- Bất ngờ đến thế sao?
- Anh không thấy bất ngờ sao? – Bryan hỏi lại Jerry.
- Không. – Jerry bình đạm trả lời – Hai người đó dù chỉ cùng nhau qua đây một lần nhưng nhìn thôi cũng thấy rất hợp.
Anh chàng luật sư bạn nàng nuốt cái "ực." Trước đây, anh ta nghĩ Keith Patrick và Abigail Bùi có bắn mười phát đại bác cũng không đến. Không ngờ, họ ở sát cạnh nhau. Thảo nào thông tin lộ ra nhanh thế. Bryan tự kiểm điểm bản thân: "Việc của thân chủ dù là bạn, sau này càng cần kín tiếng hơn." Anh ta bất giác nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vance, hỏi:
- Anh thực sự không sao chứ?
Vance vẫn kiên nhẫn nhấp ly nước ngọt trước mặt:
- Abby luôn xứng đáng với những điều tốt đẹp. Keith.. là thật lòng với cô ấy.
- Có vẻ, ai cũng biết việc này trừ tôi thì phải? – Bryan nhíu mày, nhưng biểu tình vẫn hạnh phúc cho bạn mình.
- Tôi cũng chỉ biết trước mọi người một chút. – Vance nhẹ nhàng.
Không hiểu nghĩ gì, Bryan khẽ khàng hỏi:
- Thứ sáu tới, vợ chồng tôi rảnh, cũng muốn tụ tập bạn cũ ở Vanderbilt, anh qua nhà ăn uống hàn huyên nhé.
Vance tròn mắt. Lần cuối anh ta gặp vợ chồng McNelly là khi Abby tổ chức tiệc thu tại nhà vài năm trước. Hôm đó, Bryan và Jessica chẳng may khóa chìa lại trong xe nên anh ta phải đi đón. Tuy việc, không khí buổi tiệc vẫn diễn ra vui vẻ. Mãi đến khi mọi người về, Vance mới phát hiện điện thoại của anh ta bị mất rồi cương quyết rằng Bryan đã lấy nó vì "bản tính luật sư, muốn điều tra thông tin cá nhân của người khác."
Mặc cho nàng bênh vực, khóc lóc thế nào, Vance vẫn cương quyết như vậy, khiến Abby sau đó không còn mời vợ chồng họ đến nhà, cũng gần như cắt đứt liên lạc luôn. Bryan và Jessica nhanh chóng nhận ra vấn đề từ Vance nhưng phải đến khi nàng tìm đến để nhờ hoàn tất thủ tục ly hôn, mọi chuyện mới thực sự rõ ràng. Vốn Bryan cũng không có ý định nối lại quan hệ với chồng cũ của Abby. Cơ mà nhìn thái độ hôm nay, Vance có vẻ đã lấy được đôi phần bình tĩnh và còn mong hạnh phúc cho bạn anh ta nữa. Người đối diện hỏi Bryan:
- Nếu như vậy, Jessica sẽ ổn chứ?
- Tôi sẽ nói với cô ấy trước. Anh đừng lo.
Vance hít một hơi thật sâu. Có những nghi ngờ vẫn thi thoảng nhen nhóm trong lòng về người này lấy điện thoại, người kia bỏ thuốc vào nước uống. Cơ mà, Abby và Keith đều nói đúng anh không thể vì thế mà bỏ qua cuộc sống và bạn bè được. Tự mình nối lại nhưng quan hệ cũ, biết đâu anh ta cũng giành lại được niềm vui khi xưa.
* * *
Ở Philly, Abby bỏ qua hàng trăm tin nhắn từ người quen. Keith báo rằng muốn đi chơi với đội sau khi phỏng vấn nên nàng và em gái nhờ Tiff và Steve chở về. Cô bạn thân của Abby cũng rất chiều Stephi nên cương dẫn cô bé đi ăn ở một quán quen mở 24 giờ. Nàng chẳng có cách nào về sớm, chỉ nhìn Steve cười cười.
Quan hệ giữa chàng trai trẻ này và Tiff gần đây phát triển rất nhanh. Ban đầu, anh ta chuyển đến ở căn hộ trong phố của nàng thôi, nhưng chắng được mấy hôm, hai người đã dọn về sống chung rồi. Căn hộ kia theo nguyên văn của bạn nàng chỉ dùng để bạn cùng phòng trước đây của Steve ngả lưng lúc nào Micah sang phố chơi với họ.
Về phần Steve, từ lục hẹn hò với bạn nàng thì chàng trai trẻ cương quyết không còn nhận lương từ Tiff nữa. Anh ta chỉ sang nhà nấu ăn đều cho hắn và nàng thôi. Chiều chuộng bạn nàng thì theo cách rất riêng, Steve chẳng nhiều tiền nhưng đa phần chứa được sự đỏng đảnh của cô ấy. Đôi khi Tiff nổi hứng mua đồ quá đà, chàng trai trẻ con quy luôn ra số bữa ăn lãng mạng mà họ vừa mất vào một cái túi để cô ấy thu tay lại.
Hai người này gần đây quan hệ hơi mập mờ nhưng phát triển theo hướng chàng trai trẻ tuổi hình thành thói quen chiều chuộng bạn nàng hơn. Ma lực của Tiff chính là thế. Nhiều khi điểm vô lý của cô ấy lại chính điểm dễ thương nhất.
Abby về đến nhà thì đã gần bốn giờ sáng. Cô bạn nàng nằng nặc đòi vào theo. Ngày xưa, Tiff và nàng cũng luôn như vậy, đi cà phê từ đêm đến sáng rồi còn ăn luôn rồi mới về nhà ngủ ngày nữa. Cơ mà được ngủ thì hầu hết là Tiff, chứ hầu hết nàng sẽ lóc cóc dậy đi làm hoặc học gì đó sau cả đêm thức trắng.
Hôm nay, cô ấy còn kéo theo cả em gái nàng. Ba người buôn chuyện chắc đến giờ để nàng lên lớp buổi sang luôn. Còn Steve, Abby nhìn đôi mắt díp lại của chàng trai trẻ. Chỉ ngay đây thôi, khi chàng đầu bếp gục hẳn xuống sô pha là nàng có thể thoải mái chia sẻ lời câu hôn của hắn với em gái và bạn rồi.
Tiff muốn ngồi sảnh sau nên nàng bước ra. Trời lạnh nhưng từ lúc chuyển vào, nàng đã cho người thiết kế mái hiên di động để biến vườn sau thành nhà kính rồi. Abby thích trồng hoa nên mùa nào cũng muốn có không gian riêng như thế. Nàng chưa kịp đưa tay bật đèn thì bãi cỏ đã sáng lấp lánh.
- Bất ngờ không? – Tiếng nhiều người reo lên vui vẻ.
Nàng nhìn quanh thấy hắn đang chỉnh tề đứng giữa nhà Patrick và gia đình Eastman. Vợ chồng Linda cũng đang mỉm cười nhìn nàng nữa. Quay đầu sang Tiff và Stephi, Abby chỉ thấy hai người mím môi, không giấu được nét vui cười:
- Em và chị Tiff hôm nay chỉ làm theo lệnh thôi.
Keith tiến đến trước mặt Abby. Nàng hỏi hắn:
- Anh không đi với cả đội sao?
- Hôm nay chiến đấu hết sức, trong đội ai còn sức để đi chắc là siêu nhân rồi. – Hắn vuốt lên tóc nàng – Anh nói vậy mà em cũng tin sao?
- Em chỉ nghĩ anh và đồng đội cũng cần xả hơi một chút. – Nàng thành thật.
- Nhưng không quan trọng bằng chuyện này.
Gương mặt đỏ rực, hắn lùi lại mấy bước rồi từ quỳ xuống trên một gối, tay rút ra một chiếc nhẫn nhỏ có viên Sapphire lớn:
- Bùi An Nhiên. – Hắn nhìn thẳng mắt, gọi tên thật của Abby, rồi nói bằng tiếng Việt – Em sẽ lấy anh chứ?
Nàng lấy một tay che lên má và miệng của mình như thể muốn giấu đi vẻ xúc động của mình. Thế nhưng, đôi mắt loang loáng ngập đầy nước thì ai cũng có thể nhìn thấy:
- Chiếc nhẫn này có vẻ đúng hơn rồi đấy. – Nàng lấy tay chặn giọt nước mắt lăn vội ngay dưới khóe.
Hắn vẫn kiên nhẫn đợi nàng:
- Vâng. – Giờ thì nước mắt chảy xuống như không dừng lại. – Chắc chắn rồi.
Keith từ tốn đeo nhẫn vào tay nàng. Khi đứng dậy, hắn cũng phải gạt vội nước mắt trên mặt mình. Cả hai người đều từng nghĩ bản thân sẽ không bao giờ tìm được hạnh phúc lần nữa. Cơ mà, số phận cho họ gặp nhau nên có thể chính thức bên nhau giống như một kì tích vậy. Abby choàng tay lên cổ hắn. Keith nhấc eo, kéo hai chân nàng rời hẳn mặt đất, rồi hôn nàng say đắm. Cơ thể to lớn của hắn, bao bọc trọn lấy Abby. Ngay lúc này, nàng cảm thấy như mình thực sự được bảo vệ.
Tiff ngồi xuống piano, chơi một bản nhạc nhẹ nhàng. Khi nụ hôn kia dừng lại, Abby chợt nấc lên một tiếng khiến mọi người xung quanh đều cười. Stephi choàng lên vai ôm rất chặt chị mình:
- Lần cuối cùng nhé.. chứ em không mong lần tới đâu.
Stephi nháy mắt với hắn. Nàng chợt hiểu ra lý do Keith cương quyết mang cô bé từ Chicago sang Philly ngay giữa kì. Dường như hắn cũng đã hỏi cô bé rất kĩ về những sở thích trong cầu hôn của nàng rồi.
Katherine Patrick cũng tiến đến. Trước đây, bà có nhiều lo ngại với nàng, giờ cũng chưa phải là hết nhưng vẻ hạnh phúc của con trai bà đã trở lại, bà cũng muốn ôm chúc mừng hai người. Linda bước về phía trước, gạt nước mắt cho Abby, trêu chọc nàng:
- Nói cậu bao lần là dùng Mascara chống nước, giờ trông mặt lem hết rồi.
Nàng phì cười:
- Thế mà cậu còn phải thuê cả người quay lại nữa sao?
- Sao lại không? Abby, à quên – Linda đổi sang dùng tiếng Việt – An Nhiên bình thường nghiêm túc, mấy khi tớ bắt được cảnh cậu nhạy cảm thế này. Phải giữ để còn tống tiền chứ.
Keith đứng cạnh, ôm Linda xong thì cảm ơn cô ấy. Nhà Linda ở gần nên sự kiện tối nay là do một tay bạn nàng sắp xếp. Sammy là hắn nhắn ngay lúc giữa trận thôi nhưng cũng kéo được cả hai nhà về. Những người này, đều rất quan trọng với hắn nên Keith thực sự muốn cầu hôn Abby trước mặt họ, còn sự có mặt của Linda và Tiff, hắn biết, sẽ khiến nàng thêm vững tâm.
Đã gần sáng rồi, đồ ăn và uống cho tiệc đính hôn của nàng, có lẽ không ai ngờ tới, là bỏng ngô rang đường và Whiskey dòng Scotch, đúng loại nàng thích nhất. Abby thoáng nhíu mày. Hắn đã biết sao? Cơ mà nàng không hỏi ngay, vui vẻ nói chuyện với nhà Eastman trước. Đây là lần đầu tiên nàng gặp Wren và Roger. Người đàn ông đứng tuổi, nắm tay nàng xúc động:
- Thế là Keith không thể từ bỏ Philly rồi.
- Đúng thế. – Wren gật gật đầu, nhìn nàng như có cảm tưởng Jackie đã sống lại – Hai con nhất định phải hạnh phúc nhé.
Sammy không lịch sự thế, chỉ nhảy cẫng lên khi đứng trước mặt nàng. Valerie bé mắt đã ríu lại nhưng vẫn cố thức, hôn lên hai má Abby. Khi vừa ôm cổ Keith, thì cô bé cũng thiếp đi luôn. Hắn cười cười hôn nhẹ lên trán nàng. Tom nhìn cảnh này nói với Kate:
- Nếu hai đứa có thêm một đứa nhỏ thì chắc chắn sẽ tốt.
Mẹ hắn gật đầu, nhìn Keith vẫn bế cô em gái nhỏ trên tay khi vợ chồng Drew và Taylor tiến đến chúc mừng, nói:
- Có lẽ chính thằng bé cũng không biết nó vẫn thực sự muốn có con. Bao nhiêu tình thương đối với Blake, nó cũng giành cho Valerie còn gì. – Bà nhìn ánh mắt dịu dàng của Abby giành cho con gái nhỏ của bà, thở dài – Thật sự là rất hợp.
Steve đứng ở góc xa ngắm nàng và Keith, vẻ mặt có những cảm tình không rõ ràng.
- Vẫn còn tiếc sao? – Tiff hỏi bạn trai mình.
- Không. – Steve lắc đầu, cười cười – Anh chỉ là cảm thấy rất vui nhưng lại rất buồn ngủ cùng một lúc, nên đang tính toán xem có nên về nhà rồi qua đây nấu ăn trong vòng chưa đến hai giờ tới không?
- Cậu ấy có bỏng ngô rang đường rồi. Sáng sẽ không dậy sớm để mà cần đồ ăn đâu. – Cô ấy tứ tốn ép bạn trai mình. – Anh còn một ý dưới mắt, không nói nốt là em sẽ giận cho xem.
Chàng đầu bếp ngái ngủ nhẹ nhàng ôm vai Tiff:
- Keith và Abby yêu nhau vài tháng nhưng đã cầu hôn rồi. Cơ mà anh lại không có chút cảm giác họ có chút vội vàng nào. Giống như là số phận là phải thế vậy
- Vài tháng hay vài năm không quan trọng. – Tiff vẫn nhìn về phía đôi trẻ hạnh phúc – Nếu đã cảm giác là đúng người thì không nên để người ta chạy mất.
Steve nhíu mày. Câu nói này dường như bạn nàng đang cố tình nhắc nhở anh ta. Chàng trai trẻ chưa hẳn đã sẵn sàng cho một cuộc hôn nhân, bèn cúi xuống hôn chặn miệng Tiff:
- Đợi khi nào anh có thể cho em một chiếc nhẫn xứng đáng nhé. – Steve thì thầm.
Cô bạn thân của nàng tựa đầu vào vai chàng trai tóc đen. Khi anh ta hỏi, Tiff nhẹ giọng kể về câu chuyện bỏng ngọt khi xưa. Đám trẻ bọn họ chơi bài uống rượu.. mà rượu pha với đồ ngọt thì kiểu gì cũng sẽ rất say.
Một lúc sau, bầu trời đêm cũng đã sáng lên một chút rồi. Keith và Abby muốn giữ mọi người ngủ lại nhưng ai nấy nhìn nhau, muốn đôi trẻ có thời gian riêng. Ngay cả Stephi cũng bám đuôi Tiff đi mất, nói bản thân muốn trải nghiệm căn hộ cũ của chị mình. Tiễn mọi người xong, Abby ngồi xuống thở dài:
- Có lẽ, em sẽ phải gửi thư cho sinh viên để hoãn lớp sáng nay rồi tổ chức học bù sau.
- Em có say đâu chứ. – Hắn cười cười nhưng thật ra cũng muốn nàng ở nhà cùng mình.
- Nhưng đến lớp mà toàn mùi Scotch thì sinh viên sẽ nghĩ em nghiện rượu. – Gương mặt Abby rất nghiêm túc, hít một hơi rồi mới hỏi hắn – Bỏng ngọt và rượu Whiskey, sao anh biết những chuyện này?
- Là Vance nói cho anh đấy. – Keith đưa tay rút điện thoại ra, cho nàng xem một video ghi sẵn.
Khi Abby bấm mở, Vance trong đó rất xúc động nói với nàng:
- Abby, xin lỗi em vì anh đã không ở đó được. Nhiều chuyện giữa chúng ta anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu. Nếu anh nói hiểu thì là nói dối.. – Vance gạt nước mắt –.. mà anh và em đều ghét nói dối. Nhưng mà anh biết điều anh mong mỏi hơn cả là em sẽ hạnh phúc dù.. dù không phải là với anh. Keith là người tốt, anh hi vọng rằng em và.. vị hôn phu của mình sẽ làm tốt hơn hai ta ngày đó.
Nàng nhìn sang Keith trong làn nước mắt. Vance và Abby có rất nhiều hiểu lầm và nỗi đau không lành lại được do căn bệnh Schitzofrenia quái ác. Thế nhưng, dù thế nào, anh ta và nàng đều là người tốt, đều mong muốn những kết cục an lành nhất cho nhau. Keith ôm lấy Abby, khe khẽ vỗ lên tay nàng, những điều này hắn đều hiểu. Hít một hơi, hắn nhẹ nhàng châm chọc nàng:
- Nhưng mà giờ anh mới nghĩ liệu cách anh cầu hôn có bị giống Vance không?
- Không. – Nàng phì cười – Lúc đó bọn em đi leo núi về với nhà Johnson, không rõ do nhiều Adrenaline hay sao mà ảnh nói chúng mình kết hôn đi. Mấy ngày sau đó em mới có nhẫn đó.
- Em có thói quen không cần nhẫn cũng nhận lời thì phải. – Hắn nhìn nàng – Anh cũng chậm mất vài giờ liền.
Abby nhìn chiếc nhẫn Sapphire trên tay trái. Nó được thiết kế rất cẩn thận. Mặt nhẫn được cắt hình chữ nhật, bao quanh bởi những viên kim cương trang trí nhỏ hơn. Viên Sapphire dù lớn trông vẫn rất hài hòa trên bàn tay nhỏ bé của nàng.
- Thật ra em cũng rất thích trang sức. – Abby thành thật – Cơ mà em vận động nhiều, rất dễ đánh rơi hay quên ở đâu đó. Thế nên, những vật quý, em hay giữ trong tủ hơn, có dịp mới đeo thôi.
- Thế thì liên quan gì đến việc em nhận lời cầu hôn không cần nhẫn? – Keith vẫn kiên trì.
Nàng nhìn hắn rất lâu:
- Tình cảm của người khác là thứ em không đánh rơi được.
Hắn cúi xuống hôn Abby. Tình cảm của nàng hắn cũng sẽ luôn trân trọng. Abby tựa đầu vào trán Keith:
- Nhưng mà vẫn còn hai người nữa anh phải hỏi đó.
Hắn hít một hơi như lấy thêm dũng khí:
- Hết mùa giải rồi, anh cũng muốn đến nơi em đã sinh ra.
Nàng gửi thư cho sinh viên xong, thì hai người ôm nhau ngủ, không để ý đến những biến động trong thế giới ngoài kia. Ở khoa luật của Đại học B, nàng thắng giải bóng ảo Fantasy Football năm nay. Đồng nghiệp liên tục nhắn hỏi tại sao Abby không cho họ biết sớm. Sinh viên tất nhiên rất vui khi được nghỉ một buổi nhưng liên tiếp trả lời thư của nàng để hỏi thăm về Keith.
Sloane không xem bóng bầu dục nên tới sáng mới đọc tin. Khi nhìn thấy Abby ở ngay trang nhất cùng với Keith Patrick với dòng tít "Nụ hôn sau chiến thắng áp đảo của Titans," anh ta mới rút máy nhắn cho Samantha Eastman:
- Không phải Abby đang hẹn hò anh trai em sao?
- Là chồng của chị gái em, Jacqueline Eastman, sau này là Jacqueline Patrick. – Cô bé mỉm cười.
Sloane cũng không giấu đi ý vui mừng trên mặt. Tuy Abby không chọn anh ta nhưng Sloane tin rằng nàng sẽ hạnh phúc. Hơn nữa, tay chàng luật sư thành đạt bấm bấm:
- Xem ra toàn là anh nói cho em biết chuyện của anh còn em thì vẫn giữ bí mật đó.
- Tại anh không hỏi đấy chứ. – Sammy nhắn – Không phải anh nói phải huấn luyện bị cáo trả lời câu hỏi để đưa thông tin không thừa, không thiếu sao?
Sloane bật cười. Sammy kém anh ta khá nhiều tuổi nên ban đầu Sloane cũng chỉ vì quan hệ với nàng mà vừa nói chuyện vừa bồi dưỡng thêm. Cơ mà, cô bé thực sự rất thú vị. Tuy cách nói có đôi phần ngây ngô nhưng nhiều góc nhìn khiến anh ta kinh ngạc.
Công chúng thật ra cũng không yên, khi hai người vẫn yên lặng ngủ thì tin bạn gái của Keith Patrick là giảng viên đại học đã truyền biến trên các phương tiện đại chúng. Có rất nhiều bình luận chúc mừng hắn đã tìm lại sức sống, còn nói yêu ai là việc của Keith nhưng rất nhiều người khác đồn đoán nàng đào mỏ. Thậm chí, không ít đã dựng chuyện li kì rùng rợn về cách Abby đã lừa lấy tiền của Keith khi mua nhà ở Philly.
Amy Adams và Jacob Lionelson đọc đến những điều này thì chỉ cười cười. Người khác thì có thể chứ Abby với công ty riêng lớn đến vậy thì chắc chắn không cần. Cơ mà chính chủ không lên tiếng thì họ chỉ ngồi xem thiên hạ viết kịch bản tưởng tượng thôi. Linda nhìn những thông tin trên màn hình thì gửi cho Wenhui:
- Em thấy là trí tưởng tượng của đám đông bay cao bay xa thật.
- Giờ họ càng tò mò thì kế hoạch Marketing sau này của em và Abby sẽ càng thành công thôi. – Chồng cô ấy nhắn.
Linda cười cười. Đúng thế. Tuy là Abby yêu Keith thật lòng chứ không có ý lợi dụng nhưng vợ dựa vào danh tiếng của chồng một chút thì có gì sai đâu?
Đến chiều, Abby đưa Keith ra sân bay xong thì mới lên trường. Nàng nói chuyện trước với trưởng khoa để thông báo nghỉ trước cuộc họp. Ông vui vẻ đùa đùa:
- Cô cũng thật là kín tiếng quá. Nếu biết trước thì chắc cả khoa đã giành Keith Patrick trong bóng ảo với cô rồi.
Tuy Abby nói để công việc thuận lợi, nàng có dạy cả nửa còn lại của kì xuân nhưng khoa có giảng viên trống nên mọi người đều chỉ chúc mừng nàng và nói nàng dạy nốt ba buổi cuối nửa kì cho hai lớp chuyên đề hiện tại là được. Nàng vì thế cũng có thể lên kế hoạch cùng hắn về Việt Nam sớm. Khi nàng nhắn tin cho Linda, cô ấy đã rất vui mừng. Abby nghỉ ở trường sớm ngày nào thì bọn họ có thể cùng nhau chạy doanh nghiệp thanh toán kia ngày đó. Linda cũng viết đơn thông báo ba tháng trước thôi việc và lấy nốt ba mươi ngày phép cuối cùng để nghỉ ngơi trước khi thực sự lao đầu vào chiến đấu.