• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Diêu Ấu Thanh kỳ thật chưa từng bị say xe, bất quá là vì trước kia, Ngụy Thỉ lúc liên tiếp nhờ Thành Lan công chúa mượn cớ kéo nàng đi du ngoạn, nàng không muốn đi, lại không thể luôn cự tuyệt, cho nên mới tìm cái lý do thoái thác như vậy.

Chu mụ mụ tự nhiên là biết, ôn tồn nói: “Chúng ta đều minh bạch, chỉ là lần này là bất đồng với trước kia, đường xá thật sự quá mức xa xôi, Quỳnh Ngọc lúc này mới có chút lo lắng.

Tiểu thư nếu ở trên đường có gì không khoẻ, nhất định phải nói cho nô tỳ, ngàn vạn đừng chịu đựng.


Diêu Ấu Thanh ừ một tiếng: “Mụ mụ yên tâm, ta nếu là không thoải mái, nhất định sẽ nói cùng các ngươi.


Huống chi ngài cùng Lăng Sương Quỳnh Ngọc bồi ta cả ngày, ta nếu thực sự có cái đau đầu nhức óc gì, như thế nào giấu được các ngươi?”
Thời điểm nàng nói những lời này, xác thật cảm thấy chính mình không có vấn đề gì, nhưng nàng vẫn là đã xem nhẹ hai chữ chân “Lên đường” này, người chính hành quân đánh giặc cùng người bình thường, đối với hai chữ này có lý giải thật khác biệt.

Người thường liền tính là lên đường, ban đêm cũng muốn tìm trạm dịch để nghỉ ngơi.

Nhưng Tĩnh Viễn Quân lên đường, cơ hồ ngày đêm không ngừng, ngẫu nhiên mệt mỏi mới có thể dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen, địa phương dừng lại còn rất là tùy ý, thường xuyên ở giữa rừng núi hoang vắng, có chỗ đất trống hoặc là có con sông, tiện cho thả ngựa uống nước, bọn họ liền ra lệnh một tiếng ở tại chỗ bắc nồi nấu cơm, hoặc là tùy ý gặm mấy miệng khô lương cho xong việc, nghỉ tạm qua đi liền lại lên ngựa tiếp tục lên đường.

Còn về chỗ ở buổi tối, càng là tùy ý, có khi dựng lên doanh trướng, có khi liền đến doanh trướng cũng đều lười dựng, tùy tiện trải thảm ngay tại chỗ, vừa nằm xuống liền có thể ngủ khò khò, tỉnh lại là hảo hán có tinh thần sáng láng.

Diêu Ấu Thanh tuy rằng miễn cưỡng còn có thể kiên trì, nhưng mấy ngày qua đi, sắc mặt vẫn là khó coi đi không ít, có khi vén rèm lên nhìn xem những binh tướng bên ngoài kia, rất là bội phục bọn họ ngoan cường.

Nếu không phải ngày thường được tôi luyện, lại như thế nào có thể làm được đến nông nỗi như thế?
Bọn họ tất nhiên là ngày thường được huấn luyện vô cùng khắc khổ, lúc này mới có thể đối với loại tình huống này tập mãi thành thói quen.


Diêu Ấu Thanh ở trong lòng cảm phục, liền ngượng ngùng bởi vì chính mình mà kéo chậm tốc độ, có một chút không khoẻ cũng liền nhịn xuống, cố gắng không làm ảnh hưởng đến tốc độ lên đường.

Nhưng ai cũng chưa nghĩ đến, nàng không có xảy ra đại sự gì, Lăng Sương đi theo lại đổ bệnh.

Lăng Sương mấy ngày đầu liền cảm thấy có chút không khoẻ, nhưng thấy Quỳnh Ngọc bọn họ không nói cái gì, liền đại tiểu thư cũng đều có thể nhịn xuống, liền cũng cố gắng chống đỡ không nói ra.

Sau đó Chu mụ mụ thấy sắc mặt nàng ấy thật sự quá kém, hỏi qua Quỳnh Ngọc mới biết được nàng ấy vì ngựa xe xóc nảy mà choáng váng đầu rất lâu, còn nôn mửa vài lần, lúc này mới ép nàng ấy đi nghỉ ngơi, không cho nàng tới trong xe của Diêu Ấu Thanh hầu hạ, lại dặn dò Quỳnh Ngọc lấy chút thuốc viên mà Ngụy Thỉ ban thưởng, cho nàng ấy ăn thử, nếu là còn không thoải mái liền tới nói cho bọn họ.

Quỳnh Ngọc nhận lời, mang theo Lăng Sương đi xe ngựa phía sau.


Lăng Sương nghỉ ngơi mấy ngày, tình hình chuyển biến tốt đẹp, tuy còn cảm thấy trước ngực khó chịu, không quá thoải mái, nhưng đã không còn nghiêm trọng giống như trước kia, liền lại về tới bên người Diêu Ấu Thanh hầu hạ.

Chính là không bao lâu sau, bệnh trạng của nàng ấy liền lại lặp đi lặp lại, hơn nữa triệu chứng so với lần trước còn lợi hại hơn, lần này dù là thuốc mà Ngụy Thỉ đưa cũng không có tác dụng.

Diêu Ấu Thanh nghe nói vậy, thừa dịp thời điểm đội ngũ dừng lại, đi xe phía sau thăm nàng ấy, thấy sắc mặt nàng ấy rất là không tốt, liền cho người đi tìm Ngụy Hoằng, muốn hỏi một chút, đi theo đoàn người của hắn có quân y hay không, có thể bắt mạch cho Lăng Sương, nhìn một cái hay không.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK