Nhóm dịch: Fulybook
Quá trình đả thông kinh mạch tương đối chậm chạp, kinh mạch lúc này vẫn chưa chính thức được sử dụng bao giờ, nền tảng yếu ớt, không thể cưỡng chế đả thông nhanh được, cần phải có quá trình thích ứng, cũng giống như một ống nước chất lượng kém đột nhiên chịu đựng áp lực thì rất dễ bị nổ tung.
Hành khí kinh mạch trong cơ thể chính là căn bản của tu luyện chân khí. Trong tu luyện có nhắc một chút đến "Trúc cơ", kỳ thực chính là xây dựng khí mạch trong cơ thể kiên cố và vững chắc, để cho đường ống dẫn chân khí trong cơ thể có thể chịu đựng được áp lực cao, có thể chịu đựng được xung kích tốc độ cao. Một khi nền tảng này được xây dựng tốt thì cũng chính là đạt đến cảnh giới của cái gọi là "Trúc cơ”. Đương nhiên, trúc cơ xây dựng như thế nào, cũng có phân chia tốt xấu, trúc cơ càng tốt thì khả năng chịu đựng áp lực dĩ nhiên càng lớn.
Cảnh giới luyện khí của hắn bây giờ vừa mới bắt đầu không bao lâu, cách cảnh giới trúc cơ rất xa. Quá trình khai thông kinh mạch không phải là chuyện ngày một ngày hai, đây là công việc tinh tế, cần có một thời gian nhất định, hơn nữa ban ngày hắn còn phải lộ diện trong ngoài.
Nắng mai vừa xuất hiện, hắn lập tức thu công, cất luồng chân khí vào trong đan điền, giống như một cây bảo kiếm dựng đứng trôi lơ lửng thủ thế chờ đợi, khí thế dồi dào. Rửa mặt tắm rửa, loại bỏ mùi máu tanh trên cơ thể, đứng ở trong đình viện giang hai tay chào đón tia nắng đầu tiên. Chân khí luyện thành, hắn cảm nhận được tư vị sung mãn đã lâu không gặp trên cơ thể.
Ban ngày ứng phó với Hứa Dĩ Thiên và Trần Quy Thạc, trời vừa tối, tạm thời từ bỏ tu luyện những cái khác, lập tức tiến vào trạng thái lưu thông kinh mạch. Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày, dường như không còn ai bận tâm đến hắn, hắn cảm thấy bản thân đang sống ở một nơi hẻo lánh và bị lãng quên.
Ngược lại Tống Diễn Thanh luôn nghĩ đến hắn, ba ngày chạy đến hai lần, hỏi hắn có nhớ ra thơ của sư phụ hay chưa, hiển nhiên Ngưu Hữu Đạo sẽ khéo léo từ chối, ngụ ý không thấy thỏ không thả chim ưng.
Lại mấy hôm sau, La Nguyên Công trưởng lão đến, người này chính là truyền pháp trưởng lão của Thượng Thanh tông, có phần khí thế , ba sợi râu dài đen khiến người khác cảm thấy không giận mà tự uy. Nếu đem ra so sánh thì Tô Phá trưởng lão trong ấn tượng của đệ tử Thượng Thanh tông có vẻ trầm mặc ít nói, bình thường không nói quá nhiều, mà Đường Tố Tố trưởng lão có vẻ tương đối sắc bén, không biết có phải có liên quan đến việc bà ta là phụ nữ hay không.
Tống Diễn Thanh cũng cùng đi theo, có điều không vì chuyện của hắn mà là về việc Ngưu Hữu Đạo được dạy tu luyện công pháp, La Nguyên Công đích thân đến chỉ là nghi thức nho nhỏ mà thôi. Cho dù như thế, Ngưu Hữu Đạo vẫn là rất bái phục khả năng của Tống Diễn Thanh, có thể năn nỉ La Nguyên Công đến đây, đủ thấy sức ảnh hưởng của Tống gia ở Thượng Thanh tông.
Trong Đào Hoa Nguyên cũng có tượng tổ sư gia ngồi, sau khi bái tổ sư gia, La Nguyên Công lệnh cho đệ tử đi theo đang cầm mấy quyển điển tịch truyền cho Ngưu Hữu Đạo, lại lệnh cho Ngưu Hữu Đạo quỳ ở trước mặt tổ sư gia tuyên thệ, thề độc đảm bảo công pháp sẽ không bị tiết lộ ra bên ngoài.
Nghi thức hoàn tất, vẻ mặt lúc La Nguyên Công nhìn Ngưu Hữu Đạo khá là phức tạp. Nguyên nhân vì sao ông ta là người rõ ràng nhất, nói đúng hơn là có tật giật mình, hơn nữa khi đối diện với tượng ngồi của tổ sư gia lại càng thêm hổ thẹn, sau một trận muốn nói lại thôi, bộ mặt nghiêm nghị khí thế hơi cứng lại, ôn hòa dặn dò một câu: "Sư huynh ta cũng được xem là người rất có tuệ nhãn, mấy đồ đệ thu nhận đều là nhân tài kiệt xuất, sư phụ ngươi chính là một trong những số đó. Thượng Thanh tông mấy năm nay coi như là ít tuấn kiệt, hi vọng ngươi tu luyện thật tốt, đừng phụ lòng kỳ vọng của sư phụ ngươi trước lúc lâm chung, trông mong công thành danh toại, cũng là vì góp một phần sức lực cho Thượng Thanh tông sau này."
"Vâng, đồ đệ ghi nhớ." Ngưu Hữu Đạo cầm lấy điển tích cung kính lễ phép, trong lòng thực ra đang vui mừng không thôi, hận không thể lật cuốn điển tích trong tay đọc cho đã mắt.
