"Hà Thanh Sanh, ngươi đến đây làm gì? Vĩnh Thọ Cung không hoan nghênh ngươi, cút ra ngoài!" Tiểu Lan vừa nói vừa nhấc ghế muốn đuổi ả đi.
"Quý phi nương nương, đừng nóng vội như vậy chứ." Ả cười hỏi ta, "Hoàng hậu nương nương, người có biết cái quạt này là gì không?"
Thân thể ta run rẩy kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi thốt ra ba chữ: "Là cái gì?"
"Cái quạt này, chính là làm từ da của Thẩm tướng quân đấy!"
Đầu óc ta đột nhiên trống rỗng, cả người từ trên giường ngã lăn xuống đất.
"Ngươi... ngươi nói cái gì..." Ta trừng mắt nhìn ả, răng cắn chặt môi.
Thục phi ôm lấy ta, khóc lóc nói: "Liễu Đỗ Nhược, ngươi mau đuổi tiện nhân này ra ngoài, mau đuổi ả ra ngoài!"
Tiểu Lan ném ghế vào ả, nhưng ả né được.
"Thu Linh Động, ta đã cầu xin hoàng thượng rất lâu đấy, chỉ có giết Thẩm Lâm Xuyên mới có thể bảo toàn thanh danh trong sạch cho ngươi!" Hà Thanh Sanh như phát điên mà hét vào mặt ta.
"Hoàng thượng yêu ngươi đến mức nào chứ? Dù đứa bé trong bụng ngươi không phải của hắn, hắn cũng muốn!"
"Thu Linh Động, ngươi biết không? Thẩm Lâm Xuyên bị lột da sống đấy! Đến chết hắn vẫn còn gọi Oanh Oanh!"
"Hắn càng gọi, Hoàng thượng càng sai người ra tay nặng hơn! Nhưng hắn vẫn gọi tên ngươi! Ha ha ha ha..."
"Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Câm miệng!" Ta bịt tai lắc đầu điên cuồng, dường như tiếng kêu đau đớn trước khi chết của Thẩm Lâm Xuyên vẫn còn văng vẳng bên tai, trước mắt ta không ngừng hiện lên cảnh hắn bị lột da.
"Hoàng thượng nói rồi, phải bày cái quạt này trước mặt ngươi mỗi ngày! Hắn muốn ngươi ngày ngày nhìn người trong lòng của ngươi! Ha ha ha ha..."
"Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!" Ta liều mạng giãy giụa khỏi vòng tay của Thục phi, nàng ôm chặt lấy ta, khóc lóc nói: "Oanh Oanh, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút..."
Cuối cùng Tiểu Lan và Liễu Đỗ Nhược cũng đánh ả ta ra ngoài, ta sớm đã suy nhược nằm bệt trên mặt đất.
"Nương nương..."
Bọn họ khóc không thành tiếng.
Người ta yêu, vậy mà không một ai có kết cục tốt đẹp...
Ta cười lớn: "Rốt cuộc là trời xanh phụ ta? Hay là ta phụ trời xanh?"
Tiểu Lan, Liễu Đỗ Nhược và Thục phi ngày ngày đêm đêm ở bên cạnh ta, sợ ta làm ra chuyện gì đáng sợ.
Lý Tu Dẫn thật sự bắt ta ngày ngày nhìn chiếc quạt kia, hắn sai thái giám ngày ngày canh giữ ta, canh giữ xem cái quạt kia có được đặt trước mặt ta hay không.
Ta buồn ngủ quá, ta không dám ngủ, thậm chí không dám nhắm mắt. Chỉ cần ta khép mắt lại, ta liền nhìn thấy Thẩm Lâm Xuyên toàn thân là máu đứng trước mặt ta hỏi ta: "Oanh Oanh, tại sao nàng lại muốn chế ta thành quạt?"
"Nương nương, người đừng như vậy, thân thể của người không chịu nổi đâu, đứa bé trong bụng người cũng không trụ được đâu..." Tiểu Lan thấy ta không ăn một hạt cơm nào, đỏ mắt khuyên ta.
Những ngày này, nước mắt của bọn họ chưa từng khô cạn.
Sau đó, Lý Tu Dẫn đến, Liễu Đỗ Nhược ném chén trà vào hắn:
"Cẩu hoàng đế, cút ra ngoài!"
Lý Tu Dẫn: "Làm càn! Người đâu, lôi Hiền phi xuống cho ta, cấm túc."
Liễu Đỗ Nhược vừa đi vừa mắng: "Ta phỉ nhổ! Cẩu hoàng đế! Ngươi không xứng với Hoàng hậu!"
Tiểu Lan và Thục phi cũng đi ra ngoài, bọn họ phải đi cứu Liễu Đỗ Nhược.
"Tại sao ngươi không lấy da của ta làm quạt?" Ta lạnh lùng hỏi hắn.
"Trẫm là đang bảo vệ nàng."
"Ha." Ta cười lạnh, sau đó uống cạn chén thuốc phá thai trước mặt hắn, đó là thứ ta đã lén lút chuẩn bị khi Tiểu Lan và bọn họ ngủ say.
Lý Tu Dẫn giận tím mặt: "Thẩm Lâm Xuyên hắn đáng để nàng làm đến mức này sao?"
"Là ngươi không tin ta." Bụng ta đau quặn lại, hạ thân ướt đẫm, khó khăn thốt ra từng chữ.
Lý Tu Dẫn, ngươi biết không, khi Thẩm Lâm Xuyên hỏi ta có muốn theo hắn đi không, ta đã từ chối. Ta thật sự đã nghĩ bản thân sẽ luôn phải ở lại nơi này.
"Thu Linh Động, ta đã cho nàng cơ hội rồi." Lý Tu Dẫn lạnh lùng ném một tờ giấy xuống trước mặt ta rồi bước ra ngoài.
Ta nhặt lên xem, là bút tích của Tiên Đế:
Tân Đế đăng cơ, nếu Hoàng hậu sinh hạ long tự, sẽ tước đoạt thân phận, giáng làm thứ dân, trả lại tự do.
Tờ giấy rơi khỏi tay ta, ta tựa vào giường.
Ha, còn có ích gì nữa?
Nước mắt làm nhòe mắt ta, ta mơ hồ thấy Tiểu Lan và Thục phi bước vào, nói với ta rằng Liễu Đỗ Nhược vì mạo phạm Lý Tu Dẫn mà vừa bị hạ lệnh dùng côn đánh chết. Trước khi chết, nàng vẫn luôn nói:
"Oanh Oanh, Thư Hoa, Tiểu Lan... đừng quên ta, có được không..."
Rồi lại nói, phụ thân ta bị biếm khỏi Kinh thành, tẩu tẩu và cháu gái cũng bị đuổi về thôn quê.
Lý Tu Dẫn à, ngươi cũng thật tàn nhẫn.
Ta chậm rãi nhắm mắt lại, thấy ca ca, thấy Hoàng Chiêu Nghi, thấy Chu Diệu Nhân, thấy Liễu Đỗ Nhược, thấy Thẩm Lâm Xuyên...
"Kiếp sau, chúng ta đầu thai vào một gia đình bình thường đi..."