Mở khóa, có một tin nhắn văn bản cùng một vài tin nhắn WeChat, cô theo thói quen đọc tin nhắn văn bản trước.
"Mới xa nhau có một lúc thôi đã nhớ em rồi, anh phải làm thế nào bây giờ? 【ủy khuất】"
Người nhắn không có tên trong danh bạ, nhưng cô nhìn một cái cũng biết là ai.
Lộ Cẩn cười ngây ngô với màn hình một lúc mới trả lời: "Ngủ ngon 【hôn hôn】"
Đầu bên kia rất nhanh đã nhắn lại: "Anh muốn được hôn chúc ngủ ngon."
Lộ Cẩn trả lời anh: "Nhanh tắm rồi đi ngủ đi."
Đầu bên kia Mộ Trạch rất muốn nhắn: "Sang đây ngủ với anh đi?"
Suy nghĩ một chút, hay là thôi, sợ hù dọa cô.
Ngón út nhanh chóng chạm vào màn hình, Lộ Cẩn thêm thông tin cho số điện thoại, ở phần tên họ điền "Mộ Trạch". Cô suy nghĩ một chút, rồi xóa đi, đổi thành "MZ tiên sinh."(*)
(*) Mộ Trạch trong phiên âm là Mù zé
Mở WeChat, Diệp Vi gửi tới mấy tin nhắn.
Vi Vi: "A Cẩn, chúc mừng chúc mừng nha, cuối cùng thì cặp đôi hữu tình cậu với Mộ tổng cũng thành đôi rồi! Không nghĩ là cái ngày này nó lại tới nhanh như thế nha! A Cẩn nhà ta rốt cuộc cũng thoát kiếp độc thân rồi! 【tung bông】 【tung bông】"
Vi Vi: "Ơ?? Sao lại không để ý đến tớ?? Chẳng lẽ cậu với Mộ tổng đang chơi hun hun à? 【sắc】"
Vi Vi: "A Cẩn, cậu không thể có Mộ tổng là người yêu mới mà quên đi tình cũ là tớ được!!! Tớ vô cùng khinh bỉ cậu!!! 【khinh bỉ】"
Vi Vi: "A Cẩn A Cẩn A Cẩn, còn sống thì lên tiếng đi mà. 【buồn thiu】"
Lộ Cẩn xấu hổ, sao cô ấy lại nắm bắt tin tức nhanh nhạy như vậy?
Cô và Mộ Trạch thật sự đã xác nhận quan hệ với nhau vào tối nay rồi sao?
Cô nhắn lại một chữ: "Gì?~"
Đầu bên kia lập tức trả lời: "Nhắn chậm như thế, cậu với Mộ tổng đang chơi trò hun hun thật đấy à?"
Lộ Cẩn: "Sao cậu biết?"
Vi Vi: "Biết cái gì? Biết quan hệ giữa cậu và Mộ tổng hay biết hai người đang chơi hun hun?"
Lộ Cẩn: "Cậu nói xem?"
Vi Vi: "Muốn không biết thì khó lắm~"
Vi VI: "Nhắc nhở yêu thương, cậu mở Weibo lên xem chút đi."
Lộ Cẩn lên weibo, vừa mở trang chủ đã ngây ngẩn cả người.
Đều là liên quan đến chuyện giữa cô và Mộ Trạch, bị quá nhiều người chú ý, điện thoại rung lên không ngừng.
Trạng thái gần đây nhất của Lộ Cẩn trên Weibo là: "Quá khứ, theo đuổi không chút hối hận, tương lai, gặp lại..."
Hồi trước chỉ có lác đác vài bình luận, lúc này số bình luận đã lên đến hơn một nghìn, hơn nữa còn gia tăng với tốc độ chóng mặt.
Chuối tiêu cậu không ngu ngốc: Soi nửa ngày cũng không mò ra được một tấm hình nào, thật sự muốn được nhìn thấy cô ngoài đời thật, rốt cuộc là người thế nào mà bắt sống được nam thần đây?! @Không gây phiền loạn người người bình yên
Tôi dùng băng vệ sinh của Điêu Bài: Thật sự chỉ có mình tôi thấy trước kia hai người cũng đã qua lại với nhau rồi sao? Là gian – tình, quá rõ ràng!
Ăn nhiều muối rảnh rỗi suy nghĩ về anh: Đồng ý với lầu trên, nhìn vào tên Weibo của cô ấy này, chắc chắn bọn họ có mâu thuẫn hay hiểu lầm gì đó với nhau rồi! Tại sao lại có cảm giác mình là thám tư tài ba cơ chứ! 【cười khóc】
Càng lúc càng xa: Ôi! Nam thần không có Weibo cũng được nhưng ít nhất cô cũng nên tung ra hai tấm ảnh để an ủi chút ít những con người mang trái tim bị tổn thương này đi chứ!
Cạo trọc đầu kiêu ngạo cả đời: @Không gây phiền loạn người người bình yên Cô với nam thần đang song tiến lên hot search đấy biết không hả? Hâm mộ ghen tỵ quá đi!!!
...
Nhờ phúc của Mộ Trạch, số người hâm mộ của cô hiện đã lên tới năm trăm vạn, hơn nữa còn đứng đầu trên hot search.
Làm thế nào để nổi đến nỗi mọi người trên mạng đều biết chuyện? Tất nhiên là không thể bỏ qua lượng người hâm mộ của Mộ Trạch cũng là đồng nghiệp của cô rồi.
Nam thần em muốn xi măng: Hôm nay nam thần Mộ Trạch đã kéo mỹ nữ của chúng ta ra khỏi công ty, đây chính là dấu hiệu của việc thoát ế nha! Tôi bây giờ trở thành bột CP của hai người này rồi! Xem ra không thể dùng cái tên "Nam thần em muốn xi măng" được nữa, nữ thần sẽ ghen! @Không gây phiền loạn người người bình yên
Tình yêu là nấm mồ lạnh lẽo: Mặc dù mê muội không bỏ được nam thần nhưng tôi vẫn sẽ chúc phúc cho hai người 【rơi lệ】 【rơi lệ】 @Không gây phiền loạn người người bình yên
Khuyết danh khuyết họ tự do phóng khoáng: Trước cô không chịu thừa nhận tôi đã tin rồi, bây giờ à, haha, không cần cô thừa nhận nữa, nam thần Mộ Trạch người ta cũng tự mình tìm cô rồi @Không gây phiền loạn người người bình yên
~
"Haha, tôi đã thấy hot search Weibo rồi!" Tiếu Nghị tay cầm di động vẫn không ngừng cười, còn cao hứng hơn cả việc mình tìm được bạn gái. "Tôi đã nói ông phải thổ lộ tâm tư sớm đi, cứ như mọi khi, trong lòng luôn luôn bực bội, ai mà biết ông đang nghĩ gì chứ! Con gái cần nhất là sự an tâm!"
Mộ Trạch nhìn cửa sổ nhà đối diện, đèn vẫn chưa tắt, không biết cô đang làm gì.
"Ông hiểu tâm tư con gái thật rõ."
"Ha, ông đừng nói vội!" Tiếu Nghị dương dương đắc ý: "Dù là chiêu mới hay chiêu cũ, quan trọng vẫn là tác dụng!"
Mộ Trạch nói lời từ tận tâm mình: "Lần này thật sự cảm ơn ông."
"Đừng, muốn cảm ơn thì đợi tôi về rồi tính."
"Khi nào về?"
"Sắp. Làm sao, nhớ tôi à?"
"Cút!"
Mộ Trạch cúp điện thoại.
Tiểu tử Tiếu Nghị kia chưa bao giờ tử tế nghiêm túc, không biết sau này ai thu phục được nó nữa.
Dù là cuối tuần, Lộ Cẩn vẫn có thói quen dậy sớm.
Như mọi ngày cô đều tập yoga ở ngoài phòng khách.
Tập một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt dừng lại nơi cửa sổ.
Do dự một chút, cô dừng động tác đi tới bên cửa.
Mở cửa sổ, cô nhìn sang nhà đối diện.
Không kịp phòng bị đã chạm phải ánh mắt sâu thăm thẳm.
Lộ Cẩn cả kinh, vẻ mặt có chút hốt hoảng, ngược lại đối phương vẫn giữ thần thái như cũ, thưởng thức cô như đang thưởng thức kịch vui.
Tựa như anh đã đứng ở nơi đó lâu lắm rồi.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Lộ Cẩn nhìn lại người mình một chút, cô vẫn còn đang mặc bộ đồ tập yoga.
Chẳng lẽ anh luôn đứng trên ban công nhìn cô tập yoga?
Thảo nào tối qua cô bảo hướng ban công nhà anh rất tốt anh lại đồng tình!
Thì ra Mộ Trạch là kẻ cuồng nhìn trộm!
Lộ Cẩn giận dỗi kéo rèm cửa sổ lên. Cô chỉ cần nghĩ đến việc Mộ Trạch nhìn cô tập yoga thôi là cả người đã không được tự nhiên.
Không còn hứng tập yoga, Lộ Cẩn chỉnh đốn lại rồi chuẩn bị ra khỏi nhà.
Cửa vừa mở đã nhìn thấy gương mặt đẹp trai quá mức của Mộ Trạch.
Anh đứng trước cửa, không đi vào, cũng không cho cô đi ra, cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, anh mở miệng hỏi: "Em giận à?"
Lộ Cẩn ngẩn người, anh đang lo cô có giận hay không sao?
"Không có."
Chẳng qua là cô cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng không đến mức thật sự tức giận.
Trông anh như thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nghiêng người để cô ra khỏi cửa: "Đi đâu thế? Để anh chở em."
Lộ Cẩn đóng cửa lại: "Em muốn đến phim trường gặp Vi Vi, lâu rồi không gặp cậu ấy nên muốn đi."
Hai người cùng đứng chờ thang máy.
Mộ Trạch hỏi cô: "Đến sớm như vậy? Ăn sáng chưa?"
Lộ Cẩn gật đầu một cái: "Em ăn ở nhà rồi. Anh thì sao?"
Mộ Trạch ngừng lại một chút, đáp: "Chưa ăn."
Anh không có thói quen ăn sáng.
Ra khỏi tiểu khu, Lộ Cẩn nhìn bốn xung quanh, sau đó quay đầu hỏi anh: "Anh muốn ăn gì?"
"Anh không có thói quen ăn sáng."
Lộ Cẩn nói cực kỳ nghiêm túc: "Không ăn sáng sẽ bị ngu!"
Mộ Trạch: "..."
"Anh đỗ xe ở chỗ kia được rồi, nhà đó có bán mỳ thịt bò rất ngon."
Một quán mỳ nho nhỏ nhưng lại rất đông, ông chủ bận rộn nên không thể đi ra tiếp đón khách hàng.
Đúng lúc có hai người ăn xong vừa rời đi, bà chủ vội gọi bọn họ ngồi xuống.
Bà nói giọng địa phương: "A Cẩn, bạn trai cháu rất anh tuấn."
Lộ Cẩn nhìn Mộ Trạch ngồi ở phía đối diện, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt mang theo xúc cảm khác lạ.
Mặt cô ửng đỏ, vội vàng cúi đầu, có chút không quen với cách xưng hô như vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, bà chủ cười tươi, khuôn mặt mũm mĩm rộ lên: "Con nhóc xấu hổ này!"
Bên kia lại có khách gọi, bà vội nói: "Được rồi, không trêu cháu nữa, ăn gì nào?"
Lộ Cẩn cười với bà: "Sở trường của bà là mỳ thịt bò còn gì, một bát là được rồi ạ, cháu ăn ở nhà rồi."
"Được rồi!"
Bà chủ nhanh chóng xoay người rời đi.
"Em thường xuyên đến đây à?" Mộ Trạch không nhịn được hỏi cô.
"Đúng vậy." Lộ Cẩn nhớ lại: "Khi ba mẹ qua đời, ngay cả cơm em cũng không có mà ăn, tài sản ba mẹ để lại cũng bị người trong công ty dã tâm lấy hết, lúc đó em bỗng chốc biến thành trẻ mồ côi cái gì cũng không có, họ hàng thân thích tránh em còn không kịp, sợ em sẽ ỷ vào bọn họ..."
Cô không phát hiện người đàn ông ngồi đối diện càng lúc càng thu bàn tay thành nắm đấm, đôi mắt đong đầy bi thương cùng tự trách.
Cho tới lúc này anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô phải trải qua những điều như vậy, muốn hỏi ba mẹ cô mất như thế nào nhưng không cách nào mở miệng.
Anh không muốn vết thương trong lòng cô lại mở ra.
Lộ Cẩn nhìn đôi vợ chồng vẫn đang bận bịu không ngơi ở phía trước, nở nụ cười: "Ba em từng trợ giúp bọn họ, sau đó hai người họ tìm thấy em, giúp đỡ em rất nhiều, từ tinh thần đến kinh tế, mặc dù không nhiều nhưng đủ để cho em chống đỡ với việc sống còn."
Cô quay đầu nhìn về phía anh, khóe miệng nhoẻn lên nụ cười tự giễu: "Đại loại là ông trời thấy em không ai săn sóc thương quá nên đã phái hai quý nhân đến với em."
Mộ Trạch nhìn cô, ánh mắt nặng trĩu.
Tâm can chưa bao đớn đau như bây giờ, tựa như bị kim đâm, bị dao găm vào da thịt, đau đến mức nghẹt thở.
Mãi sau, anh mới tìm lại được giọng nói của mình: "A Cẩn..."
"Mỳ tới đây!" Theo tiếng ông chủ hô to là một bát mỳ nóng hổi đã được bưng đến trước mặt anh.
"Anh nếm thử một chút xem, ăn ngon lắm, tay nghề hai người vượt qua cả mấy lời khen rồi!" Lộ Cẩn đã hoàn hồn, nhìn thấy mỳ thịt bò, cô có chút hưng phấn kỳ lạ.
Vừa rồi lời muốn nói còn chưa nói ra, Mộ trạch sửng sốt hai giây, sau đó cúi đầu bình thản ăn mỳ.
Sau này, anh sẽ toàn tâm toàn ý thương yêu cô, không để cô phải chịu khốn khổ, không để cô phải chịu ủy khuất dù chỉ là một chút.
Mỳ ăn rất ngon, anh ăn từng miếng từng miếng, giống như người đói, còn phát ra âm thanh "xùy xụp."
Lộ Cẩn nhìn anh ăn, còn nghe thấy thanh âm ấy, không nhịp được nuốt nước miếng, thèm ăn vô cùng.
"Ăn rất ngon đúng không?"
Giọng người đàn ông hàm hồ không rõ câu trả lời: "Ừ."
"Em cũng muốn ăn."
Người đàn ông sửng sốt một chút, sau đó gắp một miếng đưa đến trước miệng cô.
Cô cũng chỉ là thuận miệng nói ra tiếng lòng mình, không nghĩ rằng anh sẽ làm như vậy, theo bản năng lùi về phía sau: "Anh đang ăn rồi."
Mộ Trạch nhướn mày: "Em chê à?"
Lộ Cẩn sững sờ, mắt thấy anh chuẩn bị thu tay về, cô vội vàng nói một hơi: "Không ngại."
Mộ Trạch không nhịn được cười ra tiếng, đút cho cô, hỏi: "Muốn nữa không?"
Lộ Cẩn rút khăn giấy ra lau miệng: "Không cần, anh ăn đi."
Nhiều người nhìn như vậy còn tưởng bọn họ đang làm chuyện xấu gì đâu! Không tốt đâu a!
- --
Editor có lời muốn nói: Thật bái phục tác giả khi nghĩ ra được nhiều tên account cho các nhân vật quá đi, cả comment nữa làm nô tì muốn vật vã luôn.