Cô dừng bặt. Chiếc xe bán tải trông như một thứ đồ chơi nho nhỏ phía dưới kia, đang trôi nổi bất thường trên sóng nước. Thành phố chao liệng chung quanh cô, những bức tường ánh đèn lấp lánh nhạt nhòa. Cảnh sẽ đẹp nếu như cô không quá sợ hãi. Con quỷ chao cánh hạ xuống, và đột nhiên thay vì bay lên cô lại rơi xuống. Cô nghĩ tới cái thứ kia thả cô rơi xuống từ độ cao hàng trăm mét, chới với trong không khí tới khi đụng xuống mặt nước đen lạnh băng. Cô nhắm tịt mắt - nhưng rơi xuống qua bóng tối mịt mùng còn đáng sợ hơn nhiều. Cô lại mở mắt và thấy boong tàu sơn đen từ dưới mình dâng lên như một bàn tay sắp cướp cả cô lẫn con quỷ khỏi bầu trời. Cô hét lần thứ hai khi họ hạ xuống boong tàu - và qua một màn đen bao quanh mặt tàu. Giờ họ đã ở trong tàu.
Sinh vật bay đập cánh chậm lại. Họ đang rơi qua giữa tàu, bao quanh bởi hàng bao lơn sắt. Clary thoáng thấy những máy móc màu đen, hình như không cái nào hoạt động hết, và có rất nhiều đồ phụ tùng và dụng cụ sửa chữa vứt lung tung khắp nơi. Nếu như trước ở đây có đèn điện thì giờ chúng cũng không hoạt động, nhưng vẫn có luồng ánh sáng ảm đạm tỏa lên khắp mọi thứ. Dù trước đó có nguồn năng lượng gì cung cấp điện cho con tàu, thì giờ Valentine đã sử dụng một loại năng lượng khác.
Có thứ gì đó hút hết hơi ấm khỏi không khí. Những cơn gió lạnh buốt băng giá phả vào mặt cô khi con quỷ chạm xuống sàn tàu và chui vào một hành lang dài, tranh tối tranh sáng. Con quỷ chẳng để ý nhiều tới cô. Đầu gối cô đập vào đường ống khi sinh vật quặt vào một góc, khiến cơn đau chạy dọc chân cô. Cô hét lên và nghe tiếng nó cười re ré sung sướng. Sau đó nó thả cô rơi xuống. Chới với trong không khí, Clary cố sao để hạ cánh bằng chân và tay. Gần được. Cô chạm nền nhà cái rầm và lăn người sang một bên, choáng váng.
Cô đang nằm trên nền kim loại cứng, trong vùng tranh tối tranh sáng. Chắc chắn nơi đây từng được sử dụng làm nhà kho, vì tường láng o không có cửa. Có một khoảng trống hình vuông phía trên để ánh sáng chiếu vào. Cả người cô như một khối bầm tím to tướng.
“Clary?” một giọng thì thào vang lên. Cô lăn sang bên, nhăn mặt. Một bóng đen quỳ bên cô. Khi mắt cô điều chỉnh được với bóng tối, cô thấy một dáng người nho nhỏ, phổng phao, tóc tết, mắt nâu sậm. Maia. “Clary, phải cậu không?”
Clary ngồi thẳng dậy, lờ đi cơn đau ê ẩm nơi lưng. “Maia. Maia, ôi Chúa ơi.” Cô nhìn cô gái kia đi rồi vội vã nhìn quanh quất. Trong phòng không còn ai ngoài hai người bọn họ. “Simon, cậu ấy đâu? Simon đâu rồi?”
Maia cắn môi. Clary nhận thấy cổ tay Maia đang chảy máu, mặt cô bé vẫn còn vết tích của những dòng nước mắt đã khô. “Clary, mình rất tiếc,” cô nói, lí nhí khều khào. “Simon chết rồi.”
Ướt nhẹp và gần như đóng băng, Jace đổ sụp xuống boong tàu, nước nhỏ thành dòng xuống tóc và quần áo. Anh nhìn lên bầu trời đêm nhiều mây, thở hổn hển lấy hơi. Không hề dễ khi leo lên cái thang sắt rỉ bên thân tàu, đặc biệt khi tay thì ướt mà quần áo nặng trịch cứ chực kéo anh xuống.
Jace nghĩ lại, nếu không nhờ có chữ rune Can Trường, chắc hẳn anh đã lo rằng một con quỷ bay kia sẽ tóm anh khỏi thang như chim bắt một con bọ trên nhánh dây leo vậy. May thay, dường như chúng đã quay về tàu ngay khi bắt được Clary. Jace không hiểu vì sao, nhưng anh đã từ bỏ việc cố tìm hiểu lý do cho bất cứ hành động nào của bố từ lâu rồi.
Một cái đầu thò ra bên trên anh, bóng tối ngược trên bầu trời. Chú Luke đã lên được đầu thang. Chú nhanh nhẹn trèo lên bao lơn và nhảy sang bên kia. Chú cúi nhìn Jace. “Cháu ổn không?”
“Ổn ạ.” Jace đứng dậy. Anh đang run. Trên thuyền quá lạnh, lạnh hơn cả ở dưới nước - mà áo khoác của anh chẳng còn. Anh đã đưa cho Clary.
Jace nhìn quanh. “Đâu đó có một cánh cửa dẫn vào trong tàu. Lần trước cháu đã thấy nó. Chúng ta chỉ việc đi vòng quanh boong tàu đến khi tìm thấy.”
Chú Luke dợm bước.
“Cháu đi trước cho,” Jace nói và bước lên trước. Chú Luke ném cho anh cái nhìn bối rối, dường như định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ bước cạnh Jace khi đi quanh mũi thuyền cong cong, nơi Jace đã từng đứng cùng Valentine vào đêm trước. Anh có thể nghe tiếng sóng nước vỗ ì oạp vào mạn thuyền, ở xa xa bên dưới.
“Bố cháu,” chú Luke nói, “ông ta đã nói gì khi cháu gặp ông ta? Ông ta đã hứa gì với cháu?”
“Ồ, chú biết rồi đấy. Vẫn mấy điều cũ rích ấy mà. Vé Knicks trọn đời này.” Jace nói nhẹ bẫng nhưng ký ức về nó khiến anh đau hơn cả cơn đau do những cơn gió lạnh buốt đang quất vào da thịt. “Ông ấy nói sẽ không để cháu hay những người cháu yêu thương bị tổn hại, nếu cháu rời Hội đồng Clave và trở về Idris với ông ta.”
“Cháu có nghĩ...” chú Luke ngần ngừ. “Cháu có nghĩ ông ta sẽ làm hại Clary để trả thù cháu không?”
Họ đi quanh boong và Jace thoáng thấy bức tượng Nữ Thần Tự Do như một cột sáng ở đằng xa. “Không. Cháu nghĩ bố bắt em ấy để bắt chúng ta phải lên thuyền, để chúng ta phải chịu thiệt khi mặc cả với bố. Thế thôi.”
“Chú không nghĩ ông ấy mồi trao đổi đâu.” Chú Luke nói nhỏ khi rút thanh kindjal. Jace quay lại nhìn theo, và trong thoáng chốc, anh chỉ có thể nhìn mà thôi.
