• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Tiểu Vy! Có chuyện gì vậy?” Thanh Tùng nhìn biểu tình trên gương mặt cô có chút bất thường, liền dùng cánh tay rắn chắc ghì chặt lấy bờ vai đang run lên vì kinh sợ.Đúng lúc này, bên ngoài cửa bỗng xuất hiện thêm vài người khác, sắc mặt vô cùng nặng nề bước vào, chẳng là nghe tin ở đây xảy ra án mạng nên hiệu trưởng cùng những thầy, cô giáo khác tức tốc chạy đến kiểm tra, nhưng án mạng đâu không thấy, lại vô tình chứng kiến hình ảnh đầy ám muội giữ cô và Thanh Tùng.“Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?” Thầy hiệu trương lớn giọng chất vấn hai người, dường như ông ta đang rất cần một lời giải thích thoả đáng cho sự việc ngoài ý muốn này.Trong một khoảng thời gian ngắn Tiểu Vy vẫn chưa thể nào lấy lại được cân bằng tâm lý, cô lặng thinh không đáp lời, cứ như vậy mà tìm cách thoát khỏi sự kiềm chế của Thanh Tùng rồi tức tốc bỏ chạy trước biết bao nhiêu ánh ánh ngỡ ngàng.“Em xin lỗi!” Thanh Tùng bất lực chỉ nói qua loa vài câu cho có lệ, xong xuôi liền đuổi theo ngay phía sau Tiểu Vy, anh thật không yên tâm để cô một mình khi đang trong tình trạng này.———————Chẳng biết là đã chạy bao lâu, chỉ khi toàn thân bắt đầu có dấu hiệu thấm mệt, cơ bắp xiết chặt đến mức đau nhói, cô mới chịu dừng bước, nhận ra nơi mình đang đứng chính là trạm chờ xe bus quen thuộc thường ngày.Mang theo bộ dạng đầy chật vật, cô tuỳ tiện ngồi xụp xuống bên một vệ đường, hoàn toàn xem nhẹ ánh nhìn của mọi người xung quanh dành cho mình.Thanh Tùng vừa vặn đuổi kịp đến nơi, nhìn cô như người mất hồn, bộ quần áo trên người ướt sũng, làn da trắng ngần lúc ẩn, lúc hiện đằng sau chiếc áo sơmi, đôi mắt vô thần hướng ra con đường lớn đầy dẫy xe cộ tấp nập qua lại, xung quanh là vô số lời bàn tán không hay về cô.Anh đau lòng tiến đến gần, tiện tay cởi bỏ chiếc áo bên ngoài của mình xong khoác vội lên người cô.“Mấy người rảnh lắm sao?” Thanh Tùng lạnh giọng chất vấn những người có lòng tò mò về Tiểu Vy, anh tuyệt nhiên sẽ không để cho lời lẽ không hay làm ảnh hưởng đến tâm trạng hiện giờ của cô.Tiểu Vy ngước mặt lên nhìn anh, vành mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt nóng hổi không tự chủ được liền lăn xuống gò má, thấm đẫm bờ môi nhợt nhạt.“Sao cậu lại khóc? Cậu cảm thấy có chỗ nào không khoẻ?” Lần đầu thấy cô rơi lệ, nhất thời anh không biết nên làm gì cho đúng, đành nhẹ nhàng đưa tay giúp cô lau đi hai hàng nước mắt trong suốt.“Tôi mệt, thật sự rất mệt!” Giọng nói uất nghẹn nơi cổ họng, chỉ nghe thôi cũng đủ biết cô đã phải gồng mình ngăn dòng cảm xúc đang cuộn trào trong lòng như thế nào.Tiểu Vy đã thật sự rất kiên cường trong nhiều năm qua, cho đến ngày hôm nay, nỗi uỷ khuất mà cô quyết tâm cất dấu cuối cùng cũng có cơ hội bộc phát.Thanh Tùng gần như chết lặng, không biết rốt cuộc những năm qua cô đã phải trải qua chuyện khủng khiếp gì, để giờ tinh thần trở nên sa sút, hoàn toàn mất đi niềm tin vào cuộc sống.Anh dứt khoát kéo cô vào lòng, dùng thân người cao lớn ôm chọn lấy cơ thể nhỏ bé đang run rẩy vì cái lạnh.“Còn có tôi ở đây, dù cho thế giới có đảo lộn trắng đen, thị phi, tôi vẫn sẽ luôn một lòng che chở cho cậu!”“Tôi muốn trở về nhà.....nhưng tôi đã không còn nhà để về nữa rồi!” Tiểu Vy bật khóc thành tiếng, câu nói này chính là ám chỉ đến người mẹ đã mất của mình, bà là người thân duy nhất, là “ngôi nhà” ấm áp nhất đối với cô.

Kể từ cái ngày mà bà nhắm mắt rời bỏ thế giới này, thì đó cũng là lúc cô không còn nhà để quay trở về.Thời gian dường như ngưng đọng lại, không biết đã trôi qua bao lâu, chiếc xe bus từ phía xa đều đặn lăn bánh tiến đến gần.


Dừng trước trạm theo đúng với lộ trình, cánh cửa xe bus tự động mở rộng chào đón những vị khách mới.Sau khi chút bỏ được một phần gánh nặng trong lòng, Tiểu Vy chợt nhận ra bản thân đã thuận lợi nằm gọn trong vòng tay anh từ lúc nào, đáng nói hơn là một phần ngực áo đã bị nước mắt cô làm cho ướt đẫm.Tiểu Vy bất ngờ đẩy anh ra theo bản năng tự nhiên, dùng tay vội lau đi hai hàng nước mắt.“Tôi xin lỗi, lẽ ra không nên khiến cậu lo lắng như vậy!”“Mối quan hệ của chúng ta là gì chứ? Theo lý thì bạn bè phải bên nhau lúc hoạn nạn mà phải không?”Câu nói tưởng chừng như không có ý gì nhưng lại vô tình trở thành con dao sắc bén nhẫn tâm cứa sâu vào trái tim cô.Là bạn thôi sao?Thì ra từ trước cho tới giờ anh vẫn nhất mực coi cô là một người bạn không hơn, không kém.

Đối với chuyện này, cô chẳng thể nào đem lòng oán giận, đơn giản là do cô tự mình đa tình, tự mình ôm chấp niệm không thể dứt bỏ.“Cũng phải!” Tiểu Vy nở nụ cười gượng gạo, hai tay xiết chặt thành nắm đấm, móng tay ghim vào da thịt đến mức bật máu, dù sao chút vết thương nhỏ này cũng không thể sánh bằng vết thương trong tim đang âm thầm rỉ máu.Tiểu Vy hờ hững quay lưng về phía anh, mục đích là không muốn anh biết bản thân đang lặng lẽ rơi nước mắt.“Hai người có tính lên xe không?” Tài xế xe bus chờ đợi đến mức mất đi sự kiên nhẫn, bất giác lên tiếng cắt ngang mạch cảm xúc của cả hai.“Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của mọi người!” Thanh Tùng cất giọng trả lời, một lần nữa giúp cô giải vây trước tình huống ngượng ngùng này.“Đi thôi, tôi sẽ đưa cậu về nhà!” Anh mạnh dạn nắm lấy bàn tay Tiểu Vy, rồi khẩn trương kéo cô lên xe.Nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng, đến khi bình tĩnh trở lại, cô đã thấy bản thân ở trên chuyến xe bus quen thuộc, người ngồi kế bên không phải ai xa lạ mà chính là Thanh Tùng.Tiểu Vy không hề ngạc nhiên, chầm chậm quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài liên tục thay đổi bên sau lớp cửa kính.


Chiếc xe bus di chuyển với tốc độ ổn định, những hàng cây xanh rợp bóng mát ở hai bên vệ đường dần dần đều bị bỏ lại ở phía sau.“Nếu như cậu mệt thì có thể dựa vào vai tôi!” Từ lúc bước lên xe, Tiểu Vy vẫn cứ giữ thái độ im lặng, dường như cô đang mải chìm đắm trong thế giới riêng do mình tạo ra, không màng đến mọi thứ xung quanh.Thấy cô không mấy bận tâm đến lời nói của mình, trong lòng có vài phần hụt hẫng, nhưng rồi anh vẫn tự động viên bản thân vì đây chẳng phải là lần duy nhất bị cô thẳng thừng cự tuyệt.Nghĩ như vậy, nhưng giây sau đó phần vai bên phải bỗng nhiên trở nên nặng trĩu, theo phản xạ anh quay đầu nhìn sang người ngồi bên cạnh, trông thấy Tiểu Vy tự ý gục đầu lên vai mình, nét mặt trở nên cứng đơ, biểu thị cho sự bất ngờ.“Cậu nghĩ sao về việc người con gái đã bị cướp đi sự trong trắng?” Ánh mắt hoàn toàn trống rỗng, thanh âm nhẹ nhàng vang lên, ấn chứa bên trong lại là nỗi tuyệt vọng, cô không mong anh sẽ trả lời, bởi vì cô sợ....sợ anh biết được quá khứ dơ bẩn của mình, sợ bị anh xa lánh và ghét bỏ.Anh coi cô là bạn, cô chấp nhận.


Vì muốn níu giữ anh bên cạnh, cô sẵn sàng dứt bỏ đoạn tình cảm của mình.

Bởi nếu như người con trai này biết được thứ tình cảm đó, liệu có còn nguyện ý đứng ra bảo vệ, che chở cho cô?Thanh Tùng bị câu hỏi làm cho vô cùng khó sử, trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát, chợt câu nói tiếp theo của anh khiến Tiểu Vy không thể nào lường trước.“Tôi hoàn toàn không để tâm đến điều đó, nếu người phụ nữ của tôi không còn giữ thân nguyên vẹn, tôi vẫn yêu cô ấy, thậm trí là trân trọng người con gái đó, bởi đơn giản cô ấy là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng mà tôi yêu!”“Thật may mắn!”“Cậu vừa nói gì?” Anh không kịp nghe rõ lời cô vừa nói nên đã vô tư hỏi lại.“Không có gì!” Đôi mắt to tròn, lại mang màu sắc u ám từ từ khép lại, cô cảm thấy người con gái ngự trị trong tim anh thật may mắn.


Có lẽ đời này, kiếp này cô không thể có cái may mắn đó.Thấy cô đã ngủ, Thanh Tùng bất giác đưa tay nhẹ nhàng gỡ từng lọn tóc rối còn vương trên gương mặt của cô.

Trong lòng bỗng dâng lên loại cảm xúc khó diễn tả bằng lời, trước đó anh có nói mối quan hệ giữa anh và cô chỉ đơn giản là bạn bè, nhưng thực chất đó chỉ là lời nói dối, nhằm che đậy đi tình cảm thật của mình.Anh luôn canh cánh một nỗi sợ vô hình, sợ rằng Tiểu Vy không có cách nào chấp nhận thứ tình cảm này và dần dần sẽ tìm cách rời xa anh.Chiếc xe bus tốc độ di chuyển ngày một giảm, chẳng mấy chốc đã dừng tại trạm kế tiếp và đây cũng là điểm dừng cuối cùng trên lịch trình.Thanh Tùng nheo mắt nhìn ra bên ngoài, khung cảnh ngoài kia hoàn toàn lạ lẫm đối với anh.“Tiểu Vy!” Anh lay nhẹ cơ thể cô dậy, dòng người trên xe đều đã đồng loạt rời khỏi xe, chớp mắt chỉ còn anh và cô ở lại.Hàng mi dài đen nhánh khẽ rung động, thứ đầu tiên mà Tiểu Vy nhìn thấy sau khi thức dậy chính là gương mặt của anh, với khoảng cách gần như vậy, thậm trí còn có thể dễ dàng cảm nhận được rõ hơi thở ấm nóng liên tục phả lên mặt cô.Tiểu Vy khẩn trương ngồi thẳng lưng, vẻ mặt vẫn còn mơ màng sau khi bị đánh thức bất ngờ, làm cho Thanh Tùng không thể không cười khổ.“Mọi người đâu hết rồi?” Ngơ ngác nhìn xung quanh một lượt, thấy trên xe không còn ai, cô liền quay qua hỏi lại anh, nhất thời đầu óc vẫn còn mơ hồ, chưa thể tiếp thu tình hình hiện tại.“Mọi người đều đã xuống xe hết rồi, chỉ còn có cậu là không hay biết gì thôi!”Nghe xong Tiểu Vy miễn cưỡng ậm ừ cho qua, đúng là tự mình đánh mất hình tượng mà, thật quá mất mặt rồi.“Chúng ta cũng mau xuống thôi, nếu không sẽ gặp rắc rối với bác tài xế đó!” Thanh Tùng đảo mắt nhìn người tài xế, quả nhiên ông ta đang hận không thể nhào tới giáo huấn cho hai người một trận ra trò..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK