Không có bất cứ học sinh bình thường nào xuất hiện trong phạm vi hai mét quanh cô nữa rồi, mỗi ngày cô đều bị Phan Chương đáng ghét cùng một đám côn đồ tự xưng là Long Tam Hội vây quanh. Thất Nguyệt càng muốn khóc lại càng không ra nước mắt. Vốn dĩ thời điểm Long Tam kia trở thành đại ca của khối lớp 10 cũng còn cần một học kỳ nữa, ấy thế mà sao cô lại làm tốt hơn cả hắn chứ?
Thất Nguyệt âm thầm lật sách ra, bài tập khó quá, Thất Nguyệt đọc không hiểu. Hiện tại là giờ tự học buổi chiều, Thất Nguyệt liền thu dọn sách vở, định bụng đi thư viện tìm chút tài liệu.
- Đại ca, anh định đi đâu vậy?
Phan Chương nhìn thấy Thất Nguyệt chuẩn bị rời đi thì vội vàng chạy theo hỏi.
Thất Nguyệt nhìn tên gia hỏa bên cạnh thì trong lòng hận đến tột đỉnh! Tất cả là đều tại tên oắt này, nếu không phải tại cậu ta thì cô đã không biến thành một đại ca xui xẻo như thế này!
Thất Nguyệt cảm thấy bản thân không thể tiếp tục nói chuyện với cậu ta nữa nên cô trừng mắt nhìn cậu ta một cái rồi đi thẳng ra bên ngoài.
- Anh Phan, đại ca làm sao vậy?
Một tên côn đồ vội vàng đi tới bên cạnh Phan Chương và hỏi.
- Tao cảm thấy, ánh mắt lúc nãy của đại ca cực kỳ có thâm ý!
Phan Chương chép chép miệng rồi nói một câu đầy tính triết lý!
- Chúng ta đi theo thử đi! Đại ca là một người có tâm tư sâu xa, không phải người bình thường như chúng ta có thể đoán được đâu!
Phan Chương nghĩ, từ sau sự việc của thầy giám thị, hắn cảm thấy đại ca quả là một người có thần bí, khiến người khác không thể đoán ra được.
Thất Nguyệt đi tới thư viện, lúc này có rất ít người ở bên trong. Một vài người đang đọc sách, Thất Nguyệt bước vào, bầu không khí như bị dừng lại, mọi người bắt đầu thu dọn sách vở rồi nhao nhao men theo bức tường mà rời đi, lo sợ bị Thất Nguyệt chú ý.
Phan Chương đứng ở bên ngoài, thấy học sinh bên trong đang vội vàng đi ra thì hắn trầm tư một lát rồi vỗ đầu như chợt hiểu ra điều gì đó.
- Đại ca đúng là đại ca, sao mình lại không nghĩ ra nhỉ!
Tên côn đồ đi bên cạnh vội vàng hỏi:
- Anh Phan, anh hiểu ý của đại ca rồi à?
- Ý của đại ca là chúng ta có hội Long Tam rồi nhưng chưa có hang ổ! Mày xem cái thư viện này, thấy có đủ lớn không?
Phan Chương chỉ vào thư viện trước mặt.
- Ý anh là…
Tên côn đồ trợn tròn mắt rồi cũng như hiểu ra.
- Không sai, đại ca đã nhắm chỗ này rồi!
Tên còn lại tiếp lời.
Ngày hôm sau, buổi chiều Thất Nguyệt lại đi đến thư viện như thường lệ. Mấy ngày gần đây cô rất chăm chỉ, mặc dù có rất nhiều chỗ cô không biết làm nhưng nhờ phúc của Phan Chương, đám côn đồ nhìn thấy cô có vẻ có hứng thú với việc học tập nên giúp cô đi cướp không ít sách vở của các học sinh khác. Trong nháy mắt, cô đã có trong tay cả một đống tài liệu của cả năm lớp mười rồi.
Sao hôm nay thư viện lại ồn ào thế nhỉ?
Thất Nguyệt nhíu mày, vừa đến cửa, định đẩy vào thì thấy nghi ngờ.
- Đại ca, tụi em tặng anh một điều bất ngờ được không?
Thất Nguyệt mở cửa, bên trong hoàn toàn yên lặng. Phan Chương nhìn thấy Thất Nguyệt liền vội vàng chạy tới nịnh nọt.
Thất Nguyệt nhìn thư viện mà ngày nào mình cũng lui tới một vòng thì chảy mồ hôi. Sách và ghế ngồi đều biến mất, xung quanh đều cắm cờ được đặt trước theo yêu cầu, gần trăm tên hội viên của hội Long Tam đều có mặt, vừa nhìn thấy Thất Nguyệt chúng liền hô to “Chào đại ca” rồi hành lễ.
- Đại ca, anh xem, cái bàn làm việc này là cướp từ phòng làm việc của thầy giáo về đấy! Sách ở đây em đem bán hết rồi, sau đó bố trí lại chút xíu, anh xem cái bức tranh “ mãnh hổ xuống núi này” có phải là rất uy phong không?
Phan Chương thấy Thất Nguyệt không phản ứng gì liền tranh thủ khoe thành tích.
- Uy phong ông già nhà cậu đấy!
Gân xanh trên đầu Ngyệt Thất như muốn nhảy ra ngoài, một cước tung ra đạp bay Phan Chương. Em gái nhà cậu ấy? Nơi để học lại méo có nữa rồi.
Thất Nguyệt cảm thấy cái thế giới này quá tàn nhẫn với cô. Cô nhìn Phan Chương đầy căm tức, cô thật sự muốn đấm cho cậu ta một trận nhưng nếu mà đánh cậu một lần nữa thì không biết là trường học này sẽ đi về đâu, thế là cô liền nén cơn giận lại, đạp cửa đi ra ngoài.
- Anh Phan, anh sao rồi? Hình như đại ca không thích nơi này hay sao ấy? Có khi nào anh em mình đoán lộn không anh?
Một tên côn đồ đỡ Phan Chương đang nằm dưới đất dậy rồi hỏi.
Phan Chương nắn bóp chỗ bị đạp rồi tức giận nói:
- Chắc chắn là đại ca chê nơi đây quá tầm thường rồi, hơn nữa chọn hang ổ là một chuyện lớn, vậy mà anh em chúng ta chẳng có chút thành ý nào!
- Nhưng mà không có tiền!
Tên côn đồ bên cạnh nói.
- Không có tiền thì có thể đi trộm, có thế đi cướp mà! Mấy đứa có nhìn thấy biểu hiện thất vọng lúc nãy của đại ca không? Chúng ta không thể để đại ca mất mặt được, huống hồ chẳng phải hôm qua còn đặt rất nhiều huy hiệu sao? Giờ mấy anh em mang đi bán đi, bán một trăm đồng một cái!
Phan Chương vỗ cái bốp vào đầu tên bên cạnh, nói như đúng rồi.
- Mắc thế thì có ai mua không?
Tên côn đồ xao xoa cái đầu của mình, nói giọng lí nhí.
- Sao lại không có ai mua, chú nói với bọn nó, lần đầu bán một trăm đồng, đợi đến lần thứ hai thì bán hai mươi đồng.
Phan Chương giải thích.
- Huy hiệu mua một cái là được rồi, ai hơi đâu mà mua nhiều làm gì?
- Bọn nó mua một lần thì lần sau lại mua tiếp mà! Đứa nào mua mười cái thì sẽ thành tiểu đội trưởng, hai mươi cái thì thành trung đội trưởng, như thế là chúng ta có tiền rồi!
Phan Chương cảm thấy bản thân quá thông minh, không chỉ phát triển được hội Long Tam mà còn kiếm ra tiền.
- Anh Phan, đây gọi là bán hàng đa cấp!
Một tên côn đồ nói giọng vừa lí nhí vừa tỏ vẻ chần chừ.
- Anh mặc kệ nó có là bán hàng đa cấp hay không, dù sao thì đại ca cũng giận rồi, mấy anh em nhìn thấy lúc đại ca hung dữ đánh người rồi chứ? Nếu không kiếm ra tiền thì các chú cũng đừng nghĩ giữ được mạng!
Phan Chương dữ dằn đá đít tên bên cạnh, nói hung hăng.
Buổi tối, Thất Nguyệt nghe được thông tin Long Đại và Long Nhị đánh thầy hiệu trưởng phải nhập viện, hai tên này đã bỏ chạy rồi. Long Đại và Long Nhị để lại một mảnh giấy cho cô, nói là vừa đi cướp bóc vừa du lịch thế giới, để cô tự phát triển sự nghiệp của mình. Thất Nguyệt cảm thấy vui vẻ vì cuối cùng thì không còn hai người anh bắt cô phải làm côn đồ nữa rồi, cô có thể nỗ lực trở thành học sinh xuất sắc trong âm thầm được rồi!
Thế nhưng, khi Thất Nguyệt còn đang ảo tưởng rằng khi nỗ lực của mình thành công thì mọi người sẽ chấp nhận cô, nhưng lại phát hiện ra mình vẫn giống như Long Đại và Long Nhị thì điều này đã đả kích cô. Thất Nguyệt rớt nước mắt, hai người bọn họ đi không đúng lúc, bởi vì cái chủ ý cùi bắp của Phan Chương nên đại ca của lớp 11 và lớp 12 không còn nữa, hội Long Tam sẽ dựa vào phương thức bán hàng đa cấp mà thống trị cả cái trường học này. Sau khi Thất Nguyệt không để ý đến chuyện bên ngoài mà chăm chỉ đọc sách, rồi ngẩng đầu lên là: ôi thôi, toàn trường sẽ gọi cô là Long đại ca!
Hôm nay là ngày mà Thất Nguyệt đi học được một tháng, cô trở thành đại ca một đám côn đồ của một trường cấp ba.
Thất Nguyệt cắn chặt khăn tay âm thầm khóc. Mẹ nó, mọi việc diễn ra nhanh quá, phải làm sao đây?
Thất Nguyệt đã khóc quá sớm rồi bởi vì cái việc đáng phải khóc sắp sửa xảy ra!
- Đại ca, đây là quà chúc mừng anh đã thống trị toàn trường!
Thất Nguyệt đang học bài, gần đây, cô học bài cũng hiểu được nhiều hơn nhưng cô không có cách nào chỉ còn biết bắt vài đứa cùng học giỏi trong lớp thay phiên nhau chỉ bài thêm cho cô. Mặc dù đối phương bị dọa sợ nhưng Thất Nguyệt thật sự không còn cách nào khác nữa rồi, dù sao thì danh tiếng cũng đã không tốt đẹp gì chỉ còn cách làm sao để thành tích đi lên thêm chút mà thôi.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phan Chương đang cầm một cái hộp đứng trước mặt đầy cung kính, rồi cậu ta làm ra vẻ nịnh nọt đưa cho cô.
Người mà Thất Nguyệt hận nhất chính là kẻ đang đứng trước mặt mình. Má nó! Việc trở thành đại ca toàn trường đều do tên này hại cả!
Phan Chương đứng vững vàng trước ánh mắt phẫn nộ của Thất Nguyệt. Cậu ta mở cái hộp ra, trong hộp là một chiếc đồng hồ:
- Đại ca, đây là Rolex, anh xem giống y như mới, là mấy anh em tối qua kiếm được, anh đeo thử xem.
Thất Nguyệt hận đến độ muốn làm thịt cậu ta, đây chính là tang vật đó! Lại còn dám tặng cô nữa, còn hỏi có tốt không chứ, tốt cái đầu cậu ấy!