Có một lỗ hổng màu đen trên boong về phía tây, một cái lỗ hình vuông như thể được cắt vào kim loại, và từ đó đang trào ra một đám mây đen với không biết bao nhiêu quỷ. Jace nhớ lại lần cuối đứng nơi đây, với Thanh Kiếm Thánh trên tay, sợ hãi nhìn quanh khi bầu trời trên đầu và biển dưới chân biến thành đại dương ác mộng. Giờ chúng, đám hổ lốn đủ loại quỷ, đã đứng trước mặt anh: những con Raum trắng ởn từng tấn công họ ở nhà chú Luke, những con quỷ Oni với làn da xanh lá, miệng rộng và có sừng; những con quỷ Kuri đen đúa èo uột, những con quỷ nhện tám cái chân như tám cái gọng kìm, mang những răng nhễu độc thò ra từ hốc mắt...
Jace không thể đếm hết. Anh lần đến thanh Camael và kéo ra khỏi thắt lưng, lưỡi dao trắng lòe sáng trên tàu. Những con quỷ rít lên khi trông thấy dao, nhưng chúng không hề lùi lại. Chữ Can Trường trên vai Jace bắt đầu bỏng cháy. Anh không biết mình sẽ giết được bao con quỷ trước khi chữ rune đó biến mất.
“Dừng lại! Dừng lại!” Bàn tay chú Luke nắm chặt lấy áo Jace, kéo lùi cậu lại. “Đông quá, Jace ạ. Nếu chúng ta có thể trở lại thang...”
“Chúng ta không thể.” Jace giằng ra khỏi nắm tay của chú Luke và chỉ. “Chúng đã chặn hết đường lui của chúng ta rồi.”
Đúng thế thật. Một đội quỷ Moloch, với ngọn lửa cháy rừng rực trong hốc mắt trống vốc, đã chặn đường lui của họ. Chú Luke chửi thề, rủa sa sả cay cú. “Vậy nhảy sang một bên đi. Chú sẽ chặn chúng lại.”
“Chú nhảy đi,” Jace nói. “Cháu ổn mà.”
Chú Luke ngẩng đầu. Tai chú nhọn lên và rồi khi chú gầm ghè với Jace, môi chú vén lên để lộ những chiếc răng nanh đột nhiên sắc nhọn. “Cháu...” Chú ngừng lại khi một con quỷ Moloch nhảy tới, móng vuốt xòe ra. Jace cắm phập con dao vào lưng nó khi nó vừa vọt qua, thế rồi nó rít lên và loạng choạng tiến tới chỗ chú Luke. Chú Luke tóm lấy bàn tay móng vuốt của nó và quẳng qua bao lơn. “Cháu dùng chữ rune Can Trường đó, đúng không?” chú Luke nói, quay sang nhìn Jace bằng đôi mắt màu hổ phách rực sáng trong bóng tối.
Có tiếng tõm văng vẳng đằng xa.
“Chú không sai,” Jace thừa nhận.
“Chúa ơi,” chú Luke kêu lên. “Và cháu tự vẽ lên người à?”
“Không. Clary vẽ hộ cháu.” Con dao thiên thần của Jace xé gió bằng ngọn lửa trắng; hai con quỷ Drevak ngã xuống. Có hàng tá con khác đang lao tới, xông vào, với những bàn tay mang móng vuốt nhọn như đầu mũi kim vươn ra. “Chú biết là cô ấy vẽ giỏi mà.”
“Đám loai choai mấy người,” chú Luke cảm thán, như thể đó là từ bẩn thỉu nhất chú từng biết, thế rồi lao mình vào bầy quỷ đang xông tới.
“Chết ư?” Clary nhìn Maia như thể cô nàng vừa nói tiếng Bungary. “Cậu ấy không thể chết được.”
Maia không nói gì, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt đen u buồn.
“Tớ sẽ biết ngay.” Clary ngồi thẳng dậy mà áp tay, đã nắm chặt thành nắm đấm, vào ngực. “Tớ biết ở đây.”
“Tớ cũng đã nghĩ vậy,” Maia nói. “Từng nghĩ vậy. Nhưng cậu không biết đâu. Cậu không bao giờ biết đâu.”
Clary loạng choạng đứng dậy. Chiếc áo khoác của Jace vẫn đeo trên vai, dù lưng áo rách gần hết. Cô nóng nảy hất nó rơi xuống sàn. Áo đã hỏng, lưng áo thủng cả tá những vết móng cào sắc lẹm. Jace chắc sẽ bực lắm vì mình làm hỏng áo anh rồi, cô nghĩ. Mình nên mua áo mới cho anh ấy. Mình nên...
Cô thở dài thườn thượt. Cô có thể nghe thấy tiếng tim mình, nhưng dường như nó cũng từ xa vẳng tới. “Cậu ấy gặp... gặp chuyện gì?”
Maia vẫn quỳ trên bàn. “Valentine bắt được cả hai bọn tớ,” cô ta nói. “Hắn xích bọn tớ trong phòng này. Rồi hắn tới cùng một món vũ khí... một thanh kiếm, thật là dài và sáng, như thể tự nó phát sáng được vậy. Hắn ném bột bạc vào người tớ làm tớ không chống trả được, rồi hắn... hắn đâm vào cổ họng Simon.” Giọng cô chỉ còn là tiếng thì thầm. “Hắn cắt cổ tay cậu ấy rồi hứng máu vào trong những cái bát. Một vài con quỷ tới giúp hắn lấy máu. Sau đó hắn bỏ Simon nằm đấy, như một món đồ chơi đã bị đứt tung không cần tới nữa. Tớ hét lên - nhưng tớ biết cậu ấy đã chết. Rồi một con quỷ bắt tớ lên và lôi tớ xuống dưới này.”
Clary chèn chặt tay lên miệng, ấn chặt, ấn chặt tới khi cảm nhận tới vị máu mằn mặn. Vị máu gắt đã giúp cô tỉnh táo lại. “Chúng ta phải thoát khỏi đây.”
“Không phải chứ, nhưng rõ ràng là chúng ta phải tìm đường thoát rồi.” Maia đứng dậy, nhăn mặt. “Nhưng quanh đây không có lối ra. Kể cả đối với một Thợ Săn Bóng Tối. Có lẽ nếu cậu là...”
“Nếu tớ là cái gì?” Clary hỏi, bước đi bước lại trong xà lim. “Jace ư? Ừm, tớ không phải rồi.” Cô đá bức tường. Nó vang lại nghe trầm trầm. Cô đút tay vào túi và rút thanh stele ra. “Nhưng tớ có khả năng riêng.”
Cô dí đầu mũi stele vào tường và bắt đầu vẽ. Những đường nét dường như đang bay ra từ trong cô, những đường vẽ đen giống than củi, nóng hực như cơn giận của cô lúc này. Cô đập thanh stele mải miết lên vách và những đường nét màu đen phóng ra từ mũi thanh stele cháy lên như lửa. Khi cô lùi lại, thở dốc, cô thấy Maia đang kinh ngạc nhìn mình.
“Trời,” cô nàng nói, “cậu đã làm gì vậy?”
Clary không chắc. Trông như thể cô đã đổ cả xô a xít lên tường. Phần kim loại quanh chữ rune đã hóa lỏng và chảy xuống như kem trong ngày nóng. Cô lùi lại, cẩn trọng nhìn cái lỗ kích thước bằng con chó to trên tường. Clary có thể thấy những thanh giằng thép ở đằng sau, và cả những bộ phận bên trong con tàu nữa. Mép cái hố vẫn đang kêu xì xì, nhưng nó không còn mở rộng thêm nữa. Maia tiến lên một bước, đẩy tay Clary sang bên.
“Đợi đã.” Clary đột nhiên thấy lo lắng. “Kim loại tan chảy - nó có thể giống cặn a xít, hay gì đó.”
Maia khụt khịt mũi. “Tớ là dân New Jersey. Tớ được sinh ra trong đống cặn độc hại đấy.” Cô ta tiến về phía cái lỗ và nhìn qua đó. “Bên kia có một lối đi hẹp kìa,” cô bảo. “Này... tớ sẽ chui sang đó đây.” Cô quay lại và thò bàn chân qua hố, rồi dấn cả hai chân, chầm chậm thụt lùi. Cô nàng hơi nhăn mặt khi nghiêng người chui qua, rồi đứng im lại. “Ối! Vai tớ bị vướng rồi. Đẩy tớ qua nhé?” cô giơ tay ra.
Clary nắm lấy hai tay cô và đẩy. Gương mặt Maia chuyển trắng, rồi đỏ - và đột nhiên cô thoát hẳn, như nắp chai sâm panh bật khỏi cổ chai. Với một tiếng ré, cô nàng ngã xuống. Có tiếng rầm và rồi Clary thò đầu lo lắng nhìn xuống. “Cậu ổn không?”
Maia đang nằm trên lối đi hẹp bên dưới vài mét. Cô ta từ từ lăn người và ngồi dậy, nhăn mặt. “Cổ chân tớ... nhưng tớ ổn,” cô nói thêm khi nhìn thấy nét mặt Clary. “Cậu biết đấy, bọn tớ lành cũng nhanh mà.”
“Tớ biết. Được rồi, tới lượt tớ.” Thanh stele chọc vào bụng khiến Clary khó chịu khi chuẩn bị trượt xuống hố theo Maia. Rơi xuống dưới kia chẳng hay ho gì cho cam, nhưng còn hơn là ngồi trong nhà kho đợi bất cứ thứ gì có thể tới với họ. Cô lăn nằm sấp xuống, cho chân vào hố...
Rồi có gì đó nắm lấy lưng áo, kéo cô ngược lên. Thanh stele rơi khỏi thắt lưng và kêu lanh canh trên sàn nhà. Cô thở dốc vì đột ngột bị choáng và đau; cổ áo len thít vào cổ làm cô nghẹt thở. Một lát sau cô được thả ra. Cô rơi xuống sàn, đầu gối đập mạnh xuống sàn kim loại. Cô sặc sụa, lăn nằm ngửa ra mà nhìn lên, thừa biết mình sẽ thấy gì.
Valentine đang đứng nhìn cô. Một tay hắn cầm con dao thiên thần, lóe sáng như một ánh sáng trắng gay gắt. Tay kia, lúc nãy nắm lấy lưng áo cô, giờ nắm thành nắm đấm. Gương mặt trắng, góc cạnh mang nụ cười khinh bỉ. “Luôn luôn là con gái của mẹ, Clarissa nhỉ,” hắn nói. “Con đã gây ra gì rồi?”
Clary đau đớn ngồi dậy. Miệng cô toàn những máu vì môi bị rách. Khi cô nhìn Valentine, cơn giận đang sôi sục nở tung như một bông hoa độc trong ngực. Người đàn ông này, người bố của cô, đã giết Simon và để cậu ấy chết trên sàn như rác rưởi. Cô từng nghĩ trước đây mình ghét một số người trong đời mình; cô đã nhầm. Đây mới là thù ghét này.
“Cô gái sói,” Valentine nói tiếp, nhíu mày, “đâu rồi?”
Clary vươn người nhổ máu vào giày Valentine. Với tiếng thét kinh tởm và ngạc nhiên, hắn ta lùi lại và giơ con dao lên, và trong chốc lát, Clary thấy được sự tức giận không hề được che đậy trong mắt hắn; cô nghĩ hắn sẽ thực sự ra tay, thực sự giết chết cô trong khi cô ngồi co ro dưới chân hắn, vì dám nhổ nước bọt xuống đôi giày đó.
Từ từ, hắn hạ con dao xuống. Không nói lấy một lời, hắn đi qua Clary, và nhìn vào cái lỗ do cô tạo ra. Thật chậm rãi, cô quay lại, ánh mắt lướt qua sàn nhà cho đến khi thấy nó. Thấy thanh stele của mẹ. Cô vươn tay lấy, nín thở...
Valentine đã quay lại, thấy điều cô đang làm. Với một cú sải chân, hắn băng ngang phòng. Hắn đá thanh stele ra xa tầm với của cô; nó xoay tròn trên nền kim loại và rơi qua cái hố trên tường. Cô nhắm hờ mắt, cảm thấy mất thanh stele giống như một lần nữa mất mẹ.
“Những con quỷ sẽ tìm ra cô bạn thuộc Thế Giới Ngầm của con,” Valentine nói, vẫn bằng cái giọng lạnh lùng, vô cảm trong khi nhét con dao thiên thần vào vỏ nơi thắt lưng. “Con bé không còn đường trốn đâu. Tất cả bọn con đều không thể trốn khỏi nơi này. Giờ đứng dậy đi, Clarissa.”
Clary chậm chạp đứng dậy. Toàn bộ cơ thể cô đau nhừ vì bị bầm dập từ nãy tới giờ. Một lát sau cô nín thở vì ngạc nhiên khi Valentine trấn trụ lấy vai cô, quay người cô lại để cô quay lưng vào hắn. Hắn huýt sáo; một âm thanh cao, sắc và chói cả tai. Không khí trên đầu rung rung và cô nghe tiếng đập cánh của những đôi cánh da, nghe thật ghê sợ. Hét lên khe khẽ, cô cố thoát ra, nhưng Valentine quá khỏe. Đôi cánh ôm trọn lấy hai người và sau đó họ cùng nhau bay lên, Valentine vẫn ôm cô trong tay, như thể hắn thực sự là bố vậy.
Jace nghĩ mình và chú Luke đáng ra phải chết rồi. Anh không hiểu vì sao họ vẫn còn đứng nơi đây. Boong thuyền trơn trượt những máu. Người anh bẩn thỉu. Ngay cả tóc cũng rũ xuống và bết bát máu khô, mắt cay xè vì máu và mồ hôi. Có một vết cắt sâu ở cánh tay phải, và giờ anh chẳng có thời gian để vẽ thêm chữ Rune Trị Thương vào da nữa. Mỗi lần giơ tay là anh thấy cơn đau chạy dọc nửa thân.
Họ đã lùi được tới hốc của bức tường kim loại, từ trong chỗ trú đánh trả những con quỷ đang lao tới. Jace đã dùng cả hai lưỡi chakhram, hiện đang sử dụng con dao thiên thần cuối cùng và con dao găm lấy từ chỗ Isabelle. Chẳng nhiều nhặn gì - anh sẽ không bao giờ ra ngoài đấm đá với vài con quỷ trong khi có vỏn vẹn vài thứ vũ khí thế này, vậy mà giờ anh dùng chúng để chống lại cả một đoàn quân. Anh biết mình nên sợ, nhưng anh hầu như chẳng cảm thấy gì hết - chỉ thấy kinh tởm với lũ quỷ, những sinh vật không thuộc về thế giới này, và phẫn nộ với Valentine, kẻ đã triệu chúng tới đây. Anh láng máng nhận thức ra rằng không biết sợ không hoàn toàn là điều tốt. Anh thậm chí chẳng biết sợ việc tay mình đang mất máu nhiều tới thế nào.
Một con quỷ nhện đang bò về chỗ Jace, kêu rin rít và phun phì phì thứ chất độc vàng khè. Anh lùi tránh, nhưng không đủ nhanh nên một chút độc vẩy lên áo sơ mi. Chất độc rít lên xèo xèo khi ăn qua lớp vải; Jace thấy nhói đau khi chất độc ấy đốt bỏng da anh như cả tá mũi kim nhỏ xíu nóng cực độ.
Con quỷ nhện kêu lách cách hài lòng, và tiếp tục nhổ độc. Jace thụp xuống né, thế là chất độc nhắm trúng con quỷ Oni đang tiến tới từ bên kia; con quỷ Oni giận dữ gầm ghè rồi lao vào con quỷ nhện, móng vuốt giương hết cả ra. Hai con chộp lấy nhau quần thảo, lăn lộn trên boong tàu.
Những con quỷ chung quanh tránh xa chất độc, và như vậy, độc quỷ đã tạo ra một hàng rào chắn giữa lũ quỷ và Thợ Săn Bóng Tối. Jace tranh thủ giây phút xả hơi đó để quay sang nhìn chú Luke đang đứng bên cạnh. Giờ khó ai nhận ra sinh vật bên cạnh kia là chú Luke. Tai chú dựng lên nhọn như tai sói; môi cong lên gầm ghè liên hồi, đôi bàn tay đầy móng vuốt đen lại vì máu quỷ.
“Chúng ta phải tới chỗ bao lơn.” Giọng chú Luke nghe hơi giống tiếng thú. “Thoát khỏi tàu. Chúng ta không thể giết hết bọn chúng được. Có lẽ Magnus...”
“Chúng ta chiến đấu cũng đâu tệ lắm.” Jace xoay con dao thiên thần trong tay - không hay chút nào; tay anh nhớp nháp máu và con dao suýt trượt đi mất. “Chúng ta vẫn lo liệu ổn mà.”
Chú Luke khò khè nghe vừa giống tiếng gầm vừa giống tiếng cười, hoặc là cả hai cái kết hợp lại. Thế rồi có gì đó khổng lồ, không xác định được hình dạng, từ trên trời rơi xuống, đánh ngã cả hai xuống đất.
Jace ngã mạnh, con dao thiên thần bay khỏi tay. Nó rơi lanh canh trên nền kim loại, rồi trượt về phía ngoài rìa tàu, biến đâu mất hút. Jace chửi thề và loạng choạng đứng dậy.
Cái thứ đậu trên người họ là quỷ Oni. Nó to không bình thường kể cả so với đồng loại - đấy là chưa kể tới trí thông minh bất thường khi nó nghĩ tới việc trèo lên nóc và nhảy đè xuống cả hai người bọn họ. Giờ nó đang ngồi trên người chú Luke, xả từng nhát xuống người chú bằng những cái ngà sắc lẹm trên trán. Chú Luke chống cự hết mức có thể bằng móng vuốt, nhưng máu chú cũng đã chảy thành vũng; thanh kindjal đang nằm cách chú cả mét. Chú Luke tóm lấy dao khi con quỷ Oni nắm lấy chân chú trong bàn tay như cái thuổng, vặn chân chú như vặn cành cây. Jace nghe có tiếng xương gãy ngọt lịm cùng với tiếng hét kinh hãi của chú Luke.
Jace lao về phía thanh kindjal, nắm lấy nó, và lộn người ngồi dậy, đâm ngọt dao vào gáy quỷ Oni. Con dao chém đứt cổ sinh vật, làm đầu nó lăn lông lốc, máu đen túa ra từ cái cổ bị cắt ngọt. Một giây sau con quỷ biến mất. Thanh kindjal rơi xuống cạnh chú Luke.
Jace chạy tới quỳ bên chú. “Chân chú...”
“Gãy rồi.” Chú Luke cố ngồi lên. Mặt chú nhăn nhó vì đau.
“Nhưng chú lành nhanh mà.”
Chú Luke nhìn quanh, nét mặt ảm đạm. Quỷ Oni có thể đã chết, nhưng những con quỷ khác đã học được đôi chút từ kẻ xấu số kia. Chúng đồng loạt leo lên mái nhà. Dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo này, Jace không biết có bao nhiêu con nữa - vài tá chăng? Hay vài trăm? Số má không quan trọng nữa rồi.
Chú Luke nắm lấy thanh kindjal. “Không đủ nhanh.”
Jace rút con dao của Isabelle ra khỏi thắt lưng. Đó là thứ vũ khí cuối cùng và nó đột nhiên nhỏ bé tới đáng thương. Trong anh đột nhói lên một thứ cảm xúc - không phải sợ, tới giờ cậu vẫn chưa biết sợ, mà là buồn. Anh thấy Alec và Isabelle như thể họ đang đứng ngay trước mặt, cười với anh, và rồi anh thấy Clary đang giang tay như thể chào đón anh trở về.
Anh đứng dậy ngay khi những con quỷ từ nóc cabin lao xuống như vũ bão, như một cơn thủy triều màu đen che khuất mặt trăng. Jace cố che chắn cho chú Luke, nhưng vô dụng; bọn quỷ ở khắp nơi. Một con lao trực diện tới. Nó là một bộ xương cao một mét tám, ngoác cái miệng đầy những chiếc răng gãy vụn mà cười nhăn nhở. Mấy mảnh vụn vải từ những lá cờ sáng màu của dân Tây Tạng mắc quanh khung xương thối rữa. Nó cầm thanh katana trong bàn tay xương, chuyện này kỳ thật - vì bình thường quỷ không dùng vũ khí. Thanh kiếm, được khắc những chữ rune quỷ, dài hơn tay Jace, cong, sắc lẹm và nguy hiểm chết người.
Jace phi dao. Dao cắm trúng lồng ngực xương của con quỷ và kẹt ở đó. Con quỷ còn chẳng buồn để ý; nó cứ đi tiếp, lầm lũi tiến đến như cái chết. Không khí xung quanh nó bốc mùi chết chóc và nghĩa địa. Nó giơ thanh katana bằng bàn tay đầy móng vuốt...
Một bóng xám xen ngang, che chắn trước mặt Jace, bằng động tác uyển chuyển, chính xác nhưng nguy hiểm chết người. Thanh katana chém trúng một vũ khí khác kêu rin rít; bóng người kia phi trả thanh katana về phía con quỷ, tay kia đâm ngược lên trên với một sự uyển chuyển nhanh nhẹn tới mắt Jace cũng khó lòng theo kịp. Con quỷ ngã xuống, đầu vỡ tan trước khi tan biến vào hư vô. Anh nghe thấy tiếng lũ quỷ chung quanh gầm thét vì đau đớn và bất ngờ. Quay người nhìn, anh thấy rất nhiều bóng - bóng người - đang bò qua lan can, nhảy xuống boong và lao về phía đám quỷ đang bò, đang trườn, đang rít, đang bay kia. Họ mang theo những lưỡi kiếm ánh sáng và mặc bộ đồ đen, dày chắc của...
“Thợ Săn Bóng Tối?” Jace nói, giật mình vì mình nói quá lớn.
“Không thì còn ai nữa?” Một nụ cười sáng lên trong bóng tối.
“Chú Malik? Phải chú không?”
Malik cúi đầu. “Xin lỗi vì chuyện lúc nãy nhé,” ông ta nói. “Chú phải nghe theo mệnh lệnh cấp trên mà.”
Jace đang định nói với Malik rằng việc chú vừa mới cứu mạng anh đã bù đắp lại nhiều lần hơn việc chú ngăn cậu rời khỏi Học Viện, thì một nhóm quỷ Raum nhào tới, những xúc tu múa máy trong không khí. Malik quay người và hét lên rồi lao tới, con dao thiên thần lấp lánh ánh sao. Jace định chạy theo thì một bàn tay tóm lấy anh mà kéo lại.
Là một Thợ Săn Bóng Tối khác, mặc toàn đồ đen, chiếc mũ trùm che giấu khuôn mặt bên dưới. “Đi cùng tôi.”
Bàn tay nắm chắc lấy cổ tay áo Jace.
“Tôi cần tới chỗ chú Luke. Chú ấy đã bị thương.” Anh giật tay lại. “Thả tôi ra.”
“Ồ, vì Thiên Thần chứ...” Người kia thả cậu ra rồi kéo chiếc mũ trùm xuống, để lộ khuôn mặt trắng và đôi mắt xám sáng như kim cương. “Giờ cậu sẽ làm theo điều cậu được bảo chứ, Jonathan?”
Là Điều Tra Viên.
Dù bay vèo vèo trong không khí, Clary vẫn sẽ đá Valentine nếu có thể. Nhưng hắn ta giữ cô bằng vòng tay như gọng kiềm. Chân cô đá lung tung, nhưng dù cố tới mấy, cô vẫn không thể chạm nổi tới gì khác.
Khi con quỷ đột nhiên nghiêng người bay vòng quanh, cô ré lên. Valentine phá ra cười. Sau đó họ chui qua một đường hầm kim loại hẹp đi vào một căn phòng lớn hơn, rộng hơn. Thay vì thô lỗ thả phịch họ xuống, con quỷ bay đặt họ nhẹ nhàng xuống đất.
Clary càng ngạc nhiên hơn Valentine thả cô ra. Cô vội tránh ra và lao ra giữa phòng, hoảng loạn nhìn quanh. Nơi đây khá rộng, có lẽ giống phòng máy. Những máy móc vẫn nằm dọc tường, bị đẩy gọn lại để tạo một không gian vuông vức rộng rãi ở giữa. Sàn nhà bằng kim loại đen dày, đôi chỗ dính những vết bẩn sậm màu hơn. Ở giữa đó là bốn cái chậu lớn, đủ lớn để tắm cho một con chó. Hai chậu đầu đựng thứ chất lỏng màu nâu gỉ sậm. Chậu thứ ba đầy ắp chất lỏng đỏ sậm. Chậu thứ tư không đựng gì.
Đằng sau những cái chậu đó là một cái tủ sắt. Một tấm vải màu sậm phủ lên trên. Khi cô tới gần hơn, cô thấy trên đó là một thanh kiếm bạc tỏa thứ ánh sáng đen đen, không hề rực rỡ chút nào: bóng tối chói lòa, hiển hiện.
Clary quay lại nhìn Valentine, người đang im lặng quan sát cô. “Sao ông có thể làm vậy?” cô hỏi. “Sao ông có thể giết Simon chứ? Cậu ấy chỉ là một... cậu ấy chỉ là một cậu bé, chỉ là một con người bình thường...”
“Nó không còn là người nữa rồi,” Valentine nói bằng cái giọng mềm mượt như lụa của mình. “Nó đã trở thành một con quái vật. Chỉ là con không nhìn ra thôi, Clarissa, vì nó mang gương mặt của bạn con.”
“Cậu ấy không phải là quái vật.” Cô tiến thêm chút nữa tới Thanh Kiếm. Nó trông có vẻ lớn và nặng. Cô không biết mình có nhấc nổi không - và cứ cho là có đi, cô có vung nổi không? “Cậu ấy vẫn là Simon.”
“Đừng nghĩ bố không nghĩ cho hoàn cảnh của con,” Valentine nói. Hắn đứng im giữa một tia sáng duy nhất chiếu xuống từ cửa sập trên nóc. “Ta cũng có cảm giác y như con, hồi Lucian bị cắn.”
“Chú ấy đã kể cho tôi,” cô quát. “Ông đã đưa dao để chú ấy tự kết liễu đời mình.”
“Đó là sai lầm của ta,” Valentine nói.
“Ít nhất ông cũng dám thừa nhận...”
“Đáng ra ta phải tự tay giết anh ấy. Thế mới thể hiện lòng quan tâm của ta.”
Clary lắc đầu. “Nhưng ông không giết. Ông chưa bao giờ quan tâm tới một ai. Kể cả mẹ. Kể cả Jace. Họ chỉ là những đồ vật thuộc về ông mà thôi.”
“Nhưng bản chất của tình yêu không phải vậy sao, Clarissa? Tính sở hữu? ‘Tôi thuộc về lương nhân tôi, Và lương nhân tôi thuộc về tôi’, như Nhã Ca đã tụng[1].”
[1] Sách Nhã Ca được viết trong những năm đầu trị vì của vua Salômôn. Bối cảnh là cung vua tại Giêrusalem và những vùng lân cận trên đường đến nhà lương nhân (người yêu). Nhã ca là những bài thơ đặc biệt để diễn tả về tình yêu trai gái và vợ chồng. Có rất nhiều cách để giải nghĩa những câu truyện trong Nhã ca, nhưng ý nghĩa quan trọng là tình yêu của Đức Chúa Trời dành cho con dân Ngài, hay là tình yêu của Đức Chúa dành cho Hội thánh. Câu Valentine trích là câu thứ 3 trong khúc Nhã ca 6, nhằm khen ngợi vẻ đẹp của người yêu.
“Không. Đừng trích dẫn Kinh Thánh với tôi. Tôi không nghĩ ông hiểu nó.” Cô đang đứng rất gần cái tủ, chuôi Kiếm ngay trong tầm với. Những ngón tay cô ướt rượt mồ hôi và cô len lén chùi vào quần. “Không phải chỉ đơn giản là ai đó thuộc về ông mà là ông phải trao bản thân mình cho người ta. Tôi không nghĩ ông dám trao bất cứ thứ gì cho bất cứ ai. Trừ những cơn ác mộng.”
“Trao bản thân cho ai đó?” Nụ cười mỏng trên môi không thay đổi. “Như con đã dâng hiến mình cho Jonathan?”
Tay cô, đang giơ về Thanh Kiếm, giờ nắm lại thành nắm đấm. Cô ôm tay trước ngực, nhìn hắn ta thất kinh. “Cái gì?”
“Con nghĩ ta không thấy cái cách hai con nhìn nhau sao? Cái cách thằng bé gọi tên con ấy? Con có thể nghĩ ta không có cảm xúc, nhưng không có nghĩa ta không nhận ra cảm xúc của người khác.” Giọng điệu Valentine vẫn bình tĩnh, mỗi từ như một mảnh băng đâm vào tai cô. “Ta nghĩ chúng ta đành đổ lỗi cho chính mình thôi, cả ta và mẹ con; vì đã để hai con sống xa nhau quá lâu, nên các con không bao giờ phát triển ra thứ tình cảm chống phá nhau vốn dĩ rất tự nhiên giữa anh chị em ruột.”
“Tôi không hiểu ý ông.” Răng Clary va lập cập.
