- Không phải …ngươi vẫn luôn tò mò về sự xuất thân của bản thân sao?
- Sự xuất thân? Du Thiên ta vốn xuất thân ở Hạ đường thì cần gì phải thắc mắc.
Cô ta lại tiếp tục hút một hơi thuốc lần này cô đi gần vào hắc thở nhẹ ra một hơi khiến khói hơi thuốc phả vào mặt hắn, rồi quay lưng lại nói tiếp.
- Du Thiên? ta đang nói ngươi cơ D96 âm dương đảo lộn
Giật mình khi bị gọi tên, thật sự hắn vẫn chưa thể chấp nhận cái tên này nó khiến đầu óc hắn xoay vòng vòng.Nhưng để đóng tròn vai của nhân vật Du Thiên hắn giả vờ như không hề biết.
- Ngươi đang nói gì vậy? ta…không hiểu.
- Ồ, vậy sao?
- Vậy, ngươi thật sự là Du Thiên sao?
Đã diễn thì diễn cho chót, hắn đưa ra mặt khó hiểu nhìn thế mắt cô ta bỗng ánh lên một sự hứng thú xong liền nở một nụ cười ngại ngùng cùng với động tác đưa lên sờ cổ:
- Vậy…ta xin lỗi nha lỡ nhận nhầm người rồi, xin lỗi
- Không, không có gì.
Lạ thật một lời né tránh chủ đề đầy sơ hở vậy mà cô ta lại không nhận ra, xong còn liên tục xin lỗi và bế con cáo đưa con cáo cho hắn. Khi hắn còn đang ngơ ngác trước thái độ kì lạ này thì cô ta chỉ vào con cáo nói:
- Mọi chuyện…à không tên hệ thống của ngươi đang thoi thóp kìa.
- Cái gì?
- Ta nói trước… hắn hệ thống hắn mà biến mất thì chả phải nhiệm vụ này coi như bỏ sao?
Sao cô ta còn biết rõ hơn hắn? khi hắn đang nhắc con cáo và vội rời đi thì cô ta thở ra một hơi thuốc rồi lại gần thì thầm lên tai hắn:
- D96 à, mọi kí ức hỗn độn ấy….
- Sao cô biết?
- Hử? ngươi phải là người biết rõ nhất không phải sao?
Thế như rằng cô ta đi sâu vào rừng mà không đợi hắn hỏi hết tan biến trong sương đêm. Thật lạ! rất có thể cô ta cũng là một phần của hệ thống nhưng không còn thời gian suy nghĩ nhiều hắn liền vội đưa con cáo lẻn về phủ. Dù ban đầu vết thương của hắn rất nặng nhưng bây giờ lại chỉ còn là một vết sẹo đang lành điều này càng khẳng định rằng cô gái tóc bạch kim kia hoàn toàn không phải người ở trong bộ truyện này.