"Ừ, anh biết rồi. Lúc anh vừa ra khỏi phòng làm việc, có nhận được điện thoại của cậu ấy."
Nhìn vẻ mặt không có chút nào ngạc nhiên của Lục Minh Trạch, Tô Nhược đoán anh đã biết hết nội dung cuộc đối thoại giữa cô và người hàng xóm kia.
"Vậy chắc Thời Quý đã kể anh nghe rồi phải không? Cậu ấy thừa nhận sự tồn tại của Tiểu Tinh Tinh, cô ấy không phải do em tưởng tượng ra để lừa anh." - Tô Nhược quyết định thẳng thắn, nhưng vẫn sợ làm Lục Minh Trạch kích động như mấy lần trước, nên vừa nói vừa thận trọng quan sát biểu cảm của anh, nhỡ mà anh thấy khó chịu thì may ra cô còn kịp tìm cách cứu vãn. - "Thời Quý cũng nói mối quan hệ giữa hai người rất tốt, anh thật sự rất thích cô gái đó."
Lục Minh Trạch nhắm nghiền hai mắt, ngửa đầu ra sau dựa vào lưng ghế, nét mặt giống như đang tập trung suy nghĩ một vấn đề gì đó phức tạp. Qua vài giây im lặng, anh đột nhiên bật cười, ánh mắt thâm sâu nhìn vào mắt cô: "Bà xã của anh cũng thật lợi hại, chỉ một cuộc trò chuyện vài chục phút đã thuyết phục được Thời Quý đứng về phe của em."
Tô Nhược ngẩn người, định thần lại muốn giải thích rằng cô không có mua chuộc hàng xóm của anh, nhưng trước khi cô kịp phản ứng thì Lục Minh Trạch đã nói tiếp: "Chuyện này là lỗi của anh. Vì anh không cho em cảm giác an toàn mới khiến em phải bận tâm như vậy. Nhưng bà xã à, em tin tưởng anh có được không? Anh thật sự chỉ có một mình em thôi."
Tô Nhược biết, sự mềm mỏng của Lục Minh Trạch chính là yếu điểm chí mạng của cô. Mỗi lần anh tỏ ra dịu dàng, cô sẽ không nỡ cự tuyệt những mong muốn của anh.
"Những lời anh đã nói với em vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh thật sự không nhớ chút gì hay sao?" - Tô Nhược hỏi.
Lục Minh Trạch khẽ nhíu mày, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Còn em thì thế nào? Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Bípppppp. Âm thanh chói tai từ chiếc ô tô phía sau khiến Tô Nhược giật mình, cô ngẩng đầu lên, phát hiện đèn tín hiệu đã chuyển sang màu xanh được vài giây, vội điều khiển cho xe chạy tiếp.
****************
Câu hỏi của Lục Minh Trạch giống như một câu thần chú thôi miên khiến Tô Nhược không thể ngừng suy nghĩ về nó.
Cô vẫn nhớ như in khung cảnh của buổi gặp gỡ trong quán cà phê vào mùa hè năm ngoái, người đàn ông điển trai diện tây trang chỉn chu khoác lên mình vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng lại không giấu được sự hồi hộp trong ánh mắt. Suốt thời gian qua, Tô Nhược vẫn luôn đinh ninh đó là lần đầu tiên cô gặp Lục Minh Trạch nhưng hiện tại cô bắt đầu nghi ngờ bản thân đã quên mất một điều gì đó quan trọng trong quá khứ liên quan đến anh.
Nhiều đêm liền, sau khi Lục Minh Trạch hỏi cô câu hỏi đó, một giấc mơ ngắn ngủi kỳ lạ cứ lặp đi lặp lại mỗi khi Tô Nhược chợp mắt.
Cậu thiếu niên sở hữu khuôn mặt giống hệt Lục Minh Trạch nhưng mang diện mạo non nớt của tuổi trẻ, thần thái tràn đầy nhiệt huyết và rực rỡ như ánh mặt trời chói lọi. Cậu ấy đứng bên khung cửa sổ, mỉm cười với cô rồi chạy đi mất. Cảm giác trong giấc mơ vô cùng chân thật, ngỡ như cô đang thật sự chứng kiến cảnh tượng đó bên ngoài thực tế.
Tô Nhược bừng tỉnh, nhìn quanh quất trong phòng làm việc rồi nhìn vào đồng hồ. Các đồng nghiệp của cô đã ra về vào mười lăm phút trước.
Nhưng sao không có ai đánh thức mình dậy? Khi Tô Nhược đang tự hỏi và chuẩn bị thu dọn đồ đạc thì cửa phòng giám đốc đột ngột mở ra.
Tiêu Thần đặt tập tài liệu lên bàn làm việc của cô, khiển trách bằng giọng điệu nghiêm túc của một cấp trên: "Hồ sơ sáng nay em nộp mắc rất nhiều lỗi, buổi chiều lại ngủ gật trong giờ làm việc. Chuyện này nên xử lý thế nào đây?"
"Xin lỗi sếp." - Tô Nhược đáp lại, cố gắng kìm nén sự mệt mỏi trong giọng nói. - "Tôi sẽ viết bản kiểm điểm."
Tiêu Thần trầm ngâm quan sát sắc mặt nhợt nhạt của cô, khẽ hỏi: "Em cảm thấy không khoẻ sao?"
Tô Nhược hời hợt lắc đầu, đúng lúc di động trong túi xách đổ chuông. Trước khi cô nghe máy, Tiêu Thần hơi cúi người xuống, ngón tay mảnh khảnh gõ gõ lên tập tài liệu: "Hoàn thành nó gấp trước tám giờ tối."
Nhìn theo bóng lưng của hắn đi khuất vào phòng giám đốc, Tô Nhược áp di động lên tai: "Em nghe đây."
"Bà xã à, em tan làm chưa?"
"Em có chút việc đột xuất phải ờ lại công ty." - Tô Nhược nhìn dấu tròn màu đỏ khoanh trên lịch, đánh dấu ngày bác sĩ chỉ định tháo bột. - "Anh nhờ trợ lý Tần đi cùng đến bệnh viện được không?"
Bên kia đầu dây thoáng im lặng. Tô Nhược có thể hình dung được dáng vẻ hụt hẫng của anh, cô áy náy nói: "Em xin lỗi..."
"Không sao. Trời tối em nhớ phải lái xe cẩn thận. Anh đợi em về ăn cơm. Tối nay em muốn ăn gì?"
Trong phòng giám đốc, Tiêu Thần nhòm qua khe hở trên rèm cửa, lặng lẽ quan sát Tô Nhược trò chuyện điện thoại với người đàn ông kia. Hắn nhận thấy nét mặt phiền muộn của cô dần trở nên dễ chịu, khoé môi cũng vô thức cong lên.
Sự đố kỵ trong thâm tâm khiến cõi lòng hắn bứt rứt khó tả, tâm can như bị ai đó cào xé tạo ra những vết xước đau âm ỉ. Trước đây là lỗi của hắn đã buông tay cô quá dễ dàng nhưng lần này sẽ không như vậy nữa. Hắn sẽ tranh giành đến cùng để bảo vệ tình yêu của mình.
Cô đã có chồng thì sao chứ? Chỉ cần bọn họ ly hôn là được.