“Ta nghĩ mình đã nói đủ để con hiểu.” Hắn đã tránh khỏi vùng sáng. Mặt hắn ẩn trong bóng tối. “Con biết rằng ta đã thấy Jonathan sau khi thằng bé đối diện với con quỷ của nỗi sợ hãi. Nó đã hiện ra trước mặt Jonathan trong hình dáng của con. Thế là ta đã hiểu rồi. Nỗi sợ lớn nhất trong đời Jonathan là tình yêu dành cho người em gái.”
“Tôi không làm theo điều được bảo,” Jace nói. “Nhưng có thể tôi sẽ làm theo điều bà muốn nếu như bà tử tế yêu cầu.”
Điều Tra Viên có vẻ như muốn đảo mắt nhưng lại quên mất cách. “Ta cần nói chuyện với cậu.”
Jace nhìn Điều Tra Viên. “Ngay giờ sao?”
Bà ta đặt tay lên tay cậu. “Ngay bây giờ.”
“Bà điên rồi.” Jace nhìn suốt chiều dài con tàu. Quang cảnh trông như một bức họa về địa ngục của Bosch. Trong bóng tối đầy những con quỷ: đang chồng chất lên nhau, gào thét, rú rít, giương nanh múa vuốt. Các Nephilim cứ lao lên tới tấp, vũ khí sáng choang trong bóng tối. Jace đã nhận ra không có đủ Thợ Săn Bóng Tối rồi. Gần đủ cũng không phải. “Không thể nào... chúng ta đang giữa trận chiến...”
Bàn tay xương xẩu của Điều Tra Viên nắm chắc kinh khủng. “Ngay bây giờ.” Bà ta đẩy anh, anh lùi lại, quá ngạc nhiên không thể làm gì khác, rồi lùi thêm một bước nữa, tới khi họ đứng trong hốc tường. Bà ta thả Jace và cho tay vào trong áo choàng đen, rút ra hai con dao thiên thần. Bà ta thì thầm đặt tên cho chúng, và rồi vài từ khác mà Jace không biết, và phi xuống boong tàu, cắm hai bên người cậu. Chúng cắm phập mũi xuống, và một vùng sáng xanh vọt lên, bao quanh Jace và Điều Tra Viên khỏi những kẻ khác trên tàu.
“Bà lại nhốt tôi sao?” Jace hỏi, nhìn chằm chằm vào Điều Tra Viên với vẻ không tin nổi.
“Đây không phải Vòng Malachi. Cậu có thể ra ngoài nếu muốn.” Bàn tay gầy gò của bà ta đan chặt vào nhau. “Jonathan...”
“Bà muốn nói Jace.” Anh không thể nhìn trận chiến qua tấm màn ánh sáng trắng, nhưng vẫn nghe thấy những âm thanh, những tiếng gào thét, rú rít của lũ quỷ. Nếu quay đầu, anh có thể thoáng thấy một phần biển lấp lánh sáng như bột kim cương rắc lên mặt gương. Có khoảng một tá thuyền trên đó, những con thuyền ba thân đẹp đẽ được sử dụng trên những hồ nước tại Idris. Những chiếc thuyền của Thợ Săn Bóng Tối. “Điều Tra Viên, bà làm gì ở đây? Vì sao bà lại tới?”
“Cậu nói đúng,” bà ta nói. “Về Valentine. Hắn không chịu trao đổi.”
“Ông ta bảo bà cứ cho tôi chết đi.” Jace đột nhiên thấy choáng váng.
“Tất nhiên, ngay khi hắn từ chối, ta đã triệu tập Conclave và đưa họ tới đây. Ta... ta nợ cậu và gia đình cậu một lời xin lỗi.”
“Đã ghi nhận,” Jace nói. Anh ghét nghe mấy lời xin lỗi. “Alec và Isabelle đâu? Họ có ở đây không? Họ không bị trừng trị vì giúp tôi đấy chứ?”
“Họ có ở đây, và tất nhiên, không bị trừng phạt gì hết.” Bà vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt thăm dò. “Tôi không hiểu nổi Valentine,” bà ta nói. “Vì sao một người bố lại đang tâm vứt bỏ mạng sống của con mình, đứa con trai duy nhất...”
“Đúng,” Jace nói. Đầu anh đau và anh ước gì bà ta ngậm miệng lại, hoặc là có một con quỷ nào sẽ tấn công họ. “Đấy là một câu hỏi lớn không lời đáp, tôi hiểu.”
“Trừ khi...”
Giờ thì anh ngạc nhiên nhìn bà ta. “Trừ gì?”
Bà ta chọc ngón tay vào vai cậu. “Cậu có cái này từ khi nào?”
Jace nhìn xuống và thấy chất độc của quỷ nhện ăn một cái lỗ trên áo, để lộ hẳn phần vai trái. “Cái áo này á? Ở cửa hiệu Macy. Giảm giá nhân mùa đông.”
“Vết sẹo cơ. Vết sẹo ngay trên vai cậu ấy?”
“À cái đó à.” Jace ngạc nhiên khi thấy cảm xúc mãnh liệt trong ánh mắt bà ta. “Tôi không nhớ rõ. Bố tôi bảo có chuyện xảy ra từ hồi tôi còn bé tí. Hình như gặp tai nạn gì đó thì phải. Thế thì sao?”
Điều Tra Viên rít lên. “Không thể nào,” bà ta lầm bầm. “Cháu không thể là...”
“Tôi không thể là gì nào?”
Giọng nói của Điều Tra Viên có vẻ không chắc lắm. “Suốt bao nhiêu năm qua,” bà ta nói, “khi cậu lớn lên... cậu thực sự nghĩ mình là con trai Michael Wayland...?”
Cơn giận bùng lên trong Jace, khiến mọi nỗi đau do thất vọng dâng lên theo. “Thề có Thiên Thần,” anh lớn giọng, “bà lôi tôi ra đây giữa trận chiến chỉ để hỏi tôi cùng câu hỏi ngớ ngẩn đó sao? Bà không tin tôi ngay từ đầu và giờ bà vẫn không tin tôi. Bà sẽ không bao giờ tin tôi, dù cho mọi việc đã xảy ra, kể cả mọi điều tôi nói với bà đều là sự thật.” Anh chỉ tay qua tấm màn về khung cảnh những gì đang diễn ra bên kia bức tường ánh sáng. “Tôi nên ở ngoài kia chiến đấu. Vì sao bà giữ tôi ở trong này? Để sau khi tất cả mọi chuyện qua đi, nếu còn ai trong chúng ta sống sót, bà có thể tới Hội đồng Clave và nói với họ tôi không đứng về phía bà chống lại bố tôi chứ gì? Hay lắm.”
Bà ta trắng bệch hơn cả bình thường. “Jonathan, đó không phải điều ta...”
“Tên tôi là Jace!” anh hét lên. Điều Tra Viên giật mình, miệng há ra như định nói gì đó. Jace không nghe. Anh phăm phăm đi vượt qua, xém chút xô ngã bà ta, co chân đá bay một con dao thiên thần găm trên boong. Nó hơi lung lay và bức tường ánh sáng biến mất.
Bên ngoài là một chảo lửa. Những bóng đen lao đi lao lại trên boong tàu, những con quỷ leo lên trên những xác chết co quắp, và không khí tràn ngập mùi khói và âm âm tiếng hét. Anh căng mắt tìm xem có ai mình quen trong trận hỗn chiến này không. Alec đâu rồi? Còn Isabelle đâu?
“Jace!” Điều Tra Viên vội vã đuổi theo, mặt nhăn lại vì sợ. “Jace, cậu không có vũ khí, ít nhất hãy cầm lấy...”
Bà ta ngừng lời khi một con quỷ nhảy ra khỏi bóng tối trước Jace như một tảng bay nảy lên boong tàu. Nó không phải con quỷ anh từng thấy; con này mặt nhăn nheo và tay lanh lợi như tay khỉ, nhưng có đuôi ngạnh dài của bọ cạp. Mắt nó tròn và màu vàng. Nó rít lên với anh qua những cái răng nham nhở sắc nhọn như kim. Trước khi Jace kịp cúi xuống né, nó phóng đuôi tới nhanh như một con rắn hổ mang vồ mồi. Anh thấy mũi kim phóng thẳng vào mặt mình...
Và lần thứ hai trong đêm, một bóng đen đã chen ngang giữa anh và tử thần. Điều Tra Viên rút con dao lưỡi dài, xông lên chắn trước mặt anh, vừa đúng lúc nọc độc bọ cạp cắm vào ngực bà.
Bà ta hét lên, nhưng đứng nguyên tại chỗ. Cái đuôi quỷ giật lại, sẵn sàng cho cú phóng độc thứ hai... Nhưng con dao của Điều Tra Viên đang nắm trên tay đã bay thẳng và găm trúng đích. Những chữ rune khắc trên lưỡi dao sáng lên khi nó chém ngọt qua cổ họng con quỷ. Với một tiếng rít như tiếng không khí xì khỏi quả bóng bị châm kim, con quỷ teo tóp lại, cái đuôi giật giật trước khi biến mất.
Điều Tra Viên đổ sập xuống sàn. Jace quỳ xuống bên cạnh và đặt tay vào vai bà ta, lật bà ta ngửa ra. Máu đang loang khắp ngực áo màu xám. Khuôn mặt bà ta chùng xuống và vàng ệch, trong thoáng chốc Jace nghĩ bà đã chết.
“Điều Tra Viên?” Anh không thể gọi tên bà ta, ngay cả trong giây phút này.
Mắt bà ta vụt mở. Lòng trắng mắt đã đục ngầu. Với chút hơi tàn, bà ta ra hiệu cho anh về phía mình. Anh cúi thấp hơn, đủ thấp để lắng nghe lời thì thầm vào tai mình, tiếng thì thầm lẫn trong cơn hấp hối...
“Sao cơ?” Jace bối rối. “Thế là sao?”
Không có câu trả lời. Điều Tra Viên đã sụp người xuống, mắt mở rộng nhìn chằm chằm, miệng cong lên, khá giống một nụ cười.
Jace ngồi trên gót giày, tê dại trân trối. Bà ấy đã chết. Chết vì anh.
Có gì đó kéo lưng áo anh bắt anh đứng dậy. Anh đặt tay vào thắt lưng... và nhận ra mình không còn một thứ vũ khí nào... và quay lại nhìn thấy một đôi mắt xanh quen thuộc đang nhìn mình với vẻ không thể nào tin vào mắt mình được.
“Cậu còn sống,” Alec nói - ba từ cụt lủn, nhưng trong đó chan chứa biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc. Trên nét mặt cậu bạn chất chứa nhẹ nhõm, cũng như kiệt sức. Dù không khí lạnh cóng, nhưng mái tóc đen vẫn bết vào má và trán Alec. Quần áo và da Alec lốm đốm máu, trên tay áo giáp khoác có một vết rạch chạy dài, như thể có gì đó nham nhở và sắc lẹm đã xé toạc nó ra. Một tay Alec cầm thanh guisarme đẫm máu còn tay kia đang nắm lấy cổ áo Jace.
“Có vẻ vậy,” Jace thừa nhận. “Nhưng tớ cũng chẳng còn sống được lâu nếu như cậu không đưa vũ khí cho tớ.”
Vội liếc nhìn quanh, Alec thả Jace ra, lấy một con dao thiên thần nơi thắt lưng trao cho Jace. “Đây,” anh nói. “Nó tên là Samandiriel nhé.”
Jace vừa mới cầm được con dao thì một con quỷ Drevak cỡ trung bình lao tới, kêu gào một cách độc ác. Jace giơ thanh Samadiriel, nhưng Alec đã kịp dùng thanh guisarme đâm nó chết tươi.
“Vũ khí tốt đấy,” Jace nói, nhưng Alec đang nhìn qua anh, về phía con người xám xịt nằm trên sàn tàu.
“Có phải Điều Tra Viên đấy không? Bà ấy...?”
“Bà ấy chết rồi,” Jace nói.
Quai hàm Alec bạnh ra. “Mừng ghê. Sao bà ta lại chết?”
Jace định trả lời thì bị xen ngang bởi tiếng la toáng. “Alec! Jace!” Là Isabelle, đang hớt hải chạy lại qua màn khói và giữa những mùi tanh tưởi đang bốc lên. Cô nàng mặc áo khoác bó sát đen, dính máu vàng ệch. Những sợi xích vàng treo những bùa chú vẽ chữ rune đeo quanh cổ tay và cổ chân, và chiếc roi đeo quanh người như mạng dây điện.
Cô dang tay ra. “Jace, bọn em cứ tưởng...”
“Không.” Có gì đó khiến Jace lùi lại, tránh khỏi cú chạm kia. “Người anh dính toàn máu thôi, Isabelle. Đừng.”
Cô biểu lộ vẻ mặt bị tổn thương. “Nhưng cả nhà đang tìm anh... Bố mẹ, họ...”
“Isabelle!” Jace hét, nhưng đã quá muộn: một con quỷ nhện to tướng đang lao lên từ đằng sau, phì chất độc vàng khè qua những chiếc răng nanh. Isabelle hét lên khi độc bắn trúng người, nhưng cái roi đã vung lên với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, chẻ đôi con quỷ. Nó rơi xuống đất thành hai mảnh, sau đó biến mất.
Jace chạy vội tới chỗ Isabelle cùng lúc với khi cô em đổ người về trước. Sợi roi tuột khỏi tay khi anh đỡ kịp, lóng ngóng ôm cô trong lòng. Anh có thể thấy chất độc đã làm gì cô em: độc bám chủ yếu vào áo khoác, nhưng một ít đã té lên cổ cô bé, và chỗ nào dính độc, da chỗ đó bị cháy xèo xèo. Cô rên rỉ, chẳng nghe thành tiếng - một Isabelle, người chưa bao giờ để người khác thấy mình đau.
“Đưa con bé cho tớ.” Alec thả rơi vũ khí khi vội vàng tới giúp cô em gái. Anh đỡ lấy Isabelle từ vòng tay Jace và nhẹ nhàng đặt em xuống sàn. Quỳ xuống bên cạnh, thanh stele chắc trong tay, anh nhìn Jace. “Ngăn chặn bất cứ thứ gì xông tới trong khi tớ chữa trị cho con bé.”
Jace không thể rời mắt khỏi Isabelle. Máu chảy từ cổ xuống áo khoác, thấm ướt tóc cô bé. “Chúng ta phải đưa con bé rời tàu,” anh khàn khàn nói. “Nếu còn ở đây...”
“Con bé sẽ chết ư?” Alec nhẹ nhàng di chuyển thanh stele trên cổ cô em gái. “Chúng ta rồi cũng sẽ chết. Có quá nhiều quỷ. Chúng ta sẽ bị giết sạch. Điều Tra Viên đáng phải chết vì chuyện này... tất cả đều là lỗi của bà ta.”
