• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ Ngu Ái trở về, Ứng Nghi vẫn căng cứng người ngồi ở đó.

Cô ngáp một cái, nói: "Buồn ngủ quá, em ngủ trước đây! A Nghi, nếu anh đói thì ăn một chút đồ ăn vặt nhé." Sau đó kê cao gối đi ngủ.

Ứng Nghi che lại bụng, đồ ăn vặt bên trong bao nilon là Ngu Ái mua ở ga tàu hoả, đều là thực phẩm rác hắn chưa ăn bao giờ.

Hắn nhìn điện thoại vẫn không thấy tin nhắn Chu Tuệ, pin cũng không còn nhiều, đành dựa vào đầu giường chợp mặt một hồi.

Không quá mấy tiếng, thùng xe lại phát ra âm thanh ồn ào, Ứng Nghi mơ mơ màng màng đeo kính thấy hai người đứng ở cửa.

Thùng xe bọn họ đang ở có bốn cái giường đệm, Ngu Ái mua là ở giường dưới, đường đi Tây Tạng có tổng cộng 15 trạm, hiện tại vừa đến trạm tiếp theo, hai người này cũng từ đó mà lên, ở giường phía trên.

Ứng Nghi lập tức đứng dậy, đã thấy cặp đôi vợ chồng trung niên mập mạp đem hành lý sắp xếp ổn thoả, trên bao tải còn treo mấy cái túi plastic.

"Ai u! Cậu trai này thật đẹp trai nha!" Người vợ mập mạp nói: "Cậu cũng đi Tây Tạng sao?"

Ngu Ái đúng lúc lật người, hừ nhẹ một tiếng.

"Còn có người nữa." Người vợ béo đánh bốp chồng mình, thanh âm đè thấp: "Nói nhỏ thôi, làm cô gái kia tỉnh giấc bây giờ."

Người chồng béo lập tức gật đầu, tay chân nhẹ nhàng trèo lên tầng trên Ứng Nghi.

Thùng xe đã tắt đèn, Ngu Ái liếc một cái giường đệm Ứng Nghi, một chút nếp gấp cũng không có.

Chậc chậc chậc, đây là ghét bỏ sao? Đáng tiếc lộ trình còn hơn hai mươi giờ nữa, có bản lĩnh thì cứ ngồi như thế cho đến Tây Tạng đi.

Ứng Nghi mặc quần áo ngồi cả đêm. Hiện là mùa hè, trong thùng xe lại khá lạnh, hắn đến cái chăn cũng chưa mở, cứ như vậy cọ sát run rẩy.



Giường trên của hắn là một người đàn ông to lớn, gáy rất lớn, làm điếc cả tai hắn. Bình thường Ứng Nghi rất ít hút thuốc, nhưng lúc này thật sự rất bực bội. Hắn đi đến điểm hút thuốc của tàu, hút hết nửa hộp mới trở về thùng xe.

Ứng Nghi nhìn Ngu Ái đang ngủ ngon lành. Bọn họ rất ít khi xa nhà, không nghĩ tới cô ấy có thể thích ứng được.

Buổi sáng lúc Ngu Ái dậy, Ứng Nghi đã chịu không nổi nữa, đang ăn đồ ăn vặt rác rưởi mà cô mua.

"A Nghi, anh tỉnh sớm vậy?" Ngu Ái xoa xoa đôi mắt: "Em đi pha cho anh bát mì."

Ngu Ái làm bộ không thấy đáy mắt hắn có chút tơ máu đỏ.

"Không cần, anh no rồi."

"Em đi lấy nước ấm, chậm sẽ không có."

Ngu Ái đứng dậy chạy như bay, lấy nước ấm thì pha cho mình bát mì, thấy hai vợ chồng giường trên cũng đã tỉnh liền chào hỏi một chút, sau đó kéo mành cửa xe ra.

"A Nghi, xem này! Thật đẹp quá!"

Bọn họ đã đi qua mấy trạm, phong cảnh ngoài cửa sổ đẹp như vẽ vậy.

Ngu Ái lấy điện thoại ra chụp, trên mặt tươi cười thân thiết. Thấy bộ dáng kích động của cô, Ứng Nghi cũng mỉm cười.

"Các người là bạn trai bạn gái sao?" Ngu Ái cùng đại tỷ béo giường trên nói chuyện.

"Đúng vậy, chúng tôi yêu nhau từ khi còn đi học. Chuẩn bị tốt nghiệp lâu quá, lần này nhân dịp nghỉ hè mà đi."

Ngu Ái quay đầu hứng phẩn nói: "Phải không? Bạn trai?"

Ứng Nghi thấy Ngu Ái nghịch ngợm nháy mắt với hắn, góp lời: "Vâng, đúng vậy, chúng tôi là người yêu."

"Tuổi trẻ thật tốt nha, nói đi là đi." Nữ nhân giường trên nói: "Không giống tôi với chồng tôi, đều làm công ăn lương."

"Làm công ăn lương cũng được đó chứ, đổi địa điểm xem phong cảnh khác nhau, nhân sinh không có gì là không thể thử a."

Ngu Ái nói: "Không giống tôi cùng bạn trai. Đặc biệt anh ấy cả ngày ngồi một chỗ, anh ấy sớm đã thích Tây Tạng rồi. Nếu không phải lần này tôi trộm mua vé, anh ấy giờ này chắc còn ngồi ở trường học vùi đầu làm việc quá."

"Hai người làm công tác văn hoá, không giống nhau."

Về sau các cô nói cái gì, Ứng Nghi cũng không nghe rõ nữa. Hắn nhớ lại trước kia, lúc bọn họ xác định quan hệ đã nói muốn đi du lịch cùng nhau.

Mặc kệ là nghỉ hè nghỉ đông hắn vẫn luôn bận rộn, Ái Ái cũng đặc biệt thấu hiểu hắn. Ngay cả lễ chuẩn bị tốt nghiệp cũng vì hắn nhậm chức giảng viên mà chậm trễ.



Tuần trăng mật cũng là....

Hắn nhìn Ngu Ái từ khi lên xe vẫn luôn hưng phấn, hắn chỉ thuận miếng nói ra, Ái ÁI sẽ nhớ rõ, còn muốn giúp hắn thực hiện.

Thôi, chỉ cần cô vui là tốt rồi, đây là do hắn nợ cô.

Buổi tối hôm trước đã cùng Chu Tuệ nói chuyện, chờ lần này về sẽ nói sau.

[Đinh, hảo cảm Ứng Nghi +10]

Ngu Ái ngoài mặt cùng người phụ nữ giường trên nói chuyện, thật ra trong lòng đã sắp xếp đâu vào đấy.

Loại nam nhân như Ứng Nghi xử lý sự tình do do dự dự, không có một chút quyết đoán, lại tự cho mình lương thiện, không muốn bên nào tổn thương. Tóm lại là loại nam nhân ngu xuẩn nhất.

Loại nam nhân này rất thích hợp làm hắn rối rắm, áy náy, càng ảo não càng tốt.

- --------- Phân cách đây, ai mua phân cách không? -----------

"Oẹ, Oẹ."

Ngu Ái ở bên cạnh Ứng Nghi săn sóc: "Sao lại nôn thành thế này?"

Ứng Nghi ngửi trong không khí có mùi... thì nhíu mày. Thùng xe này còn có những người khác, hắn lớn vậy rồi vẫn là lần đâu tiên chật vật thất lễ như vậy.

Còn chưa kịp hổ thẹn đã hoa mắt, ngất xỉu.

Cả đêm không ngủ, hơn nữa còn nhiễm khí lạnh, dạ dày thì khó chịu. Rốt cuộc cũng chịu không nổi.

"A Nghi!"

Ứng Nghi té xỉu trên giường nằm, làm Ngu Ái hoảng sợ, nhìn mặt hắn nóng bừng, dùng tay sờ: "Nóng quá!"

"Cô gái, bạn trai cô mặt đỏ hồng, có phải bị cảm rồi không?"

Cặp vợ chồng kia lập tức cầm thuốc trị cảm đưa cho Ngu Ái: "Hiện tại trên xe điều kiện không tốt, trước hết cứ đút cho anh ta thuốc trị cảm đi."

Nam nhân béo kia còn lắc lắc đầu: "Cậu trai này cũng thật là, đi du lịch còn để bạn gái chăm sóc."

Ứng Nghi đầu óc dù mơ mơ màng màng, nhưng vẫn nghe rõ những lời này.



Ngu Ái bên cạnh chăm sóc hắn một ngày, vẫn luôn đổi nước, dùng khăn lông đắp lên trán hắn hạ nhiệt độ.

"Ai u, hiện tại có rất ít người trẻ trọng tình trọng nghĩa như vậy." Người vợ giường trên liếc chồng mình một cái: "Nếu ngày nào đó tôi sinh bệnh, ông có thể săn sóc tôi như vậy thì tốt quá."

Ứng Nghi đầu đau như búa bổ, tay bám chặt lấy Ngu Ái không buông.

Bên ngoài tuy ồn ào, nhưng có hơi thở của cô bên cạnh làm cho hắn ở nơi lạ lẫm này có được cảm giác an tâm.

Hắn ngủ một giấc tới tối, nửa tỉnh nửa mê, mới mở mắt đã nhìn thấy vẻ mặt Ngu Ái lo lắng nhìn hắn.

"A Nghi? Anh tỉnh rồi? Có đói bụng không? Em đi tình đồ ăn cho anh."

Ứng Nghi còn đang nắm tay cô, đã buông ra.

Ngu Ái lập tức ra ngoài bận trước bận sau rót nước: "Vừa nãy đoàn tàu phát cơm, lúc đó anh vẫn chưa tỉnh, bây giờ chỉ còn mì gói.". 𝐑a‎ chương‎ nhanh‎ nhấ𝘵‎ 𝘵ại‎ ﹍‎ T𝐑UMT𝐑‎ U𝑌ỆN.𝘝N‎ ﹍

Ngu Ái có chút tự trách: "Đều tại em không chăm sóc tốt cho anh."

Ứng Nghi còn chưa nói lời nào, đã bị nữ nhân béo ở giường trên cướp lời: "Cô gái, sao có thể trách cô được, cô chăm sóc bạn trai như nào, chúng tôi đều thấy rõ."

Bà ấy xoay sang nhìn Ứng Nghi nói: "Ây, cậu trai, trở về nhớ rèn luyện thân thể nhé, sức khoẻ thật không tốt."

Ứng Nghi lời nói còn chưa ra khỏi cổ họng, chống thân thể muốn ngồi dậy, Ngu Ái muốn dìu hắn đã bị hắn cự tuyệt: "Anh chỉ bị cảm thôi, em đừng khẩn trương như vậy chứ."

- ----------------------------------------------------------

Bây giờ là mùa du lịch, các bạn đi chơi nhớ giữ gìn sức khoẻ nha...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK