- Bi giờ em nói nghe nè, ở tầng 4 có khu ẩm thực đó, có món nhật món tàu hàn quốc campuchia lào thái đài loan tùm lum tùm la món gì cũng có, anh muốn ăn món gì anh lên đó ăn đi nha, rồi chút em lên ăn sau. Đi đi…
Vừa nói tôi vừa đẩy ảnh vô cái thang máy, ảnh thì nhìn tôi mà không nói nên lời, mặt ảnh có vẻ xúc động trước sự quan tâm vô bờ bến của tôi lắm. Đợi cho cửa thang máy đóng lại tôi mới “yên tâm” đi lựa đồ sale tiếp…
Ta nói chu cha mẹ ơi, sale có khác, chen muốn mệt luôn, tui vơ lấy vơ để, sau khoảng 30 phút vật lộn với mấy đứa khác để giành mua đồ tôi đã sắm sửa được cho mình đống đồ lỉnh khỉnh. Tôi đứng xếp hàng để tính tiền.
- Oh, e kiu sờ mi (Excuse me!) Xin lỗi… - Giọng một thằng cha nào đó vang lên, không như vậy thằng chả còn vỗ mông tôi nữa.
- Nè nè, tôi không có muốn sờ anh, đừng có lợi dụng mà thả dê với lại người đẹp nhất cái thị trấn Nha Trang này nghe chưa. – Tôi quay mặt lại lườm.
- Trời, trong kia có cái kiếng đó em. Vô soi lại dùm đi. – Hắn ta vừa nói vừa giành chỗ xếp hàng của tôi.
- Đồ…. đồ …… Kệ! tui xấu mà tui …cười …duyên được chưa. – Tôi vừa nói vừa nở một nụ cười mà phải nói là nham nhở khủng khiếp.
- Ọe ọe. – Hắn giả bộ nôn ọe.
- Xê ra!!! - tôi đẩy hắn ra phía đằng sau lại.
Cuối cùng thì tôi cũng tính tiền xong, mặc cho thằng điên vô danh vô chủ đằng sau lải nhải. Tôi nhìn vào điện thoại xem giờ và vội vàng chạy lên tầng 4 với Tom… Vừa xách một mớ đồ vừa tìm Tom đang ngồi ở đâu, loay hoay mãi mới tìm ra Tom đang ngồi một mình ở góc gần cửa kính nhìn ra biển. Ảnh đang ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính.
- …
- Tom, anh chưa ăn hả? – Tôi kéo ghế ra và đặt mớ đồ mới mua vào ghế bên cạnh.
- Uhm… - Tom nói mà cũng không thèm ngước lên nhìn tôi.
- Em có mua tặng anh nè, tôi lấy ra một cái đồng hồ vừa mới mua lúc nãy, rồi tôi kéo tay ảnh ra đeo vào.
- Đẹp ghê ta – Tôi tự khen!
- Uhm…
Tôi nghĩ chắc Tom đang giận ai, tôi thò tay lấy cái menu rồi chỉ cho ảnh, ăn món này, món kia nhưng ảnh toàn lắc đầu. Ảnh không thèm mở miệng ra nói gì với tôi. Bực mình quá tôi gọi đồ ăn theo ý của mình, không thèm hỏi ý kiến của ảnh. Nhưng suốt bữa ăn, ảnh cũng không để ý gì tới các món ăn, ảnh cứ như người trên trời, làm cái mặt lạnh tanh. Tới mức tôi phải dừng việc táp lại, tôi nhìn ảnh:
- Tom, nhìn em coi!
Tom quay qua nhìn mặt tôi rồi lại hướng đi chỗ khác, đúng là một hành động coi thường mà tôi không thể nào chấp nhận được.
- Anh bực chuyện gì?
- Nothing.
- Anh mệt hả?
- Không.
Tôi nghĩ, thiệt ngang ngược, bực cũng không nói ra, giận cũng không nói, cái mặt cứ im im, thiệt lòng là trong đầu tôi rất bức xúc.
“Nếu muốn giận, được thôi, xem ai thắng” – Tôi nghĩ thầm và từ giờ phút đó tôi không mở thêm một lời nữa. Bữa ăn trôi qua trong im lặng, tôi cũng cặm cụi ăn mà không thèm nhìn ảnh. Hình như ảnh không chịu nổi nữa hay sao, ảnh mới cất tiếng:
- Phuong…
- … - Tôi vẫn giả vờ như không nghe thấy.
- I don"t want to make it complicated (Anh không muốn làm chuyện này trở nên phức tạp).
- … - Tôi vẫn im lặng không trả lời.
- Phuong.. Anh hỏi em điều này được không?
- … - Tôi vẫn lơ
- Đừng như vậy nữa? - Ảnh cầm lấy tay tôi không cho tôi ăn nữa.
- Tom, anh sao vậy? – Tôi ngước mặt lên nhìn ảnh.
- Em mới làm sao đấy. – Tom nheo mày.
- Anh luôn ở bên em, nhưng mà em... - Ảnh bóp trán.
- ... – Tôi vẫn im lặng lắng nghe.
- ...Em đối xử với anh như vậy, mấy món đồ giảm giá đó có ý nghĩa với em như vậy hả? - Ảnh vừa nói vừa gỡ cái đồng hồ tôi mới mua trên tay ảnh xuống.
- Tom, cái đó... – Tôi đang nghĩ một lý lẽ để cãi xóa, nhưng chưa kịp nghĩ ra thì Tom đã tiếp lời.
- Em chỉ cần trả lời dùm anh một câu hỏi thôi? – Tom chồm người lên nhìn vào mắt tôi.
- Câu hỏi gì...? – Tôi vẫn thản nhiên cắm nĩa vào miếng tôm rồi cho vào mồm nhai.
- Em đi chơi với anh để làm gì?
- ...Thì để cho...vui. – Tôi trả lời không chút ngập ngừng.
Ảnh không nói nữa mà quay mặt qua hướng khác, miệng ảnh thì giống như cười thầm, còn mắt ảnh thì nheo lại giống như đang muốn khóc. Mặt ảnh đỏ hoe... Ảnh chần chừ hồi lâu rồi mới nói, nhưng vẫn không hề quay qua nhìn tôi, hai tay ảnh khoanh trước ngực.
- Em đi chơi với anh để cho vui, còn anh... Anh chỉ có một suy nghĩ là muốn được gần em... muốn được dành nhiều thời gian cho em... Chúng ta đang đi chơi cùng nhau mà, không phải tới rồi mỗi người một việc.
- Thì…
- In the fact, I can’t understand what do you want… (Thật sự, anh không hiểu em muốn gì nữa?).
Tom nói mà không nhìn vào tôi. Chắc chắn một điều Tom đang giận tôi ghê gớm. Tôi chưa bao giờ thấy Tom giận như vậy hết. Cả bữa ăn trôi qua trong yên lặng. Ăn trưa xong, Tom vẫn giúp tôi đem đống đồ lỉnh khỉnh mới mua để vào cốp xe, rồi lái xe đưa tôi về nhà… Nhưng tôi không muốn về...