“Con quỷ Bọ Cạp định giết mình,” Jace nói, không hiểu vì lý gì mình lại nói ra, vì lý gì mình lại đi bảo vệ cho người mình ghét. “Điều Tra Viên đã chắn ngang đường nó. Bà ấy đã cứu mạng tớ.”
“Thật sao?” Alec rõ ràng bị kinh ngạc. “Vì sao?”
“Tớ nghĩ bà ta quyết định tớ xứng đáng được cứu.”
“Nhưng bà ấy luôn...” Alec ngừng lại, biểu hiện chuyển thành kinh hãi. “Jace, đằng sau cậu... hai con...”
Jace quay phắt lại. Hai con quỷ đang tiến tới: một con Ravener, với cơ thể như cá sấu và hàm răng lổn nhổn, cái đuôi bọ cạp cong từ sau ra trước, cùng một con Drevak, với nước da trắng ởn như giòi dưới ánh trăng. Jace nghe tiếng Alec đằng sau, nghe thấy hơi thở sợ hãi và nghẹn lại; sau đó thanh Samadiriel rời tay anh, đi một đường màu bạc sáng loáng trong không khí. Nó cắt đứt cái đuôi của quỷ Ravener, ngay dưới túi độc của con quỷ.
Con Ravener rú lên. Con Drevak bối rối quay lại - và hứng trọn túi độc vào mặt. Túi độc vỡ ra, con Drevak đẫm mình trong độc. Nó chỉ kịp kêu ặc lên một tiếng trước khi nằm co quắp xuống, cái đầu bị ăn mòn tới tận xương. Máu và chất độc lênh láng trên sàn trong khi quỷ Drevak biến mất. Con Ravener, máu chảy ào ạt từ đuôi, lê mình thêm được vài bước rồi cũng tan biến.
Jace cúi xuống thận trọng nhặt con dao Samandiriel lên. Sàn kim loại vẫn kêu xèo xèo ở nơi dính độc Ravener, tạo nên những lỗ nhỏ li ti như lỗ trên mảnh vải thưa.
“Jace.” Alec đã đứng dậy, đỡ lấy Isabelle, lúc này mặt vẫn trắng bệch. “Chúng ta cần đưa Isabelle ra khỏi đây.”
“Đồng ý,” Jace nói. “Cậu đưa con nhỏ tránh khỏi đây. Tớ sẽ giải quyết nó.”
“Nó nào?” Alec bối rối hỏi lại.
“Nó đó,” Jace nói và chỉ. Có gì đó đang tiến tới chỗ họ qua màn khói lửa, một thứ gì đó to lớn, hơi gù, và khổng lồ. Dễ phải to gấp năm lần những con quỷ khác trên tàu, với thân hình rắn chắc, nhiều đốt, mỗi chân phụ đều kết thúc bằng những móng vuốt cứng. Chân nó giống chân voi, lớn và to bè. Nó có cái đầu của một con muỗi khổng lồ, khi nó tới gần hơn Jace thấy nó có những mắt côn trùng và cái vòi hút máu lủng lẳng.
Alec nghẹn thở. “Cái quái gì thế kia?”
Jace nghĩ một lúc. “Bé bự,” cuối cùng anh nói. “Rất bự.”
“Jace...”
Jace quay sang nhìn Alec, và rồi nhìn Isabelle. Có gì đó trong anh mách bảo rằng có thể đây là lần cuối anh được thấy họ, nhưng anh vẫn không hề sợ, chẳng lo lắng gì cho bản thân. Anh muốn nói gì đó với họ, có thể là anh yêu họ, rằng hai người đối với anh còn quý giá hơn cả ngàn Bảo Bối cùng quyền năng của chúng. Nhưng anh không nói nên lời.
“Alec,” anh nghe tiếng mình vang lên. “Đưa Isabelle xuống thang, ngay lập tức, hoặc không chúng ta sẽ chết hết.”
Alec nhìn thẳng vào mắt Jace một tích tắc. Rồi anh gật đầu và kéo Isabelle, vẫn còn chống cự, về phía bao lơn. Anh giúp cô em trèo lên rồi trèo qua, và Jae nhẹ nhõm vô ngần khi thấy mái tóc đen của Isabelle biến mất khi cô em bước xuống thang. Giờ đến lượt cậu đấy, Alec, Jace nghĩ. Đi đi.
Nhưng Alec không đi. Isabelle giờ đã khuất khỏi tầm mắt, hét lên khi ông anh nhảy khỏi bao lơn, chạy lên boong tàu. Thanh guisarme vẫn nằm trên sàn tàu nơi anh thả xuống; giờ anh nắm chặt lấy nó và tới đứng cạnh Jace đối diện với con quỷ đang tới.
Nhưng anh không thể tới bên Jace được. Con quỷ, đang nhắm tới Jace, đột ngột đổi hướng đuổi theo Alec, cái vòi hút máu quăng quật lộ vẻ đói khát. Jace quay người cố che chắn cho Alec, nhưng sàn tàu vốn đã mủn vì độc quỷ đã vỡ vụn dưới chân anh. Chân anh thọt hố và anh ngã lăn xuống sàn.
Alec chỉ kịp gọi tên Jace thì con quỷ đã tới chỗ anh ấy. Alec đâm lún chuôi thanh guisarme vào con quỷ. Sinh vật lùi lại, hét lên nghe giống tiếng hét của con người tới lạ thường, máu đen túa ra từ vết thương. Alec lùi lại, tìm thêm vũ khí, ngay lúc móng vuốt con quỷ giương ra, đánh ngã anh xuống. Rồi cái vòi hút máu của nó cuốn lấy anh.
Ở đâu đó, Isabelle đang hét. Jace tuyệt vọng cố gắng kéo chân ra khỏi sàn tàu; miếng kim loại lởm chởm sắc nhọn chọc vào chân anh khi anh giằng thoát ra và loạng choạng đứng dậy.
Anh giơ thanh Samandiriel. Ánh sáng lóe lên từ lưỡi dao thiên thần, sáng như thể sao băng. Con quỷ lùi lại, gầm ghè rít lên. Nó nới lỏng Alec ra và trong chốc lát, Jace nghĩ nó sẽ thả Alec. Nhưng đột nhiên nó bỗng quay lại, nhanh tới giật mình, và ném Alec bay đi bằng một lực mạnh vô cùng. Alec đập mạnh xuống sàn tàu trơn trượt máu, trượt đi... và rơi xuống, kèm theo tiếng hét trong cơn hoảng loạn, khỏi tàu.
Isabelle đang hét gọi Alec; tiếng hét của cô em như những mũi giáo chọc vào tai Jace. Samandiriel vẫn sáng lên trên tay anh. Ánh sáng nó tỏa chiếu con quỷ đang dò dẫm tiến tới, đôi mắt bọ của nó sáng và như muốn ăn tươi nuốt sống anh, nhưng Jace chỉ thấy Alec; Alec đang rơi khỏi tàu, Alec đang chết chìm dưới làn nước đen kịt dưới kia. Jace nghĩ mình cảm nhận được vị nước biển mằn mặn trong miệng, hay có thể là vị máu. Con quỷ sắp tiến tới chỗ anh; anh giơ thanh Samandiriel mà phóng đi - con quỷ rít lên âm thanh the thé đau đớn - và rồi mặt thuyền vỡ tan dưới chân Jace để anh rơi vào bóng tối.