Tào Vân Thiên cảm thấy nên biện giải vài câu vì việc này, liền nói: “Thế tử không biết, nếu là để người tùy ý vào thành, phủ Tề Châu này đã sớm ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Phủ doãn đại nhân cũng là bất đắc dĩ mới ra hạ sách này.”
Ân Kỳ cười lạnh: “Nói như vậy, vào thành thu phí nhiều ít đều do cháu trai Tào Chung Văn định đoạt.”
Tào Vân Thiên lập tức nói: “Kia tuyệt đối không dám, đã định một người một lượng bạc.”
Hà Tiến nói: “Hắn vừa mới thu chúng ta một người tám lượng.”
Tào Vân Thiên đổ mồ hôi lạnh, Tào Ni này cũng quá làm càn, cư nhiên để bằng hữu hắn thu nhiều như vậy.
Khi đi qua thư phòng, Ân Kỳ bỗng nhiên đứng lại, đối Tào Vân Thiên nói: “Ngươi đi trước tìm cho ra người nọ, mang đến gặp ta.”
Tào Vân Thiên vâng một tiếng, vội vàng rời đi.
Hắn muốn nhanh chóng tìm được tiểu tử kia sau đó nhanh chóng tiễn đi.
Nếu bắt không được người thì cũng chỉ là bị định tội tự thiết lập tạm gác thu phí, nếu bắt được người thì không biết thế tử sẽ tức giận bao nhiêu.
Tô Nhiên thấy bọn họ ngừng ở chỗ này không đi, trong lòng phát mao, phòng này bốn phía cũng không có chỗ trốn.
Suy nghĩ một lát liền chui vào mật thất, quay người đem cửa đóng lại.
Đợi đi vào bên trong, Tô Nhiên mới phát hiện mật thất này có một bí mật động trời khác.
Mặt tường phía sau giá sách kia chẳng những không ngăn trở tầm mắt trong mật thất, ngược lại có ánh sáng tiến vào.
Vị trí giá sách vừa lúc ở phía sau án thư gỗ màu đỏ, từ trong mật thất có thể rõ ràng nhìn thấy toàn bộ trong thư phòng, có chút giống loại gương hai mặt ở xã hội hiện đại, chỉ là "màn hình" bị giá sách ngăn chia thành mấy phần nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến tầm nhìn.
Tô Nhiên sờ lên mới phát hiện mặt tường này tựa hồ là làm từ vải, căng ra, màu xám đậm, hơn nữa bên ngoài có kệ sách ngăn cản rất khó phân biệt.
Mật thất rất nhỏ, còn thờ phụng tượng Phật, trong lư hương nhỏ có thật nhiều tro nhang, giống như lâu lắm rồi không có ai tới.
Trong tầm tay chính là một chiếc bàn đặt giấy, bút và mực, còn có hồ dán và kéo, bên cạnh có một chiếc ghế dựa.
Nếu là ngồi ở trên ghế này nhìn ra bên ngoài giống như là đang buông rèm chấp chính.
Tô Nhiên liếc mắt nhìn thấy trên bàn đặt mấy công văn đã đóng dấu, có điều bên trên không có nội dung.
Nàng xem không hiểu loại công văn này dùng để làm gì, bất quá cũng không trở ngại, nàng đem này đó công văn bỏ hết vào trong túi áo.
Bên chân có mấy cái bao tải trống không cùng một ít dây cỏ đặt lung tung rối loạn, thật là lâu rồi không có ai tới xử lý.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa thư phòng bị đẩy ra.
Tô Nhiên ngừng tay, từ “màn hình lớn” trong mật thất nhìn ra, chỉ thấy Hà Tiến và Ân Kỳ đi vào phòng.
Hà Tiến: “Tào Chung Văn ngồi ở vị trí này mấy năm mà một chút tiến bộ cũng không có, ngay cả phí vào thành cũng phải kiếm.”
Chẳng những cao thanh hay là âm thanh đâu.
Ân Kỳ: “Có khuyết điểm mới dễ khống chế.
Người nọ vừa rồi cũng vậy, nếu hắn không tham tài, sao lại bị chúng ta mang vào phủ nha.”
Tô Nhiên nghe được lời này bĩu môi.
Hà Tiến: “Vốn tưởng rằng chỉ là một tên thu phí qua đường, hiện tại xem ra giống như còn có vấn đề khác.
Người nọ ngay cả biểu ca và đường ca cũng không phân rõ liền dám loạn tạo quan hệ.”
Tô Nhiên từ nhỏ chưa từng có anh em gì, nghĩ thầm biểu ca cùng đường ca khác nhau sao? Tùy tiện kêu mà thôi, một biểu ca ba ngàn dặm hiểu không?
Ân Kỳ: “Cho dù không phải thân thích của Tào Chung Văn, cũng chạy không thoát can hệ với hắn.
Chờ bắt được người liền sẽ biết.”
Hà Tiến: “Mấy năm nay thị trường muối ở Tề Châu giao lên muối chất lượng càng ngày càng kém, chỉ là Đan Chính Hạo nơi đó lại không thấy có bao nhiêu.”
Giọng Ân Kỳ rất bình tĩnh, một chút cũng không tức giận: “Đều là ở giữa kiếm tiền riêng.”
Hà Tiến: “Thuộc hạ giám thị bất lực.”
Ân Kỳ: “Ta không có trách ngươi.
Chỉ là vị trí này không thể lại để hắn ngồi.”
