Dịch: Cải Trắng
Có lẽ do người gặp chuyện vui tâm trạng thoải mái nên kể từ sau khi Lăng Hạc và Lộc Chi kết hôn, bệnh tình của bố anh bỗng dưng chuyển biến tốt một cách kỳ diệu.
Hôm nay là ngày Lăng Chiếu xuất viện, Lộc Chi và Lăng Hạc cùng nhau đi đến bệnh viện đón ông, còn mẹ anh Mạnh Quân thì ở nhà chuẩn bị tươm tất đồ ăn đợi chồng về.
Tuy gia đình hai bên sống đối diện nhà nhau nhưng đây là bữa ăn chính thức đầu tiên tề tựu đông đủ mọi người. Chính vì thế, bà Mạnh vui mừng cười không khép được miệng.
Lộc Chi ăn ít, sớm đã buông đũa thôi bữa. Hai quý bà Mạnh Quân và Mạc Trúc thì ngồi trên sofa tán gẫu. Lăng Hạc vẫn đang ngồi uống rượu với cha vợ Lộc Dương còn Lăng Chiếu bố ruột anh chỉ biết ngồi một bên nhón đậu phộng ăn cho đỡ thèm.
Một mình Lộc Chi rảnh rỗi không có việc gì, Mạc Trúc thấy thế cười bảo cô đi vào phòng Lăng Hạc chơi, cứ tham quan một lượt cho thoải mái, sau đó liền đóng cửa đi ra ngoài.
Đây hẳn là nơi lưu giữ lại nhiều dấu ấn của Lăng Hạc nhất trước khi anh lên đường tới nơi khác học đại học. Phòng anh rất sạch sẽ, không có mùi lạ, tất cả đều phảng phất như hơi thở của một chàng thiếu niên cấp ba.
Trên tường phòng anh có dán mấy tấm poster về thiên văn học. Trên giá sách ngoại trừ một số ít sách vở cấp ba được giữ lại, giấy khen của các cuộc thi vật lý thì nhiều nhất là sách về thiên văn học. Nhờ thế mà Lộc Chi lại một lần nữa hiểu hơn việc anh say mê lĩnh vực ấy cỡ nào.
Cô nhìn lướt qua một lượt hàng cúp anh giành được ở các cuộc thi, phần lớn đều là từ cấp ba. Càng xem cô càng không khỏi nghĩ hồi ấy anh nổi bật như thế, sao cô lại điềm nhiên bỏ lỡ chứ?
Tự dưng cô lại thấy buồn vô cùng, bởi họ đã để lỡ nhau suốt mấy năm qua.
Cô tiện tay mở một quyển bài tập vật lý ra, thấy trên trang lót có nét chữ vô cùng mạnh mẽ ghi “Lăng Hạc – 12A1”.
Lạ thật đấy, chỉ nhìn có mấy nét chữ của anh thôi mà lòng cô đã xốn xang khó tả. Cứ như đang được quay ngược trở về thời cấp ba, cái thời còn là cô thiếu nữ ngây ngô, trong lòng mang đầy tâm sự.
Cô bất giác mỉm cười, tiếp tục lật thêm mấy trang của sách bài tập, bất chợt từ bên trong rơi ra một tờ giấy.
Đó là một lá thư, tuy giấy đã có phần ố vàng nhưng nét chữ trên đó vẫn còn nhìn được rất rõ ràng.
Vừa thấy hai chữ đầu tiên cô đã khựng lại, con ngươi trong nháy mắt như giãn ra gấp mấy lần.
Mở đầu lá thư là:
“Gửi bạn học Lộc Chi,
Chào cậu, tớ là Lăng Hạc, học sinh lớp 11A1.”
Lăng Hạc từng viết thư tình cho cô ư?
Cô cố gắng bình ổn tâm trạng, giữ cho mình bình tĩnh nhất có thể, lật hết một lượt trước sau tờ giấy nhưng không thấy bất cứ dòng thư nào khác.
Đây là lá thư chỉ có lời mở đầu.
Nhưng sao anh lại không viết nữa? Sao lúc đó anh không đưa cho cô?
Tay Lộc Chi vì kích động mà run nhẹ, ngay giây sau, cả người cô rơi vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.
Chẳng biết Lăng Hạc đã vào phòng từ khi nào, ôm lấy cô từ phía sau, cọ cọ chóp mũi vào cổ cô, trên người vẫn vương thoang thoảng mùi rượu.
“Lăng Hạc.” Anh làm thế khiến cô hơi ngứa, nghiêng sang một bên né tránh.
“Hửm?” Lúc này Lăng Hạc mới mở mắt ra, nhìn thấy lá thư Lộc Chi cầm trên tay.
Lá thư cũ kỹ úa màu theo năm tháng ấy cũng khiến tim anh rung lên bồi hồi.
Anh khựng lại mất vài giây rồi hỏi: “Em tìm thấy ở đâu thế?”
Lộc Chi không trả lời anh mà hỏi ngược lại: “Sao anh không viết hết?”
Lăng Hạc tiếp tục nhắm mắt dụi đầu vào cổ cô, bình thản đáp lời: “Không phải em không thích nhận thư tình à?”
Nếu nói ký ức về Lăng Hạc thời cấp ba của Lộc Chi chỉ bé tí tẹo dễ dàng bị quên lãng, thì với anh, Lộc Chi đã chiếm trọn những năm tháng học đường ấy trong ký ức của anh.
Thật ra Lăng Hạc không phải là người quá xem trọng tình cảm. Vòng giao thiệp bạn bè của anh hết sức đơn giản. Đã nhiều năm trôi qua kể từ sau tốt nghiệp, nhưng anh chưa bao giờ hứng thú đến những buổi họp lớp, bảo gọi tên các bạn cũng chưa chắc nhớ được. Chỉ duy nhất Lộc Chi – một người không cùng lớp với anh, thậm chí giữa hai người còn chưa bao giờ có giao tiếp trước đó lại khiến anh nhớ đằng đẵng suốt 10 năm.
Lần đầu tiên anh trông thấy Lộc Chi là lúc anh đang chăm chú viết đề mục vào vở, cô đi ngang qua cửa sổ lớp anh, bạn cùng bàn ngay lập tức huých cùi chỏ vào tay anh khiến nét bút nguệch một đường dài.
“Cậu nhìn kìa, cô gái xinh đẹp vừa đi qua tên Lộc Chi đấy.”
Lăng Hạc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khi đó Lộc Chi đang khoác tay cô bạn đi cùng, tóc buộc đuôi ngựa lắc qua lắc lại, ánh mặt trời hắt lên người cô, gương mặt tươi cười ấy khiến anh thoáng ngây người.
Đến tận khi bóng dáng cô biến mất khỏi tầm mắt, bạn cùng bàn anh không khỏi tiếc nuối thở dài: “Haiz, nhưng mà người ta có người yêu mất rồi.”
Lăng Hạc cúi đầu yên lặng cầm tẩy xoá đi nét vẽ nguệch ngoạc, kẻ lại một đường thẳng tắp.
Sau đó không hiểu sao, cái tên Lộc Chi ấy như có ma thuật vậy, anh thường xuyên nghe thấy những người xung quanh nhắc đến tên cô.
Lộc Chi trang điểm bị giám thị mắng.
Lộc Chi thay bạn trai rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Buổi biểu diễn hôm tiệc tối mừng tết Nguyên Đán của Lộc Chi siêu hay.
Lần tiếp theo bắt gặp cô là trong lúc đang học thể dục, anh thấy cô ngồi trên băng ghế dài ở rừng cây cùng một nam sinh khác. Cô tựa đầu vào vai cậu bạn đó, còn cậu ấy một tay đặt lên đùi cô.
Anh thầm nghĩ, đây là bạn trai mới của cô à?
Anh đi ngang qua bọn họ, ánh mắt vẫn để ý bàn tay đặt trên đùi cô.
Đôi khi trong lớp quá ồn, anh thường trốn lên sân thượng đọc sách.
Nơi này rất ít người lui tới, có một khoảng thời gian dài nơi đây như trở thành “lãnh địa” của mình Lăng Hạc, thẳng cho tới một ngày có vị khách “không mời mà tới”.
Lăng Hạc nhớ lần đó hình như là vào đợt kỷ niệm thành lập trường, Lộc Chi được chọn biểu diễn một tiết mục văn nghệ.
Khoảng thời gian ấy, cứ giờ nghỉ trưa và tiết tự học buổi tối cô sẽ chạy lên đó một mình luyện tập vũ đạo.
Mỗi lần như thế cô lại bật loa mức lớn nhất khiến Lăng Hạc thấy cực kỳ ồn ào, còn ồn hơn ngồi trong phòng học rất nhiều nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào anh vẫn không đứng dậy rời đi.
Anh ngồi yên ở đó dõi theo bóng dáng cô. Mỗi động tác cô đều thực hiện hết sức lưu loát và dứt khoát, cực kỳ cố gắng để hoàn thiện bài múa hoàn hảo nhất có thể. Khi cô nhảy múa, cả người lúc nào cũng toát lên năng lượng tích cực, bừng bừng sức sống.
Thời gian đó Lăng Hạc bị những kỳ thi căng thẳng ép cho không thở nổi. Cơ mà khi thấy Lộc Chi anh lại nghĩ, chuyện chả có gì ghê gớm cả, cứ tiến bước về phía trước là được.
Cô là người tràn đầy năng lượng thế đấy.
Khi ấy, Lăng Hạc đã nghĩ, cô đúng là một sự tồn tại thần kỳ.
Lúc phát hiện ra anh cũng ở đó, Lộc Chi có hơi hoảng. Vẻ mặt cô khi bị doạ sợ trông vô cùng đáng yêu, Lăng Hạc thiếu chút nữa thì bật cười.
“Xin lỗi cậu nha, tôi không biết cậu cũng ở đây, tôi làm ồn khiến cậu không đọc sách được hả?”
Cô không hề kiêu căng phách lối khi đối diện với anh, ngược lại còn xử sự cực kỳ khách sáo và lễ phép.
Lăng Hạc biết, đó là vì cô hoàn toàn không quen anh.
Anh bất giác siết chặt gáy sách, đáp: “Không sao.”
Lộc Chi gật đầu, không tiếp tục để ý tới anh nữa.
Giờ nghĩ lại, chắc cô chẳng có ấn tượng gì với cuộc trò chuyện duy nhất giữa bọn họ thời cấp ba này đâu.
Có lẽ chính trong khoảng thời gian đó, cái tên Lộc Chi lặng lẽ nảy mầm, cắm rễ trong lòng Lăng Hạc.
Sau khi nhận ra mình thích cô, Lăng Hạc không phải chưa từng nghĩ tới việc dũng cảm bày tỏ, ít nhất là khiến cô biết anh là ai.
Anh đặt bút viết câu mở đầu, phần sau không biết phải nói như thế nào.
Anh luôn cẩn trọng từng chút một, dè dặt hết mức mong sao khiến cô thấy vui.
Nhưng vào một lần sau khi kết thúc lễ chào cờ, anh đi ngay phía sau nghe cô nói chuyện với bạn rằng:
“Viết thư á? Xin luôn đấy, cậu đang sống ở thời cổ đại à?”
Đến khi về nhà, Lăng Hạc lặng lẽ kẹp tờ thư chưa viết xong vào sách bài tập, từ đó không bao giờ lấy ra.
May là lúc đó anh không viết tiếp để đưa cho cô, nếu không chắc bị cô chán ghét rồi.
“Em nói không thích nhận thư lúc nào?”
Lộc Chi trợn to mắt, chống hông lớn tiếng phản bác.
Lăng Hạc bật cười, véo mặt cô, không giải thích thêm.
Những năm tháng yêu thầm lặng lẽ đó, chỉ một mình anh hay là được rồi.
Lộc Chi quay ngoắt mặt sang một bên: “Em không biết đâu, anh phải viết hết cho em, anh còn chưa đưa thư tình cho em lần nào.”
“Được, để anh viết.” Anh nhượng bộ.
Lộc Chi nghe vậy không tiếp tục giả vờ tức giận nữa, cười tươi nhón chân ôm cổ anh, hôn đánh chụt lên môi.
Lăng Hạc ôm eo cô, cúi người hôn đáp lại. Trong đầu Lộc Chi lúc này bỗng dưng nhớ lại lời giải thích của anh về ánh nắng trong buổi toạ đàm nọ:
“Hàng ngày, chúng ta hễ ngẩng đầu là thấy mặt trời nhưng thực chất khoảng cách giữa trái đất chúng ta đến nó là 150 triệu km.”
“Cứ bảo chỉ cần ngẩng lên là thấy ánh nắng, nhưng thực chất để tới được trái đất, những tia nắng đó phải tốn 8,3 phút.”
Nắng muốn tới trái đất phải lặn lội cả quãng đường 150 triệu km, và tình yêu thầm kín của Lăng Hạc suốt những năm tháng ấy cuối cùng sau 10 năm cũng chạm được đến cô.
Lá thư bỏ ngỏ kia cuối cùng sau 10 năm cũng lay động được trái tim cô.
HOÀN THÀNH TOÀN VĂN