La Nguyên Công lại nói với Tống Diễn Thanh: "Huynh đệ đồng môn nên giúp đỡ lẫn nhau, Đông Quách sư bá của ngươi quy tiên, Ngưu Hữu Đạo không có người truyền công thụ giáo, do đó việc giải thích chỉ điểm sai lầm trên con đường tu hành liền giao cho ngươi, có lời oán thán hay không?"
Tống Diễn Thanh lập tức chắp tay nói: "Không lời oán thán, đệ tử dốc hết toàn lực để làm."
La Nguyên Công gật gật đầu, sau đó lại ở Đào Hoa Nguyên đi dạo một phen, không biết có phải vì cảm khái Đông Quách Hạo Nhiên mất sớm nên để lại mấy tiếng than nhẹ, mang theo bộ mặt phiền muộn rời khỏi không.
Sau khi không còn người ngoài, Ngưu Hữu Đạo như đói như khát lật xem mấy quyển điển tịch kia, hai mắt tỏa sáng, trải qua gian khổ đến được đây, không phải chỉ là vì cái này hay sao.
Một bộ ‘Thượng Thanh Tâm Kinh’, chính là công pháp tu luyện chính tông của Thượng Thanh tông.
Một bộ ‘Thượng Thanh Thập Di Lục’, trong đó bao quát muôn vàn, phân ra rất nhiều bài văn, có bài thảo dược, bài đan dược, bài chim và thú, bài ngoại sự…. Cái gọi là bài ngoại sự đều là ghi chép câu chuyện của một số nhân vật trong giới tu hành, Ngưu Hữu Đạo lật xem qua một chút, từ ngày tháng ghi chép bên trên có thể thấy được vẫn luôn bổ sung thêm.
‘Thượng Thanh Thập Di Lục’ chính là thứ mà Ngưu Hữu Đạo cần, chẳng qua chỉ là tạm thời chưa có thời gian nên sau khi lật lại liền ném sang một bên, tinh lực chủ yếu vẫn đặt lên ‘Thượng Thanh Tâm Kinh’ – thứ hữu ích nhất với hắn lúc này.
Lật ra xem qua, hắn liền xem tới mê mẩn. Kiếp trước vì tu luyện ‘Thái Ất’, không biết đã lật xem qua bao nhiêu sách cổ, không biết đã thăm hỏi bao nhiêu cao nhân giải thích nghi hoặc mới hiểu rõ ‘Thái Ất’ điển tịch. Thứ tích lũy được đối với hắn bây giờ đã phát huy tác dụng trong việc giải nghĩa khi đọc ‘Thượng Thanh Thập Di Lục’, giúp hắn nhận ra được sự lý thú trong này.
Hắn biết Thượng Thanh tông nhất định còn một số công pháp vẫn chưa giao cho mình, cũng không thể vừa đến đã một mạch giao hết cho hắn nên không lời oán thán, đi từng bước từng bước một. Tham thì thâm, đạo lý này hắn vẫn hiểu, thứ trên tay đủ để hắn hưởng lâu.
Ngày kế tiếp, Tống Diễn Thanh lại chạy đến, kiếm hắn đòi thơ, những lời đã hứa với La Nguyên Công không khác gì gió thoảng qua tai, Ngưu Hữu Đạo đang cầm ‘Thượng Thanh Tâm Kinh’ hỏi một chỗ nào đó có nghĩa là gì, hắn ta căn bản không có kiên nhẫn để giải thích. Tóm lại chính là điều ta đáp ứng với ngươi đã hoàn thành, ngươi cũng nên đáp ứng ta!
“Khốn khiếp,” Ngưu Hữu Đạo âm thầm hỏi thăm tổ tông ba đời nhà hắn ta, mài mực nhấc bút viết một bài thơ. Tống Diễn Thanh cầm lấy, sau khi xem qua thì mừng rỡ, quay đầu vui vẻ nói: "Còn nữa không?"
Ngưu Hữu Đạo vẻ mặt đau khổ: "Tạm thời chỉ nhớ ra một bài!" Hắn sao có thể đem toàn bộ cho đối phương mà không chừa đường lui cho mình.
"Chỉ có một bài?" Mặt Tống Diễn Thanh trầm xuống.
Ngư Hữu Đạo: "Sư huynh, trí nhớ của ta không tốt cho lắm, dù sao cũng phải cho thời gian để suy nghĩ chứ! Chỗ này có nghĩa là gì?" Lại cầm ‘Thượng Thanh Tâm Kinh’ lên thỉnh giáo.
Tống Diễn Thanh không nhịn được nói: "Chỗ nào không hiểu thì đi hỏi Hứa Dĩ Thiên và Trần Quy Thạc, việc bảo ngươi xử lý ngươi đừng làm trễ nãi, bằng không đừng trách ta không khách khí." Hắn ta để lại lời nói cay độc rồi quay đầu bước đi.
Như lời Tống Diễn Thanh nói, Ngưu Hữu Đạo có chỗ nào không hiểu trong ‘Thượng Thanh Tâm Kinh’ thì đi hỏi Hứa Dĩ Thiên và Trần Quy Thạc, cũng không phải là thứ hắn biết ở kiếp trước không có tác dụng, mà là hai bên thế giới dù sao cũng có chút khác nhau, có những chỗ vẫn có sự khác biệt, quả thực vẫn có chỗ nghi hoặc cần thỉnh giáo làm rõ.
Cứ như vậy, vào ban ngày nghiên cứu điển tịch, ban đêm chuyên tâm tu luyện, tiếp tục khai thông kinh mạch của bản thân.