• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lúc biết được hôn kỳ của Tần Dương và Quý Thục Nhàn, Quý Hoa Dao cũng sửng sốt một lúc, chuyện giữa nàng và Tần Dương cứ như đã trôi qua cả đời, bây giờ nghĩ lại, sớm đã không còn phẫn hận, chỉ có nhẹ nhõm.
Từ biệt đôi đường, hai bên đều vui vẻ.

Hắn có Quý Thục Nhàn, mà nàng cũng có Cảnh Liệt, bọn họ định sẵn là vô duyên vô phận.
Ngày Quý Thục Nhàn làm lễ thành hôn, tuy Quý Hoa Dao không muốn đến nhưng lão tổ tông lên tiếng, nói là muốn gặp nàng.

Nàng nhớ tới lúc nhỏ bà vẫn luôn yêu thương mình, nàng cũng nhớ bà liền quyết định thừa dịp đại hôn của Quý Thục Nhàn mà quay về thăm người nhà.
Lúc nàng nói việc này cho Cảnh Liệt, đầu tiên Cảnh Liệt từ chối nàng, làm cho Quý Hoa Dao dở khóc dở cười, thậm chí còn trêu chọc Cảnh Liệt, có phải sợ nàng gặp người xưa không?
Nào ngờ Cảnh Liệt thừa nhận, nói không hy vọng nàng và Tần Dương lại gặp nhau.


Lúc sau, Quý Hoa Dao phải hứa, ban đêm trên giường để Cảnh Liệt bày nhiều tư thế xấu hổ, lúc này mới chịu gật đầu đồng ý với nàng.
Ngày thứ hai, Quý Hoa Dao đau eo mỏi chân ngồi trên phượng liễn xuất cung.

Lúc trở lại Trấn Quốc Công phủ, nàng vẫn luôn đợi ở chỗ của lão thái thái, chỉ gặp đại ca cũng không gặp nhóm người Quý Thục Nhàn, đừng nói là
Tần Dương.

Ban đêm lúc nghỉ ngơi, ngoài phòng cũng là Cảnh Liệt phái tới tầng tầng cấm vệ, ngay cả một con sâu nhỏ cũng không thể vào phòng nàng.
Lúc Quý Hoa Dao chuẩn bị nghỉ ngơi, ngoài phòng lại truyền đến tiếng động không nhỏ, nàng vội vàng phủ thêm y phục, sau đó đang muốn dò hỏi xảy ra chuyện gì, cửa phòng nàng lại mở ra! Người đến là Tần Dương đã lâu không gặp!
"Huynh đang làm gì vậy?" Quý Hoa Dao không khỏi nắm chặt chăn bông, nhíu mày nói.
Tần Dương nhìn người trước mắt mà mình ngày đêm thương nhớ, giọng nói có chút run rẩy, "Dao Dao...!Tối nay nhất định muội phải nghe ta giải thích..."
Rốt cuộc nam nữ khác nhau, vô luận có bất kỳ lý do gì, Tần Dương xâm nhập vào trong phòng nàng là tử tội! Quý Hoa Dao lập tức ngắt lời nói: "Chúng ta đã không còn lời nào để nói, Tần tướng quân mau đi ra đi!" Nếu không, Quý Hoa Dao sợ hắn sẽ mất mạng.

Tần Dương cười một tiếng, làm như đã sớm mặc kệ, hắn đứng ở tại chỗ, từng câu từng chữ nói: "Lúc muội bắt gặt ta và Quý Thục Nhàn, là đương kim hoàng thượng phân phó người nhà ta làm, muội có tin không?"
Quý Hoa Dao kinh ngạc thốt lên, "Không thể!" Cảnh Liệt là người ôn nhã, sao có thể làm ra chuyện vô sỉ như vậy?
Tần Dương tự giễu cười, "Dao Dao, bây giờ muội đã thích Cảnh Liệt đúng không? Tình nghĩa lúc trước của chúng ta thì sao?"
Quý Hoa Dao không trả lời ngay, nội tâm nàng còn bị lời nói của Tần Dương chấn động, Cảnh Liệt ở trong lòng nàng vẫn luôn ôn văn nho nhã, hắn làm sao sẽ làm như vậy? Không có khả năng!
"Lúc trước, Cảnh Liệt lấy tính mạng của cả nhà ta để áp chế, uy hiếp phụ thân để ta phải chịu cảnh bất nhân bất nghĩa, bức bách ta cưới Quý Thục Nhàn.

Bây giờ nghĩ lại, hẳn hắn đã sớm để ý muội, chỉ là ta không nghĩ tới muội cũng động tâm với hắn, dù hôm nay mất mạng ta cũng phải đưa muội đi." Tần Dương tiếp tục nói.
Trái tim của Quý Hoa Dao dần dần loạn lên, nàng không biết nên tin tưởng ai? Cho đến khi một nén hương trôi qua, Tần Dương sợ đêm dài lắm mộng, hắn nắm lấy tay của Quý Hoa Dao, có chút điên cuồng nói: "Dao Dao, từ sau khi muội rời đi, đêm nào ta cũng không ngủ được, nhớ muội đến sắp phát điên rồi.

Tối nay ta sẽ đưa muội đi, chúng ta cùng đi thật xa."
Dứt lời, Tần Dương đánh vào sau gáy của Quý Hoa Dao.

Trước mắt của Quý Hoa Dao tối sầm, sau đó không biết gì nữa..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK