• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

người dịch: idlehouse

Người trước mặt rất đẹp, chắc phải là người đẹp nhất mà Trần Tinh Trạch đã từng tiếp xúc.  Trước đây Trần Tinh Trạch cũng cảm thấy Vưu Tiểu Lâm trông rất khá, nhưng dù sao Vưu Tiểu Lâm vẫn còn nhỏ tuổi, mang vẻ đẹp thanh tú non nớt, còn người đứng trước mặt cậu này mang một vẻ diễm lệ hoàn toàn đã chín muồi. Vóc người mảnh mai cao ráo, khuôn mặt nhỏ gọn, mỗi một tấc đều trau chuốt chỉn chu. Da của anh trắng xanh, hai mắt do đang cười mà cong cong, dưới ánh đèn trông như hai chiếc thuyền nhỏ lật úp trên sông trăng.

Trong thoáng một giây, vẻ đẹp không chút che giấu này lập tức đả kích Trần Tinh Trạch với lực sát thương vô cùng mãnh liệt.

…….. Nhưng cũng chỉ là thoáng một giây mà thôi.

Ngay lúc đối phương nói ra câu “nhóc con,” Trần Tinh Trạch liền biết thân phận của anh, và thế là, đồng thời cũng phát hiện trong nụ cười của anh mang vẻ giễu cợt. Giây phút đó cậu liền mang vẻ đẹp của Mễ Thịnh quăng cho chó gặm, chỉ canh cánh trong lòng chuyện bị gạt.  Máu nóng xộc lên đầu, Trần Tinh Trạch lớn tiếng mắng một câu “Cái đồ lừa đảo,” đứng dậy tung thẳng một đấm vô mặt Mễ Thịnh.

Không ai ngờ được Trần Tinh Trạch sẽ đột nhiên động thủ, Mễ Thịnh ăn trọn cú đấm đó, lệch cả người. Anh lấy tay bưng mặt, Jo đang đứng bên cạnh xem trò vui vội vàng can Trần Tinh Trạch.

“Bình tĩnh bình tĩnh, cái tên khốn này không đáng cho em giận.”

Mễ Thịnh chậm rãi đứng thẳng người lên, cho dù mới bị đấm, vẻ biếng nhác của anh vẫn không hề dao động. Lùa xong mớ tóc tán loạn ra sau đầu, nụ cười càng thêm sâu xa.

“Vừa mới gặp đã nhè ngay mặt, đánh người bằng nắm đấm.” Anh lơi người trên mặt quầy, khẽ cười bảo với Tiểu Xuyên đang đứng bên, “Loại người như chúng ta, thường là toàn tát nhau thôi.”

Tiểu Xuyên bật cười, “Cái gì, đừng lôi em vô, em chả có đánh người đâu.”

Trong tiếng cười xung quanh, mặt của Trần Tinh Trạch đỏ bừng.

Quen nhau lâu nay, cậu vẫn luôn tin những lời Mễ Thịnh nói, ngưỡng mộ cuộc sống mà anh miêu tả, cũng thật lòng thật dạ lo lắng quan tâm đến anh. Nhưng dưới tình huống hiện giờ, cậu cảm thấy đi tin vào lời của anh khiến bản thân cậu không khác gì một trò đùa —- một bản thân vì lo lắng anh nhất thời nghĩ quẩn mà đã ngồi tàu cao tốc, một thân một mình tìm đến một thành phố xa lạ, giờ không khác gì một trò cười.  Bọn họ càng cười, Trần Tinh Trạch càng muốn khóc, nhưng cậu sẽ tuyệt đối không thể rớt một giọt nước mắt nào trước mặt Mễ Thịnh, cho nên mang ba lô lên vai xoay người đi ra ngoài.

Jo gọi hai tiếng ở phía sau, Trần Tinh Trạch cũng không ngoái đầu.

“Sao giờ?” Jo nhìn Mễ Thịnh.

Mễ Thịnh móc một điếu thuốc ra, thấp giọng hỏi: “Tại sao cậu ta lại tới?”

Jo giải thích đơn giản: “Mày quên di động trong văn phòng, Vương Nho không nói rõ ràng, anh bạn nhỏ tưởng là cái tên bạn trai hư cấu của mày bịnh chết rồi, sợ mày nghĩ quẩn nên tới đây.”

Mễ Thịnh cúi đầu, cười đến hai bờ vai rung lên như cánh ve.

Jo: “Khen cho mày còn cười nổi.”

Mễ Thịnh không nói gì thêm, gật gù ngậm hờ điếu thuốc trong miệng, cũng rời đi.

Trần Tinh Trạch ra khỏi quán rượu, sắc trời bên ngoài đã tối đen. Cậu im nghe tiếng xe cộ lướt qua trên đường, dần dần những cảm giác khó chịu ban nãy mới lắng xuống. Lúc này, cửa của quán rượu lại mở, thần kỳ là, Trần Tinh Trạch không hề ngoái đầu đã nhận ra được kẻ vừa ra khỏi quán. Cậu không muốn để ý đến Mễ Thịnh, sải bước rời khỏi địa điểm của quán.  Mễ Thịnh không nhanh không chậm bám theo.

“Sau đầu em có gắn mắt à? Sao biết được là tôi?” Mễ Thịnh hai tay đút túi, nói một cách mát mẻ.

Trần Tinh Trạch không nói một câu rảo bước nhanh hơn, nhưng chân của Mễ Thịnh cũng rất dài, Trần Tinh Trạch làm cách nào cũng không tăng thêm khoảng cách được. Cậu suy xét xem có nên bắt đầu chạy không, nhưng cảm thấy như thế sẽ rất ngốc nghếch, cho nên hai người cứ giằng co hết hai con phố rồi mới dừng bước.

Tới một ngã tư đường, Trần Tinh Trạch quay ngoắt đầu lại, “Anh đừng có đi theo tôi!”

Mễ Thịnh cười bảo: “Em là trẻ vị thành niên, không đi theo lỡ em bị ai bắt đem bán thì biết phải làm sao?”

Trần Tinh Trạch: “Đỡ hơn là bị gạt.”

Mễ Thịnh không phiền lòng chút nào khi bị châm chọc, ý cười càng thêm đậm. “Này, Jo nói em là vì sợ tôi nghĩ quẩn nên mới tới tìm tôi, là vậy sao?”

Nhìn vẻ bất cần đời của Mễ Thịnh, trái lại Trần Tinh Trạch cảm thấy bình tĩnh, thật thà đáp: “Đúng, di động của anh cứ tắt mãi, cái người trong điện thoại lại nói chuyện lập lờ nước đôi, em tưởng là bạn trai của anh bịnh tình nguy kịch, sợ anh nghĩ quẩn. Trước đó em cũng có gọi cảnh sát, nhưng cảm thấy cảnh sát chả buồn quan tâm, cho nên tự tìm tới.”

Cậu giải thích toàn bộ quá trình cho Mễ Thịnh nghe.  Mễ Thịnh không nhìn cậu, mà hơi cúi đầu nhìn mặt đất.

Cái cảm giác kia lại tới, cái cảm giác khiến cho lồng ngực thoắt chốc rất đầy, nó nong nóng, lại pha chút chua xót, nó lại tới rồi.

“Chắc anh cũng cảm thấy em là một tên ngốc?”

“Ờ, ngốc chết đi được.”

Trần Tinh Trạch không cam lòng, cắn cắn răng, Mễ Thịnh ngẩng đầu lên, tuy vẫn còn đang cười, nhưng đã không còn nét đùa cợt như lúc nãy.

“Xin lỗi nha, nhóc con, đừng giận nữa.” Anh kéo giọng mình ra thật dài, nửa làm nũng nửa làm trây, “Chỉ định trêu em chút cho vui thôi, đâu ngờ em cả tin đến vậy.”

“Đời thủa nào có ai đi trêu người như anh không, quen nhau lâu vậy rồi mà toàn gạt người, anh nói xem trừ tên của anh ra, còn có gì là thật nữa!”

“Giới tính nè.”

“…….”

“Với lại thiên hướng tình dục.”

Trần Tinh Trạch tức điên.

Mễ Thịnh cười nhạt.

“Đi thôi.”

Trần Tinh Trạch nhíu mày, “Đi đâu?”

“Đi về chứ, đêm hôm còn đứng ngoài đường thơ thẩn cái nỗi gì.” Mễ Thịnh đến gần, tự tiện thân mật bá vai Trần Tinh Trạch. Trần Tinh Trạch muốn giãy ra theo phản xạ, nhưng tay của Mễ Thịnh dùng sức, Trần Tinh Trạch muốn giãy ra cũng không sao giãy được ra ngay lúc ban đầu.

Có rất nhiều sự việc, ngay lúc ban đầu không giãy được ra, thì sau đó sẽ thành vô hiệu.

“Em còn chưa đặt phòng trọ đúng không?”

Khoảng cách gần nhau, Trần Tinh Trạch ngửi được mùi nước hoa trên người Mễ Thịnh, một mùi hương rất khó nói rõ, tựa những đoá hoa suy đồi nở giữa đêm hè.

“Trễ vầy rồi cũng không còn xe lửa nữa, em vẫn còn là vị thành niên, không nên giữa đêm hôm khuya khoắt lang thang ngoài đường, theo tôi về, ngoan nào.”

“……”

Trần Tinh Trạch cảm thấy hình như có chỗ nào đó không ổn, nhưng cái vẻ những chuyện này rất hợp với lẽ thường của Mễ Thịnh khiến cậu không nổi nóng được.  Trần Tinh Trạch cứ thế mà bị Mễ Thịnh vừa dụ vừa dỗ lôi trở  về.

Lúc về tới “Sắc Cầu Vồng” thì đã sắp 12 giờ đêm, Mễ Thịnh hỏi Trần Tinh Trạch: “Buồn ngủ chưa?”

Trần Tinh Trạch: “Vẫn còn tạm được…….”

“Có muốn làm 1 ly?” Anh kéo Trần Tinh Trạch đến chỗ quầy rượu, gọi Jo tới pha rượu cho cậu.

“Em ấy mới bao lớn mà mày để em ấy uống rượu?”

“Hồi em mười mấy đã nát rượu rồi còn gì.”

“Mày đừng lấy người ta ra mà đem so với mày.”

Tuy miệng thì cằn nhằn, nhưng Jo vẫn pha cho Mễ Thịnh một ly cocktail, Trần Tinh Trạch khẽ nói một tiếng cảm ơn, quay ra sau lục ba lô. Mễ Thịnh hỏi:

“Làm gì đó?”

Trần Tinh Trạch: “Trả tiền chứ gì.”

Mễ Thịnh và Jo nhìn nhau, phì cười.

Trần Tinh Trạch: “Lại sao nữa?”

Jo nói: “Không có gì, không cần đưa tiền, coi như anh mời em.”

Ly cocktail ở trước mặt cậu màu đỏ nhạt rất đẹp, bên trong thả những lát trái cây được cắt rất gọn cùng với đá. Trần Tinh Trạch cầm ly, nghe những âm thanh huyên náo trong quán rượu, cảm thấy những lên lên xuống xuống của một ngày hôm nay, y hệt như một giấc mơ.

“Nghĩ gì thế?” Mễ Thịnh hỏi.

Trần Tinh Trạch quay qua, Mễ Thịnh đang hút thuốc, khuôn mặt vốn được ánh đèn chiếu rất rõ ràng, lại bị khói thuốc anh nhả ra làm cho nhoà đi. Cậu nhìn nhìn mặt anh, ngập ngừng hỏi: “Không sao chứ ạ?”

Mễ Thịnh không hiểu: “Gì?”

Trần Tinh Trạch: “Lúc nãy đánh anh….. chắc không sao chứ ạ?”

“À, chuyện đó á hả.” Mễ Thịnh kẹp điếu thuốc giữa ngón tay thon dài, điềm nhiên hỏi: “Nếu tôi nói có sao thì sao, em tính bồi thường tôi như thế nào?”

“Là anh gạt em trước.”

“Đúng, thế thì em hỏi làm gì?”

Trần Tinh Trạch bị nghẹn một cục á khẩu, cầm ly thuỷ tinh, lâu thật lâu sau mới nói: “Em nhất thời hơi mất khống chế, xin lỗi anh.”

Mễ Thịnh hừ hừ.

Trần Tinh Trạch: “Đau không anh?”

“Chính bản thân em dùng bao nhiêu sức em không biết à?”

“Em đã hãm bớt rồi đấy.”

“Thì đúng rồi.”

Trần Tinh Trạch thoáng ngẩn ra, Mễ Thịnh cười cười liếc cậu, “Thế trận thì rất doạ người, nhưng nắm đấm hoàn toàn không nặng.” Anh nhấc tay nhéo nhéo mặt Trần Tinh Trạch mấy cái, “Nhóc con, em có biết trút giận cho đúng không hả?”

“…….”

Da thịt trong tay y hệt như trong tưởng tượng, mịn màng trơn láng, Mễ Thịnh sàm sỡ xong, hài lòng mãn nguyện rít một hơi thuốc.

Trần Tinh Trạch rất phẫn nộ bất bình với chuyện mình cứ mãi bị Mễ Thịnh dắt mũi.

“Đồ già mồm gạt người” Cậu lầm bầm.

Không ngờ Mễ Thịnh trước đó nói sao cũng vẫn bình chân như vại nghe xong câu này mặt liền đổi sắc.

“Em nói gì?”

“Hả?”

“Em nói ai già đấy?”

“……..”

Thật ra Trần Tinh Trạch cũng chỉ tuỳ tiện nói một câu, tuy Mễ Thịnh hơn cậu 10 tuổi, nhưng năm nay mới 27, vốn thuộc độ tuổi sung mãn, hoàn toàn không thể gọi là già. Nhưng thấy Mễ Thịnh để ý đến vấn đề tuổi tác như vậy, Trần Tinh Trạch cuối cùng cũng nắm được thóp, cậu thong thả nhấp một ngụm cocktail, “Đâu nói ai đâu, anh xoắn cái gì thế?”

Mễ Thịnh híp mắt, Trần Tinh Trạch nhìn mà trong bụng thầm than, trông anh rất giống như một chú mèo chuẩn bị nghênh địch.

Trần Tinh Trạch mặt không đổi sắc: “Anh cảm thấy mình trẻ ạ? Hay là chúng ta tính kiểu vầy đi ha, đợi đến lúc em ‘trẻ’ cỡ như anh, thì anh sẽ gần 40 tới nơi rồi.”

Trần Tinh Trạch cảm thấy sau khi nghe xong câu này, vẻ mặt của Mễ Thịnh thật là con mẹ nó cực kỳ khủng bố.  Mễ Thịnh giụi tắt điếu thuốc, Trần Tinh Trạch vội vàng nhích ra thật xa, Mễ Thịnh hỏi một cách âm u: “Em trốn làm gì, sợ tôi đánh em?”

Trần Tinh Trạch che kín mặt, thành thật đáp: “Sợ anh cào em.”

“……..” Mễ Thịnh tức quá hoá cười, “Thằng chó con.”

Không khí nhờ vậy mà bới căng, Trần Tinh Trạch uống hết ly nước, Mễ Thịnh hỏi cậu: “Say không?”

Trần Tinh Trạch lắc đầu, sau đó ngáp một cái.

Mễ Thịnh cười khẽ, “Mệt đến vậy rồi à? Quả nhiên là một đứa trẻ.”

Trần Tinh Trạch ngáp ngắn ngáp dài giụi mắt, nói: “Hôm qua em cứ lo chuyện của anh, không ngủ được, hôm nay cũng cả ngày ngồi tàu cao tốc, chưa nghỉ ngơi gì……..”

Bàn tay đang cầm thuốc lá của Mễ Thịnh thoáng khựng lại, anh nhìn Trần Tinh Trạch một hồi, nắm lấy cổ tay của cậu.

“Đừng giụi nữa, mắt đỏ hết lên rồi.”

“Dạ.”

Có vẻ như Trần Tinh Trạch lúc buồn ngủ thì bộ dạng rất ngoan ngoãn, Mễ Thịnh dắt cậu ra khỏi chỗ ngồi.  Bọn họ đi về phía cầu thang lên lầu hai, về lại văn phòng.  Trên đường ra gặp Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên nở một nụ cười mờ ám. Năm nay Tiểu Xuyên 19 tuổi, Mễ Thịnh biết cậu ta có ý với Trần Tinh Trạch, nãy giờ toàn lảng vảng gần chỗ anh.

Mễ Thịnh mặt không đổi sắc cản tầm nhìn trần trụi của Tiểu Xuyên, kéo Trần Tinh Trạch lên lầu.

hết chương 18

vừa post xong chương này thì con mình la, mẹ, nhìn này!  ngoài cửa sổ là sắc cầu vồng 🙂

17191118_10154560219406731_7082439482403268786_n

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK