Ghê tởm, tại sao có thể như vậy? Không phải anh đã thay đổi sao? Hơn nữa anh cũng nắm trong tay tất cả quan hệ của cô, hoàn toàn tiêu diệt tất cả hồ ly tinh có thể xuất hiện, tại sao bây giờ lại có.
Bách Mộ Khắc sắp điên rồi, hai con mắt nhìn chằm chằm số tầng, vừa xác nhận thang máy dừng ở tâng nào, thư ký Kim đứng ở một cửa thang máy khác đã lên tiếng, "Tổng giám đốc, ở đây."
Bách Mộ Khắc và thư ký Kim vô thang máy, đi đến tâng đó rồi dừng lại. Nhưng khi ra khỏi thang máy, thì cả hành lang của tầng đó không hề có một bóng người!
"Tổng giám đốc.."
"Tìm từng phòng một, nhất định phải tìm bằng được cho tôi!" Giống như con dã thú bị thương phát ra tiếng gầm, Bách Mộ Khắc mất hết bình tĩnh nhấn chuông cửa của từng phòng một.
Loại hành vi này rất nhanh sẽ khiến khách sạn huyên náo một trận, một khi tin tức truyền đến lỗ tai của giới truyền thông khẳng định sẽ không áp chế được, không phải thư ký Kim không muốn ngăn cản hành động điên cuồng của cấp trên, nhưng lại thấy thông cảm, vì anh biết tổng giám đốc rất quan tâm đến vợ mình.
Bách Mộ Khắc đã đi đến căn phòng thứ năm, nhấn chuông cửa, bên trong có người mở cửa.
"Xin hỏi anh là ai? Có chuyện gì không?" Người đàn ông khó hiểu nhìn Bách Mộ Khắc.
Bách Mộ Khắc nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, cao lớn đẹp trai không thua gì mình, còn chưa xác định được anh ta có phải người ôm Dung Dĩ Ân không, thì bên trong truyền đến một giọng nữ quên thuộc.
"Khối băng đến nhanh vậy sao?"
Bách Mộ Khắc điên rồi, đẩy ngã người đàn ông ra rồi xông vào.
"Mộ Khắc!" Dung Dĩ Ân ngồi trên ghế kinh ngạc nhìn ông xã mình.
Lửa giận bốc lên cao, nhìn chằm chằm vợ mình, cô mặc bộ đồ anh mua, trang điểm thật xinh đẹp, giày đã cởi, chân dài đặt trên bàn trà, ở chung phòng với người đàn ông xa lạ, sao Bách Mộ Khắc chịu được, sao cô có thể dùng vẻ mặt vô tội đó nhìn anh?
"Sao anh có thể tùy tiện xông vào phòng người khác?" Người đàn ông không vui vặn hỏi.
Bách Mộ Khắc không nói gì, liền giơ nắm đấm lên mặt người kia chào hỏi.
"Mộ Khắc, mau dừng tay, anh ấy là anh trai của em!"
Gì, anh trai? *******************
Không thể đánh, mẹ nó chứ, không thể đánh! Thư ký Kim theo sát phía sau, thần kinh vận động phản ứng nhanh, vội vàng chạy lên phía trước, muốn ngăn cản Bách Mộ Khắc, kết quả, không kịp thu hồi nắm đấm, cú đấm mạnh mẽ giáng lên mặt cậu ta...
Phanh! Thư ký Kim ngã xuống ngay tại chỗ.
"Trời ạ, thư ký Kim.." Dung Dĩ Ân la lên, không quản chân đau, ngay cả giày cũng không mang chạy lại xem xét vết thương của thư ký Kim, "Anh không sao chứ?"
"Không có, không có chuyện gì." Thư ký Kim đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn cố ra vẻ không sao, bò dậy.
"Xin lỗi, không còn kịp thu tay lại nữa." Bách Mộ Khắc tỏ vẻ xin lỗi nhìn thư ký Kim.
"Dĩ Ân, không phải con khỉ hoang này là chồng em chứ?" Dung Dĩ Nghiêu hỏi.
Khỉ hoang?
Bách Mộ Khắc quắc mắt nhìn chằm chằm người đàn
Ông xa lạ đang nói chuyện.
“Dĩ Ân, người anh này của em từ tảng đá rơi ra sao?” Không cam lòng yếu thế, phản kháng lại.
“Được rồi được rồi, đừng mắt to trừng mắt nhỏ nữa, Mộ Khắc sao anh lại ở đây?”
“Hôm nay chúng tôi bàn chuyện hợp tác với Mr.Calon ở đây, sau khi kết thúc, ở đại sảnh bà chủ và anh này có chút…” Thư ký Kim xoa xoa mặt, cẩn thận chọn từ để trả lời thay cấp trên.
“Cho nên chạy lên đây bắt gian?” Dung Dĩ Nghiêu đùa cợt nói.
“Anh, sao anh lại nói như vậy, dù gì an ấy cũng là em rể anh.” Dung Dĩ Ân chu môi kháng nghị.
“Nhưng anh suýt nữa bị em rể đánh.”
“Ai bảo anh ôm eo vợ tôi!”
“Chân Dĩ Ân bị thương, tôi chỉ đỡ nó, cậu lật ngược tình thế rồi ghen tuông cũng hơi quá rồi đấy.” Dung Dĩ Nghiêu tức giận nói.
Tốt, hiện tại đều là anh sai được chưa! Từ từ thu lại sắc mặt, “Sao lại bị thương?” Anh vội vàng kéo Dung Dĩ Ân để cô ngồi xuống ghế.
Cô giống như một đứa bé cười tít mắt nói: “Anh trai dẫn em đi mua quà sinh nhật, kết quả không cẩn thận bị trật chân.”
“Tôi đã xem qua, không có gì đáng ngại, chườm đá là được.” Dung Dĩ Nghiêu nói.
“Anh trai em ở Mỹ làm bác sĩ.” Cô giải thích.
“… Sao anh không biết em còn có một người anh trai?” Tủi thân nhìn Dung Dĩ Ân một cái.
Dung Dĩ Ân không thể làm gì khác hơn là kể cho anh nghe, khi cha mẹ ly hôn hai anh em một người theo mẹ đi Mỹ, một người ở lại Đài Loan, hai anh em nhiều năm không gặp, cho đến tháng trước nhìn thấy chuyện của nhau trên báo.
Lần này nhân dịp Dung Dĩ Nghiêu đến Đài Loan tham gia nghiên cứu và thảo luận y học, mới có cơ hội nhìn thấy em gái nhiều năm không gặp.
“Em cũng thật là, chuyện như vậy cũng không nói với anh một tiếng, lại tự mình chạy đến gặp người ta, nếu chẳng may gặp phải kẻ lừa đảo thì sao?” Bách Mộ Khắc toát cả mồ hôi lạnh.
Gì, tên này, anh có thể ăn em gái của mình sao? Không cam lòng yếu thế Dung Dĩ Nghiêu lập tức ra tay, “Lá gan Dĩ Ân đúng là rất lớn, mới có thể đồng ý lấy một người quen biết chưa đến một tháng như cậu làm chồng, cũng không nghĩ tới bản thân không biết nhìn người thì như thế nào bây giờ?”
Hai người kia có qua có lại, đấu võ mồm, ai không biết chuyện chắc có lẽ sẽ nghĩ họ là một đôi!
“Tôn trọng người lớn một chút được không, bây giờ là đang diễn đánh là thương, mắng là yêu sao?”
“Wow, ai thương anh ta.” Phía bên trái lên tiếng.
“Làm ơn đi, con khỉ ngang ngược kia.” Phía bên phải lên tiếng.
“Em muốn khóc, hai người một là ông xã thân ái, một người là anh trai bảo bối đã lâu không gặp, hai người cứ gây lộn em phải làm gì bây giờ?” Dung Dĩ Ân khó xử, vẻ mặt như muốn khóc.
Quả nhiên, vừa dùng chiêu này, hai người đàn ông lập tức ngoan ngoãn chung sống hòa bình, không dám khiêu khích đối phương nữa.
Thư ký Kim len lén giơ ngón tay cái lên, khen ngợi Dung Dĩ Ân.
Buổi tối hôm đó, vốn dĩ chỉ có hai người ăn dưới ánh nến của nhà hàng Pháp, nhưng vì Dung Dĩ Nghiêu ngàn dặm xa xôi đến tìm em và thư ký Kim xả thân vì nghĩa nên biến thành bốn người ăn tối, chẳng qua người trả tiền là Bách Mộ Khắc.
Bách Mộ Khắc uống rượu vang, mãnh liệt trợn to mắt, Dung Dĩ Ân thấy vậy vừa bực mình vừa buồn cười.
Thật vất vả mới ăn xong, về đến nhà, hai người nằm trên giường.
Cái này sẽ không có người ngoài làm bóng đèn nữa!
“Mộ Khắc, hôm nay em rất vui, anh của em không quên người em gái này, anh ấy nói đợi khi anh ấy về Mỹ, anh ấy sẽ sắp xếp để kỳ nghỉ đưa mẹ về đây, cuối cùng em cũng được thấy mẹ!” Dung Dĩ Ân nói xong, cảm động đến sắp khóc.
“Đứa ngốc, vui mừng sao lại khóc.” Đau lòng lau đi nước mắt cô.
“Mộ Khắc, anh dịu dàng như vậy, nhưng buổi chiều lúc xông vào phòng khách sạn thật đáng sợ!”
“Anh… anh cho là… anh nghĩ em không thương anh, trong lòng em có người khác!” Bách Mộ Khắc cũng cảm thấy rất mất mặt, anh một người hoàn mỹ như vậy, sao có thể làm ra hành động không suy nghĩ như vậy thật sự quá mất mắt rồi.
“Anh sợ em bỏ anh đúng không?” Cô mỉm cười hỏi.
Bách Mộ Khắc chưa từng gặp tai họa như thế bao giờ, “Cũng không phải là sợ, chính là…” Ấp a ấp úng.
“Cuối cùng có sợ hay không?” Dung Dĩ Ân xấu hổ hỏi.
Bách Mộ Khắc bại trận, bĩu môi, thở dài một hơi, “…Sợ.”
Dung Dĩ Ân cười hì hì, đưa tay nâng khuôn mặt tỏ vẻ đáng thương của Bách Mộ Khắc lên, hôn anh, “Không cần sợ, em vẫn yêu anh, vĩnh viễn cũng yêu anh.”
Như vậy mới đúng chứ? Nói như thế nào, hàng đã nhận miễn trả lại, huống chi cũng qua giám định và sử dụng rồi, nào có đạo lý cho trả hàng.
“Bà xã, sinh nhật vui vẻ!”