
Người phụ nữ xông lên, móng tay đỏ chót cào lên trán Tiểu Hoa: “Đánh tao hả? Mày dám đánh tao? Mày tên gì? Xem tao xử lí mày thế nào!”
Tiểu Hoa giữ tay bà ta lại, trong lòng bùng lên cơn tức không thể nói rõ, húc đầu vào bụng bà ta.
“Ui da giết người! Có ai không!” Người phụ nữ hét ầm lên, hoảng sợ nhìn cậu thiếu niên cao lớn đứng sau lưng Tiểu Hoa.
“Hứa Bình An!” Thẩm Hi Tri kéo Tiểu Hoa lại, nói, “Đi!”
Anh phải dùng hết sức mới kéo Tiểu Hoa xuống lầu được. Trán Tiểu Hoa ửng đỏ, thở hổn hển hỏi anh: “Tại sao không đánh bà ta?”
Cô cố chấp quật cường, nhưng lại ra mặt vì anh.
Thẩm Hi Tri giơ tay xoa trán cô, nói: “Anh muốn đánh ba anh hơn.”
Tiểu Hoa nghẹn họng, chợt thấy khó xử, cô không đánh bác Trung Nghĩa được.
Thẩm Hi Tri buông cô ra, đi trước, Tiểu Hoa cắm đầu chạy theo, nửa đường anh hỏi: “Lúc nãy em muốn làm bà ta sảy thai à?”
Tiểu Hoa không nói gì.
Thẩm Hi Tri nhìn cô một cái: “Bị đi tù đấy.”
Tiểu Hoa run lên, lúc hai người đi qua ba con phố mới nói: “Ba anh phải sinh em bé với mẹ anh mới đúng, nếu bà ta sinh con, sau này anh sẽ giống em…”
Thẩm Hi Tri dừng bước, cô đang lo anh sẽ bị mẹ kế mắng chửi, bị mẹ kế đánh?
“Em có ghét em trai em không?”
Tiểu Hoa lắc đầu: “Em trai em rất ngoan.”
Cuộc nói chuyện đến đây kết thúc, hai người một trước một sau tiếp tục đi, không biết đi bao lâu, Thẩm Hi Tri đi chậm lại, giơ tay xoa đầu cô, giọng khàn khàn: “Cám ơn.”
***
Tối hôm đó Thẩm Trung Nghĩa cuối cùng cũng về nhà, Lương Nhu mới xuất viện, yếu ớt nằm trên giường. Thẩm Trung Nghĩa mặt mũi xám xịt đi vào nhà, Thẩm Hi Tri đóng cửa phòng Lương Nhu lại, “Có gì vào phòng con nói, mẹ ngủ rồi.”
Thấy Thẩm Hi Tri bình tĩnh như thế, Thẩm Trung Nghĩa luôn nâng niu con trai trong lòng bàn tay đột ngột tát anh một cái. Đây là lần đầu tiên ba đánh anh, Thẩm Hi Tri bị đánh điều trước tiên nghĩ đến là Tiểu Hoa, năm đó cô cũng bị đánh tới điếc tai như thế.
Anh không muốn ảnh hưởng đến mẹ nghỉ ngơi, đi vào phòng mình, Thẩm Trung Nghĩa giận dữ theo sau, đóng sầm cửa, vừa mở miệng liền hỏi: “Sao mày tìm được Mỹ Linh?”
Trước đây không để ý, bây giờ hai cha con cùng đứng trong này mới thấy căn phòng chật chội vô cùng. Thẩm Hi Tri nói: “Con theo dõi ba mấy ngày rồi.”
“Mày!”
“Bà ta nói bà ta có thai.” Thẩm Hi Tri nhìn Thẩm Trung Nghĩa, “Mẹ con vừa mới sẩy thai.”
Thẩm Trung Nghĩa há miệng: “Ba không biết mẹ con…”
“Chúc mừng, sớm sinh quý tử.” Bản chất độc miệng của Thẩm Hi Tri phát huy: “Sau này con nhất định sẽ ‘dạy dỗ’ nó đến nơi đến chỗ, không chừng còn vứt nó đi, con sẽ làm cho nó vừa thấy con là khóc, ba yên tâm.”
Thẩm Trung Nghĩa thấy con trai nói bậy, vội thanh minh: “Không có, cô ta không có thai.”
Thẩm Hi Tri nhíu mày, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, nếu không có đứa trẻ thì còn cứu vãn được. Anh nói: “Chia tay bà ta đi, con biết ba chỉ ham thích mới mẻ, chuyện này con sẽ không nói cho mẹ biết, coi như chưa có gì xảy ra.”
Thẩm Trung Nghĩa nhìn con trai sắp cao hơn mình, không nhớ từ khi nào con trai có thể nói những lời không hợp tuổi như thế. Ông rất muốn nói là chuyện người lớn không cần trẻ con xen vào, nhưng con trai đã nhúng tay rồi, ông phải cho nó hiểu tình cảm của người lớn không giống như chuyện giữa nó và Tiểu Hoa nhà đối diện, cãi nhau hôm trước hôm sau đã làm hòa.
“Ba và mẹ con dù không có Lâm Mỹ Linh cũng sẽ biến thành hiện tại thôi.” Thẩm Trung Nghĩa thở dài, giữa ba và mẹ con có ít vấn đề.
“Ba không yêu mẹ?” Thiếu niên hỏi.
Thẩm Trung Nghĩa nói: “Ừ, không yêu.”
“Vậy sao trước đây ba lại yêu mẹ?” Thiếu niên phẫn nộ.
“Yêu không phải là chuyện vĩnh viễn, tình yêu sẽ biến chất, sau này con sẽ biết.” Thẩm Trung Nghĩa khoát tay, không muốn thảo luận chuyện tình yêu nam nữ với con trai.
Những lời này Thẩm Hi Tri nhớ cả đời, nhưng anh sẽ chứng minh nó là sai, tình yêu của anh sẽ không thay đổi.
***
“Vì mẹ không thể sinh con cho ba?” Thẩm Hi Tri cảm thấy lý do này đúng là vô lý.
Thẩm Trung Nghĩa hỏi: “Con nghĩ vậy à?”
“Vâng.”
“Con nhần rồi.” Ông nói, “Ba không hề để ý đến chuyện đó.”
“Ba nghỉ việc vì chuyện này còn gì?” Thẩm Hi Tri thấy ba mình thật dối trá.
Thẩm Trung Nghĩa lắc đầu, “Ba nghỉ việc không liên quan đến chuyện này, chẳng qua ba thấy đây là thời điểm tốt để ra ngoài làm ăn thôi.”
“Nhưng bọn họ đều nói…”
“Bọn họ nói sai rồi.” Thẩm Trung Nghĩa nói.
“Nhưng mẹ con…” Không thể nào, nếu như tất cả mọi người nói sai, thì tại sao mẹ còn cực khổ như vậy?
Cửa phòng mở ra, Lương Nhu không biết đã đứng ngoài nghe bao lâu, mặt đẫm nước mắt nói: “Là mẹ, mẹ muốn dùng đứa bé để cứu vãn cái nhà này… Nhưng em có gì sai? Sao anh lại đối xử với em như vậy?”
Thẩm Hi Tri vội bước tới đỡ mẹ, nói: “Đừng khóc, không tốt cho cơ thể.”
Lương Nhu đau lòng nhìn con trai, nói: “Cơ thể tốt hay không có ích gì, ba con không cần chúng ta nữa.”
“Đừng nói lung tung trước mặt con!” Thẩm Trung Nghĩa vội nói với Thẩm Hi Tri, “Con vĩnh viễn là con ba, mẹ con hồ đồ rồi!”
Thẩm Hi Tri hừ một tiếng, không tin lời ông nói.
Lương Nhu tập tễnh đi lại kéo ống tay áo Thẩm Trung Nghĩa: “Anh về đi, em không so đo chuyện trước đây, chúng ta vẫn là người một nhà.”
“Mẹ!” Ở trong lòng Thẩm Hi Tri, mẹ anh là người mẹ tốt nhất thế giới, tại sao phải hạ mình như vậy?”
Lương Nhu khóc nói: “Chẳng phải anh trách em không quan tâm gia đình à? Tháng trước em đã làm thủ tục xin nghỉ rồi, sau này sẽ ở nhà chăm sóc anh và con, anh về đi, đừng bỏ em.”
“Đã quá muộn rồi!” Thẩm Trung Nghĩa đau đớn vô cùng, nếu Lương Nhu quyết định sớm hơn một chút thì bọn họ đã không đi tới bước này, ông cần vợ hiền ở nhà nội trợ, chứ không phải người vợ suốt ngày bận việc mà không quan tâm gì đến gia đình.
“Muộn cái gì chứ! Anh thích đàn bà trẻ đẹp bên ngoài, khinh thường tôi chứ gì! Tên khốn nạn này tôi liều mạng với anh!” Lương Nhu thấy Thẩm Trung Nghĩa kiên quyết không đồng ý, giống như người mất trí nhào qua, căn nhà đã từng hạnh phúc ấm áp nay tan nát, tiếng khóc của mẹ như ngàn lưỡi dao đâm vào ngực thiếu niên, anh đau quá.
***
“Im lặng đi!” Anh hét lên, bả vai yếu ớt sụp xuống, anh thì thào: “…Im lặng đi.”
Anh mở cửa chạy ra ngoài, đứng trong hành lang cổ họng khô khốc. Loáng thoáng nghe tiếng mẹ khóc,tan nát cõi lòng cầu xin ba. Hành lang tối như mực chợt lóe lên tia sáng, tia sáng càng lúc càng lớn, Tiểu Hoa xách túi rác đứng trong vầng sáng ấy, Hứa Đống bé nhỏ theo sau.
Hứa Đống vui vẻ hô lên: “Anh hai!”
Cổ họng Thẩm Hi Tri đắng ngắt không nói được, anh nghe thấy Tiểu Hoa quay lại nói với em trai: “Hôm nay em đừng đi với chị, chị đi nhanh rồi về hát cho em nghe.”
Hứa Đống ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Tạm biệt anh hai.”
Tiểu Hoa đóng cửa, hành lang lại tối om, cô đi đến chỗ Thẩm Hi Tri, nghe thấy tiếng dì Lương Nhu khóc, cô không biết nên nói gì, buột miệng: “Em đi vứt rác, anh có muốn đi cùng không?”
Thẩm Hi Tri bất chợt giơ tay kéo cô lại, cúi người ôm cô.
Lồng ngực thiếu niên không lớn nhưng lại ấm áp, Tiểu Hoa không giãy dụa, ngoan ngoãn để anh ôm. Nếu không phải trong tay cầm túi rác thì cô đã xoa đầu anh giống như xoa đầu Hứa Đống cục cưng rồi.
Phải ôm Tiểu Hoa vào lòng mới biết cô gầy tới mức nào, nhưng cô cũng không thấp, anh không cần cúi người quá nhiều đã có thể vùi mặt vào hõm vai cô. Anh không thể nói rõ tại sao lại ôm cô, chỉ tự nhiên muốn ôm, thế thôi.
Nếu có thể, hãy cho anh thêm can đảm, thêm kiên cường, và cả phép màu để quay về quá khứ.
Ôm một lát, Thẩm Hi Tri đứng thẳng người nhìn Tiểu Hoa trong bóng tối, anh nói: “Không đi cùng em được, anh còn có việc.”
Tiểu Hoa ậm ừ, đi cùng anh xuống lầu. Một người đi ra ngoài, một người đi về phía thùng rác. Tiểu Hoa đi được nửa đường liền quay lại, đi theo anh. Thẩm Hi Tri chỉ: “Em đi vứt rác cho anh, rồi về nhà đi.”
Tiểu Hoa lắc đầu, chờ anh đi rồi đuổi theo.
Đã có kinh nghiệm một lần, lần này Thẩm Hi Tri không muốn mang theo cái đuôi nhỏ, anh co chân chạy như điên, thiếu niên chân dài chạy nhanh, chỉ một lát đã bỏ rơi Tiểu Hoa ở phía sau.
***
Tiểu Hoa mặc dù không biết anh định đi đâu, nhưng cô không yên lòng, xách theo túi rác to đùng chạy, vừa chạy vừa hét: “Thẩm Hi Tri anh chờ em với, chờ em với!”
Cậu thiếu niên đã chạy mất tăm, đường phố ban đêm vắng tanh, Tiểu Hoa cứ thẳng đường chạy, tuột mất dép, cô té ngã trên nền đất, rác rưởi tung tóe.
Tiểu Hoa không đứng dậy, quỳ trên đất hét lên: “Thẩm Hi Tri em bị ngã, anh mau quay lại đây!”
Thiếu niên đứng trong góc tối đi về phía cô, ngồi xuống nhìn Tiểu Hoa, lấy một cái vỏ trứng trên đầu cô xuống. Tiểu Hoa nhăn nhó: “Sao lại chạy?”
“Em mau về nhà đi, phiền quá.” Anh nói.
Tiểu Hoa thừa dịp kéo tay anh, không chịu buông ra.
Thẩm Hi Tri đỡ cô dậy, gom rác lại giúp cô. Tiểu Hoa đẩy tay anh ra, nói: “Anh đừng đụng vào.”
Ở trong lòng Tiểu Hoa, anh phải vĩnh viễn gọn gàng sạch sẽ, không được đụng vào những thứ rác rưởi bẩn thỉu thế này
“Giờ đi đâu?” Đối mặt với tương lai không rõ, Tiểu Hoa chợt thấy kích thích.
Thẩm Hi Tri lắc đầu: “Không muốn về.”
Tiểu Hoa nghĩ một lát: “Vậy em đi với anh.”
Như thế anh sẽ không cảm thấy cô đơn.
Hứa Đống cục cưng ở nhà mòn mỏi chờ chị gái, nhưng sao đến giờ chị chưa về? Hu hu hu…