Hà Tiến trầm mặc một lát: “Tào Chung Văn ở chỗ này hiệu lực nhiều năm, biết không ít chuyện, tuy rằng hắn cũng không rõ tiền căn hậu quả, nhưng nếu……”
Ân Kỳ cong môi: “Cho nên ta tính toán cho hắn thăng quan.
Nếu thích tiền liền tìm cái chức không thực quyền nhưng lại béo bở cho hắn, qua hai năm xem tình huống lại nói tiếp.”
Tô Nhiên nín thở.
Đây gọi là "minh thăng ám hàng" đi, Ân Kỳ quả nhiên không phải người tốt gì.
Bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.
Hà Tiến quay đầu: “Ta đi xem.”
Ân Kỳ gật đầu, ngồi vào sau án thư.
Hà Tiến đẩy cửa rời đi.
Ân Kỳ không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau, đứng lên, đi đến trước giá sách, ánh mắt thật sâu mà nhìn.
Hắn đã hơn mười năm chưa rời đi kinh thành, tất cả công việc đối ngoại đều do Hà Tiến đại diện hắn ra mặt.
Thư phòng này chính là chuyên môn cấp cho Hà Tiến làm việc.
Sau giá sách có một gian mật thất định chế, khi Hà Tiến không có tiện lộ diện, liền sẽ ở trong mật thất theo dõi Tào Chung Văn cùng người tới đối thoại.
Đan Chính Hạo chính là như vậy.
Cho tới nay, đều là Tào Chung Văn cùng hắn giao dịch, hắn căn bản không biết thực tế mình là làm việc cho thế tử Túc Vương phủ.
Không thể ra kinh là khuyết điểm, muốn một tầng một tầng mà dùng người, tầng nào xảy ra vấn đề đều sẽ ảnh hưởng đến tiến triển cả sự kiện.
Cho nên hắn càng thiên vị dùng người có khuyết điểm, bởi vì người như vậy hắn biết nên khống chế như thế nào.
Cách một giá sách, Tô Nhiên đối diện với hắn.
Ngài nhìn bức tường nghĩ cái gì chứ?
Ân Kỳ giương mắt nhìn về phía con ấn kia, cũng chính là chìa khóa mật thất.
Tô Nhiên có một dự cảm không hay, không phải là hắn biết nơi này có mật thất đi.
Ngay sau đó, liền thấy Ân Kỳ vươn tay chạm vào trên con ấn.
Tô Nhiên hút vào khí lạnh, lập tức cầm lấy chiếc kéo trên bàn, suy nghĩ một chút lại đem chiếc lư hương nhỏ cầm ở trong tay, sau đó nghiêng người đứng ở phía sau cửa.
Kệ sách chuyển động, Ân Kỳ nâng bước vào.
Vừa mới đi vào, hắn liền cảm giác được không đúng, không kịp suy nghĩ tay phải thành trảo, xoay người bắt lấy cánh tay Tô Nhiên, sức lực lớn làm nàng nhịn không được kêu lên đau đớn.
Tô Nhiên chịu đựng đau, không rảnh lo tránh thoát, đem lư hương trong tay hướng về phía Ân Kỳ hoàn mỹ ném qua.
Trong phòng đen kịt, Ân Kỳ không thấy rõ là thứ gì, cúi người né tránh.
Chỉ là hắn không ngờ lư hương xoay ngược lại ở không trung, tất cả tro nhang ở bên trong đều rớt ra, vừa lúc rải lên mặt hắn.
Hắn theo bản năng nhắm mắt lại, lấy tay che đậy, đồng thời một cánh tay khác không quên hung hăng dùng sức khuỵ xuống.
Tô Nhiên chỉ cảm thấy cánh tay bị chộp lấy toàn bộ tê rần, theo sức lực của hắn nên thân thể bị xoay ngược lại, quỳ rạp xuống đất, cánh tay bị trói đến phía sau.
Nàng cắn răng chịu đựng, thừa dịp Ân Kỳ nhắm mắt, dùng cánh tay còn lại đem cái kéo đưa lên.
Động tác Ân Kỳ dừng lại.
Hắn bị tro nhang che mắt, không cách nào mở ra nhưng lại có thể rõ ràng cảm giác được giữa hai chân có một vật bén nhọn.
Tô Nhiên chịu đựng cánh tay đau, từ kẽ răng nói ra hai chữ: “Buông tay.”
Ân Kỳ bất động.
Tô Nhiên lại đem cái kéo đi lên phía trước: “Tay ta quan trọng hay là chỗ này của ngươi quan trọng?”
Ân Kỳ buông tay ra, muốn lau tro trên mắt xuống, vừa mới động đậy liền nghe Tô Nhiên nói: “Đừng nhúc nhích nha.
Ta không biết công phu, vạn nhất tay run, nhiệm vụ nối dõi tông đường nhà ngươi liền phải rơi xuống trên đầu người khác.”
Nàng vẫn duy trì tay bất động, chậm rãi xoay người, còn không thể đứng lên, nếu không liền đánh mất địa hình có lợi.
Cũng không biết Ân Kỳ chộp như thế nào, hiện tại cánh tay kia của nàng vẫn tê mỏi rũ xuống, cả người nửa quỳ nửa ngồi ở thân dưới của Ân Kỳ, một bàn tay khác còn để ở giữa hai chân hắn.
Xa xa nhìn lại, tư thế này thật sự không đủ lịch sự..
Danh Sách Chương: