• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nghe thấy lời của nàng ta, con ngươi của tiểu Yên Nhiên căng thẳng, phẫn nộ trừng Triệu thị, càng chặt chẽ bảo vệ đệ đệ ở sau lưng, cây gậy trong tay gần như còn to hơn cổ tay cô bé, nhưng lại bị cô bé cầm vững vàng, nhắm thẳng vào Triệu thị, người nhỏ, khí thế lại không thua chút nào, nghiến răng cảnh cáo từng câu từng chữ: "Ngươi không được phép qua đây!"Triệu thị xem thường lời cảnh cáo của tiểu Yên Nhiên, vừa kéo dây thừng vừa ép tới gần: "Được nha! Tiểu nha đầu ngu ngốc này, xem ra là định rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!"Một đứa con nít đói mấy ngày, còn có thể chống lại nàng ta?Nàng ta cũng không muốn tiếp tục kì kèo, nếu không thì trời tối, đưa con nít ra khỏi thôn cũng phiền phức.

"Cút đi!"Mắt thấy dâu thừng chụp lên người mình, tiểu Yên Nhiên cũng không nhịn được nữa, hô to vung gậy về phía Triệu thị! "Ha ha!"Triệu thị cười lạnh một tiếng, chặn lại cây gậy to đang vung tới.

Hai ba cái đã đoạt lấy cây gậy trong tay của tiểu Yên Nhiên, ném vào trên đống rơm củi.

Tiểu Yên Nhiên thoáng mơ màng.

Còn chưa kịp phản ứng, dây thừng của Triệu thị đã trùm lấy đôi tay của cô bé, nhanh chóng trói lại.

Vẻ mặt của tiểu Yên Nhiên sợ hãi, vội vàng vùng vẫy hai tay bị trói.


Cùng lúc đó, Triệu thị lại xách đệ đệ rúc ở trong góc kêu khóc gọi tỷ tỷ lên, nhét vào trong bao tải! "Không! Ngươi không được đụng vào đệ đệ của ta!Tiểu Yên Nhiên không tránh thoát sợi dây thừng buộc ở tay ra, chỉ có thể dùng thân thể của mình đụng mạnh về phía Triệu thị.

Triệu thị bị đụng vào cái tủ, cái tủ lắc lư lảo đảo, vò sứ đặt ở phía trên chợt đập xuống! Rầm xoảng___Bể đầy đất.

Tiểu Yên Nhiên vội vàng nhặt mảnh vỡ cắt sợ dây thừng, nghe được tiếng kêu khóc của đệ đệ trong bao tải, lòng như lửa đốt.

Triệu thị tóm lấy đứa nhỏ, ngược lại không có sốt ruột như vừa nãy.

Nàng ta xốc bao tải lên, quát lên với tiểu Yên Nhiên: "Nha đầu chết tiệt ngu ngốc, tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn nghe lời! Nếu không thì bây giờ ta sẽ ném chết đệ đệ ngươi!""Dù sao thì một đứa nhóc cũng bán không được mấy đồng bạc!"Nghe được lời này, cả người tiểu Yên Nhiên cứng đờ, hốc mắt đỏ ngầu, gắt gao trợn mắt nhìn Triệu thị, nỗi hận ngút trời.

Nhưng bây giờ, ngoại trừ thỏa hiệp, cô bé còn có thể làm gì?!"Ngươi đừng làm hại đệ đệ ta! Ta nghe lời ngươi là được.


" Tiểu Yên Nhiên rưng rưng cúi đầu, làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn nghe theo.

Mà vào lúc này, đệ đệ trong bao tải cũng khóc đến dần mất tiếng.

Triệu thị thấy cô bé trở nên ngoan ngoãn, lại lập tức ra lệnh: "Ngoan ngoãn theo ta ra ngoài, đi ra ngoài thấy ai cũng không được nói bậy bạ!"Tiểu Yên Nhiên nghẹn ngào gật đầu: Được.

"Chuyện trộm bán người và con nít này, suy cho cùng cũng không vẻ vang gì.

Vốn dĩ Triệu thị nghĩ, Hạ Du Du chắc chắn là có đi mà không có về, ai thèm để ý tới chuyện đứa trẻ có bị bán hay không?Coi như quay về rồi, phát hiện đứa trẻ không có ở đây, cũng tưởng là bị dọa chạy rồi, sẽ không đi tìm nữa.

Cho nên, việc nàng ta phải làm, chính là không thể để cho người khác nhìn thấy mình đưa hai tỷ đệ ra ngoài, nếu không thì đến lúc đó không thể giải thích được.

Vì vậy, trên đường tới nhà của Hạ Du Du, Triệu thị đã nghĩ ra một cách, truyền tin tức Hạ Du Du lên núi tử tự vì tướng công ra ngoài.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK