Dịch: Bánh
———-
“Tôi đoán là cậu muốn ngài ấy phải chết có đúng không? Tôi có thể nói cho cậu biết, ngài ấy sẽ đi chết, sẽ làm theo những gì mà cậu muốn.
Nhưng Doãn Tưu à, ngài ấy đã chừa cho cậu một đường sống, tới tận bây giờ rồi mà cậu vẫn chưa nhìn ra được sự thay đổi của ngài ấy sao?”
————–
Không cho gã đàn ông đang khiếp sợ có thêm cơ hội nào để lên tiếng, Lục Kính vỗ tay, Lăng Phong gào to vài tiếng, há mồm nhe răng, nhào tới cắn đứt dương v*t của người nọ, gã ta trơ mắt nhìn Lăng Phong há to mồm nhai nuốt vài cái rồi lại tiếp tục nhào tới mới cảm thấy đau đớn, sau vài tiếng thét kinh hoàng, cổ gã đã bị Lăng Phong cắn nát, máu chảy xối xả.
“Ăn cho sạch sẽ,” Lục Kính nhìn Lục Phong đang ngậm một miếng thịt nhìn về phía mình, nói, “Ngày mai sẽ đến đón mày.”
Lăng Phong vẫy đuôi, lại cúi đầu thưởng thức bữa tiệc sống mà chủ nhân ban cho.
Doãn Tưu không chịu nổi nữa, cậu đỡ tường, không ngừng nôn khan, nhưng lại không ói ra được bất cứ thứ gì.
Da đầu cậu tê dại, mùi máu tươi nồng nặc khiến cậu mất đi năng lực tự hỏi, trong đầu chỉ còn lại một cái tên, Doãn Tưu kêu một tiếng: “Lục Kính……”
Lục Kính xoay người lại, nhìn thấy sắc mặt Doãn Tưu tái nhợt, hỏi: “Sao vậy?”
“Thật ghê tởm…… Lục Uyên thật ghê tởm……”
“Tôi sẽ đưa em ra ngoài, không xem nữa.” Lục Kính đỡ eo cậu, đau lòng khôn xiết, “Trên đời này sẽ không bao giờ còn sự tồn tại của Lục Uyên.”
Đứng ngoài hành lang nghỉ ngơi một lúc lâu, Doãn Tưu mới cảm thấy ổn trở lại, chỉ cần nhớ đến cảnh tượng lúc nãy, sống lưng cậu liền thấy rét lạnh, Lục Kính đúng là tên điên, thật giống cậu năm nào, y hệt một con ác quỷ.
Lục Kính vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra, hắn vuốt lưng cậu, dặn dò: “Tôi còn phải đi thẩm vấn phạm nhân khác, để tôi kêu Thẩm Quân đưa em về.”
“…… Được.”
“Nhưng mà……”
“Anh làm những chuyện này là để cho tôi xem sao?” Doãn Tưu vội hỏi, cậu không nhìn Lục Kính mà nhìn chằm chằm vào vách tường màu đen.
Lục Kính trả lời không có chút do dự: “Đúng vậy.”
“Tại sao chứ? Không phải bọn họ là……”
“Tưu Tưu, tôi không muốn em phải đau, cũng không muốn em hận tôi.
Những chuyện mà tôi làm chắc buồn cười ấu trĩ lắm nhỉ? Tôi chỉ muốn báo thù cho em, trút giận thay cho em mà thôi.” Lục Kính đưa tay kéo Doãn Tưu vào lòng, “Tôi đã nói rồi, tôi và em không phải kẻ thù của nhau, còn nữa, bọn chúng cũng không phải người nhà của tôi.”
Doãn Tưu á khẩu, không trả lời được, cứ để Lục Kính ôm như thế, trong đầu cậu lại bắt đầu hiện lên những hình ảnh từ lúc vừa mới bị bắt bỏ tù cho đến nay, ngay từ đầu, Lục Kính đã không có ý thù địch với cậu, còn cậu mới chính là kẻ bị thù hận che mắt, vẫn chưa bao giờ tự nghiêm túc cảm nhận xem tình cảm mà Lục Kính dành cho mình là gì.
Một đáp án mờ mịt dần hiện lên trong đầu Doãn Tưu, cậu đẩy người kia ra, ngẩng đầu lên nhìn Lục Kính, hỏi: “Có phải là anh…..”
Thích tôi rồi không.
Cậu không nói được nửa câu sau, cậu không muốn hỏi.
Điên à.
Doãn Tưu nghĩ thế.
Chỉ là cậu có thể an ủi được Lục Kính lúc hắn động dục, mà Lục Kính đơn giản chính là bị thú tính chi phối, nảy sinh dục vọng chiếm hữu đối với thứ mà hắn đã đánh dấu mà thôi.
“Sao cơ?”
“Không có gì, tôi về.”
Nhà giam của beta nữ ở ngay trước mặt, Thẩm Quân mở cửa cho Lục Kính tiến vào, Doãn Tưu khẽ nhìn vào bên trong một cái, vừa nhìn thấy người kia, cậu liền đứng chết lặng ngay tại chỗ.
Là Chu Yên.
Chị gái của Chu Tân cậu.
Doãn Tưu chưa bao giờ cảm thấy ánh trăng lại lạnh lẽo như thế.
Những ngôi sao lấp lánh trải dài trên bầu trời, lại như đống tàn tích sau khi mặt trăng vỡ vụn ra thành trăm ngàn mảnh.
Cậu đã giết cặp cha con nhà họ Lục – những kẻ tai to mặt lớn trong xã hội, gây ra một trận sóng gió.
Mỗi một con phố, mỗi một hẻm nhỏ ngóc ngách đều có cảnh sát tuần tra suốt 24 giờ để truy bắt cậu, cộng thêm cả thế lực của nhà họ Lục, nếu không nhờ Chu Yên cùng Lý Dương Lưu liều chết giúp cậu đi trốn, cậu sẽ không bao giờ có thể rời khỏi nơi đây, trốn suốt ba năm được.
Không phải cậu chưa từng nghĩ tới cái chết, nhưng dù hai tên khốn kia có chết đi, vẫn sẽ còn rất nhiều kẻ giống như chúng, hoành hành ngang ngược, ỷ vào ưu thế do thuộc tính đem lại mà đi ức hiếp dân lành.
“Tiểu Tân, em hãy tự chăm sóc cho bản thân thật tốt, chị sẽ lo cho mẹ.” Chu Yên ôm Doãn Tưu thật chặt, đứa em trai hiền lành hướng nội của cô giờ đã biến thành một lưỡi dao sắc bén lại lạnh lùng, lạnh đến nỗi người ôm cậu cũng thấy toàn là lạnh lẽo.
Lý Dương Lưu nhìn Doãn Tưu bằng ánh mắt thâm tình, nhưng cậu lại vờ như không thấy, cậu không đáng để Lý Dương Lưu gửi gắm tấm chân tình đó, thế là Doãn Tưu đành từ chối cái ôm của y, chỉ để lại một câu cho người luôn đi theo lo lắng cho mình: “Tạm biệt, Lý Dương Lưu.”
Lý Dương Lưu nghe hiểu được ý của cậu, cánh tay đang giương lên của y chậm rãi rũ xuống, không sao, giờ trong mắt Tiểu Tân chỉ có thù hận, về sau em ấy sẽ hiểu, sẽ quay đầu lại nhìn y thôi mà.
Doãn Tưu quay người lại, nhìn bóng người đang đứng sừng sững trong đêm tối, nước mắt ứa ra từ nơi hốc mắt đã đỏ ửng, một mình cậu cuộn tròn giữa đêm đen, thấp giọng nức nở.
“Doãn Tưu? Cậu có nghe tôi nói gì không?”
Thẩm Quân đụng vào cánh Doãn Tưu một cái, lúc này cậu mới hoàn hồn, hỏi: “Sao thế?”
Khung xương quá mức gầy gò cùng làn da trắng bạch làm Doãn Tưu có vẻ ốm yếu bệnh tật, nếu Thẩm Quân chưa từng bị cậu đánh gãy tay một lần, y cũng sẽ không hiểu nổi sao một người mảnh khảnh thế này lại đào đâu ra sức mạnh áp đảo như thế.
Thẩm Quân lại hỏi thêm một lần: “Tôi nói là, cậu và Lục Tổng tư lệnh đã đi đến bước nào rồi.”
“Cái gì cũng làm hết rồi.” Doãn Tưu chần chừ một chút, trả lời.
“Tôi không hỏi về chuyện tiếp xúc thân thể, cái đó tôi biết lâu rồi, tôi hỏi chuyện tình cảm kìa.”
Doãn Tưu dừng chân, quay đầu nhìn về phía lối đi tối thui, đáp: “Căm ghét lẫn nhau, muốn người kia chết quách cho xong.”
“Đó là suy nghĩ phiến diện của cậu,” Thẩm Quân nói, “Tôi lại thấy ý của Tổng tư lệnh chính là, hai người thích nhau, muốn ngày nào cũng được dính chung một chỗ với người kia.”
Doãn Tưu liếc Thẩm Quân một cái, hỏi: “Nếu Lục Tổng tư lệnh của các anh thích một người nào đó, những chuyện mà anh ta có thể làm vì người kia sẽ tới mức nào?”
Thẩm Quân ngắm nghía gương mặt của Doãn Tưu, sau khi xác nhận vẻ ngoài của người kia đúng là không chê vào đâu được, lạnh lùng lại xinh đẹp, quả thật là trời sinh một cặp với Tổng tư lệnh của y,
“Thế còn phải xem cậu muốn cái gì, tôi đoán là cậu muốn ngài ấy phải chết có đúng không? Tôi có thể nói cho cậu biết, ngài ấy sẽ đi chết, sẽ làm theo những gì mà cậu muốn.
Nhưng Doãn Tưu à, ngài ấy đã chừa cho cậu một đường sống, tới tận bây giờ rồi mà cậu vẫn chưa nhìn ra được sự thay đổi của ngài ấy sao?”.
Truyện Trọng Sinh
“Tôi không cần biết,” Bước chân của Doãn Tưu rất kiên định, “Sớm muộn gì thì tôi cũng giết anh ta.”
Thích thì cũng có tác dụng gì đâu, địa vịa của Lục Kính và cậu vẫn là hai thái cực đối đầu nhau, trận chiến giữa cả hai làm sao có thể ngưng lại được chứ.
———–
Đây là lần đầu tiên Chu Yên đối diện trực tiếp với Lục Kính.
Con ngươi màu xám nhạt rất lạnh lẽo, vô cùng có cảm giác áp bức.
Từng đường nét trên gương mặt đều rất sắc bén, thân hình cao lớn, mọi ưu điểm cao quý do ông trời ban tặng cho Alpha đều được thể hiện rõ trên người hắn.
“Chu Yên, cô rất can đảm.” Lục Kính không hề tiếc rẻ lời khen ngợi của mình, nhóm beta giữa hai quần thể thuộc tính khác, chính là nhóm nhỏ nhất, cũng là nhóm không được đảm bảo quyền lợi nhiều nhất.
Bọn họ đã chìm trong vũng bùn thật lâu, oán hận xã hội, oán hận thuộc tính, oán hận cuộc đời.
Nhưng từ khi Chu Yên xuất hiện, cô chỉ tốn thời gian một năm, kích động ý chí của quần thể beta, nhanh chóng trở thành một trong ba nhà lãnh đạo của phong trào vận động vì quyền bình đẳng.
Đây là những lời đầu tiên mà Lục Kính nói với Chu Yên, cô nhìn hắn, vô cùng bình tĩnh: “Cậu cũng không kém, tuổi còn trẻ đã có thể ngồi vào vị trí này, thủ đoạn cũng rất lợi hại nhỉ.”
Lục Kính nhìn gương mặt thanh tú điềm đạm của Chu Yên, bỗng cảm thấy có chút quen mắt, hắn khẽ cười, đáp: “Không cần phải vòng vo, cô chỉ cần nói cho tôi biết chỗ trốn của Lý Dương Lưu và Khương Tồn Phong, tôi sẽ tha cô tội chết.”
“Không bao giờ,” Chu Yên nhìn Lục Kính, gằn từng chữ một, “Muốn moi tin từ trong miệng tôi sao, bị điên chắc.
Tôi đã vào đây rồi, cũng đã không còn nghĩ đến chuyện có thể sống sót quay về, tôi không sợ cậu, Lục Kính, không sợ bị tra tấn, lại càng không sợ cái thế giới nơi Alpha nghĩ mình là vua này, tôi chỉ sợ mình mình không còn sức lực, sợ mình phải sống trong cam chịu làm trâu làm ngựa cho các người đè đầu cưỡi cổ mà thôi.”
“Được thôi,” Lục Kính phất tay, quản ngục đang đứng đằng sau liền tiến lên, “Tôi rất ghét phải thẩm vấn, những kẻ bị đưa tới đây chỉ có một kiểu người duy nhất, chính là dù có bị đánh chết cũng không nói nửa lời, có chết cũng không chịu ngoan ngoãn phối hợp, giống y như cô vậy, tôi không có nhiều thời gian để chơi trò mèo vờn chuột với cô, chi bằng cứ đánh nhanh thắng nhanh cho xong.
Nhưng mà, chết nhanh thế thì lại dễ dàng cho cô quá rồi, nhỡ đâu trên đường cô đi chết lại đổi ý, thế thì người mệt còn ai ngoài tôi nữa? Thôi thì chúng ta cứ học theo cách lăng trì* của người xưa nhỉ, hết nhát này rồi lại tới nhát dao khác, cứ từ từ thôi.”
*Lăng trì(hay còn gọi là tùng xẻo) là một hình phạt tử hình tàn khốc bậc nhất trong lịch sử thế giới.
Hình phạt này rất phổ biến ở Trung Quốc từ năm 900 và chỉ chính thức được bãi bỏ vào năm 1905.
Trong tiếng Hán, lăng trì có nghĩa lấn lên một cách từ từ.
Đối với hình phạt này, phạm nhân sẽ bị dùng một con dao sắc để cắt từng miếng thịt một trên cơ thể theo nhịp trống.
Điều đáng sợ là tử tù vẫn được giữ để còn sống khi từng lớp thịt trên cơ thể bị cắt ra.
Theo các ghi chép còn để lại, lăng trì thường được sử dụng cho những kẻ phạm tội rất nặng như: phản quốc, có ý đồ tạo phản, giết cha mẹ…
Con dao lóe sáng bị lửa đốt đỏ bừng, trên trán Chu Yên đã toát mồ hôi, cô nhắm mắt, cắn chặt đôi môi vốn đã tái nhợt, trái tim đập kinh hoàng.
Thình một tiếng, có người đang gõ cửa nhà giam, vừa gõ vừa kêu, rất gấp gáp.
“Lục Kính, Lục Kính!”
Ngoài cửa là tiếng kêu đầy nôn nóng của Doãn Tưu, Lục Kính đứng dậy, nhìn ra ngoài qua song sắt, hỏi: “Tưu Tưu, có chuyện gì vậy?”
Doãn Tưu vịn vào cửa sổ xem tình hình của Chu Yên, lưỡi dao trong tay quản ngục đã sắp chạm tới cánh tay cô, cậu vội gõ thêm vài cái nữa, nói: “Dừng, dừng lại ngay! Lục Kính, anh mau bảo hắn ta dừng tay!”
Giọng nói quen thuộc khiến Chu Yên sửng sốt, cô nghiêng đầu nhìn qua đó, lại thấy em trai Chu Tân của mình đang vô cùng hoảng loạn, kêu tên Lục Kính hết lần này đến lần khác.
Đứa em ngốc này, sao lại mạo hiểm như thế chứ!
Lục Kính hạ lệnh ngăn cản: “Chờ một chút.”
Hắn đi mở cửa, Doãn Tưu chen vào trong, Thẩm Quân ở bên ngoài đã rối đến mức nói năng lộn xộn, Lục Kính nói: “Lui xuống đi, tôi sẽ giải quyết chuyện này.”
Doãn Tưu đi đến trước mặt Chu Yên, ngăn quản ngục lại, nhìn Lục Kính: “Thả chị ấy ra.”
Lục Kính đã từng lén phái người đi điều tra quan hệ của Doãn Tưu và Chu Yên, căn bản không tra được gì, cậu không có bất cứ liên quan gì đến bọn họ cả.
Chuyện bọn Chu Yên đến cứu Doãn Tưu ra, chỉ có thể giải thích thành đó là do Doãn Tưu là Omega, lại là người giết chết đầu não của nhà họ Lục, cũng có thể coi là một nhà lãnh đạo khác của phong trào vận động vì quyền bình đẳng, cứu được cậu về, chuyện kêu gọi người tham gia vào hội cũng sẽ dễ hơn.
“Tại sao?” Lục Kính nhìn Doãn Tưu chằm chằm, “Em cũng muốn gia nhập đám phản động này sao?”
Doãn Tưu lạnh lùng nhìn Lục Kính, không có chút e sợ nào: “Không phải là tôi muốn nhập hội, mà tôi vốn dĩ đã là người của bọn họ.”
“Tưu Tưu, em đừng nói những lời chọc tôi tức giận.” Lục Kính rất ghét chuyện Doãn Tưu luôn đứng ở phía bên kia chiến tuyến để chống đối mình, cậu như thế sẽ làm hắn do dự, làm hắn cảm thấy mình thật bất lực.
Chu Yên nhìn người đang đứng chắn trước mặt mình, nói: “Cậu đừng nói lung tung, tôi không quen biết gì cậu cả.”
Doãn Tưu tự nhận mình là một kẻ rất sắt đá, nhưng mẹ và chị của cậu, chính là thứ chống đỡ về mặt tinh thần cuối cùng trong cuộc đời Doãn Tưu, hai người này, không thể để bất cứ ai xảy ra chuyện, nhất định không thể!
“Tôi còn chưa nói mấy lời chọc tức anh đâu,” Doãn Tưu nở một nụ cười đầy miễn cưỡng, “Nhắc đến Doãn Tưu, anh chỉ biết đó là một kẻ giết người hàng loạt thôi nhỉ, nhưng nếu tôi nói cho anh biết, tôi là Chu Tân thì sao?”
Chu Tân.
Lúc cha và anh của Lục Kính còn chưa chết, khi hắn vẫn chưa có gì trong tay, cái tên Chu Tân đã nổi danh khắp giới quý tộc của Alpha, đó là Omega đứng đầu phái cực đoan kêu gọi quyền bình đẳng, đã từng giết chết vô số quan chức là Alpha, thủ pháp giết người vô cùng đáng gờm, chỉ cần một lưỡi dao mỏng cũng có thể giết chết một người đàn ông cao trên 1m8, nặng bảy tám chục kí.
Nhưng vì không tìm được chứng cứ, thế nên Chu Tân vẫn cứ ung dung ngoài vòng pháp luật.
Mọi cuộc vận động do người này cầm đầu đi đến đâu là lại hủy diệt đến đó, lần nào bên Alpha cũng sẽ phái một đống cảnh sát đến chiến đấu, cuối cùng, hoặc là hai bên sẽ trở về trong tình trạng thương tích đầy mình, hoặc là đám Alpha đều phải chết một cách thảm khốc.
Khi đó Lục Kính cũng không có bao nhiêu tham vọng, chỉ thích nghe mấy chuyện phản nghịch này cho vui mà thôi, Chu Tân trong lòng hắn vô cùng dũng mãnh, là một người hùng chân chính.
Doãn Tưu có thể giấu thân phận của mình lâu như thế, chắc chắn người đứng sau cậu cũng không phải kẻ đơn giản.
Nhưng mà giờ thì…
Người hùng mà Lục Kính từng hâm mộ giờ đang đứng ngay trước mặt hắn, là Doãn Tưu, là Doãn Tưu của hắn, là một người đủ lớn mạnh, đủ để đối chọi với Alpha.
“Chu Tân.” Lục Kính thử gọi một tiếng, trong giọng nói không có vẻ gì là kinh ngạc, chỉ có vui sướng, hắn đi đến trước mặt Doãn Tưu, hôn môi cậu ngay trước mặt Chu Yên, “Đúng là Tưu Tưu của tôi, giỏi quá!”
Kẻ ngẩn người ngay tại chỗ không chỉ có mỗi Chu Yên, còn có cả quản ngục, còn có cả Doãn Tưu.
Lục Kính đang làm cái gì vậy!
Doãn Tưu đẩy hắn ra, có thể là do đang có chị mình ngay tại đây, mặt cậu đỏ bừng trong nháy mắt, nhìn Lục Kính đầy căm tức: “Anh có thả chị ấy ra không thì bảo!”
Lục Kính dùng ngón trỏ câu cái vòng cổ trên người cậu lên, khẽ nhìn về phía Chu Yên vẫn còn đang ngây ngẩn rồi lại nhìn Doãn Tưu, hỏi: “Em lấy tư cách gì để đàm phán với tôi nào?”
Doãn Tưu lúng túng: “…… Điều kiện của anh là gì?”
Điều mà Lục Kính chờ chính là những lời này của Doãn Tưu, hắn sẽ không nhún nhường nữa đâu.
Lục Kính sờ vào hình xăm của cậu, nói: “Tôi muốn nếm thử pheromone của em, còn nữa, tôi muốn đánh dấu em vĩnh viễn, muốn em ở bên tôi cả đời.
Tưu Tưu, được chứ?”
Doãn Tưu siết chặt hai tay rồi lại buông thõng ra, lặp đi lặp lại vài lần, cậu lên tiếng trả lời: “Được, nhưng anh phải biết giữ lời.”
Lục Kính hôn vào hình xăm đã không còn chút đáng sợ nào của Doãn Tưu một cách đầy thân mật, hắn ôm người kia thật chặt, nhìn Chu Yên cười: “Tất nhiên rồi, dù gì đây cũng sẽ là chị của tôi mà.”.
Danh Sách Chương: