Mưa thu lất phất rơi, ý thu thêm nồng đượm.
Giá lạnh len lén ùa về.
Bước qua cửa Nguyệt Động vào sân trước, cả Long Phi lẫn Thiết Hổ đều lập tức cứng người như đột nhiên rơi tõm vào một hồ băng lạnh giá.
Cả bốn gã bổ khoái nằm lăn lóc trong lùm hoa.
Long Phi nhảy đến, tóm lấy một gã, hỏi dồn: “Kẻ nào gây ra chuyện này?”
Thiết Hổ cũng vội vàng tiến đến hỏi: “Thế nào?”
Long Phi đáp: “Bị điểm huyệt!” chàng giải huyệt cho bổ khoái trong tay mình rồi nhanh như cắt giải nốt huyệt đạo cho ba gã kia. Cả bốn từ từ tỉnh lại, mặt tên nào cũng tái mét kinh hãi.
Thiết Hổ ngay lập tức hỏi: “Ai điểm huyệt các người?”
Bốn gã khi ấy mới hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng đều lắc đầu bất lực.
Thiết Hổ chỉ vào bổ khoái cao tuổi nhất: “Ngươi nói!”
Gã đó chỉ lắc đầu: “Bỉ chức cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, mắt vừa hoa lên đã mê đi rồi”.
Thiết Hổ to tiếng: “Cả bóng người cũng không thấy sao?”
Cả bốn gã cùng lắc đầu.
Thiết Hổ giận dừ quát lớn: “Đồ ăn hại!”
Long Phi quay người đi vào đại đường, Thiết Hổ vội bước theo.
Trong đại đường cũng có bốn bổ khoái ngã trên sàn.
Bạch Tam Nương vẫn gục cạnh bàn bát tiên, thi thể mất đầu của Tiêu Nhược Ngu vẫn nằm yên trên bàn. Máu đã ngừng chảy nhưng chưa đông lại được.
Còn Tử Trúc?
Long Phi đảo mắt nhìn bốn hướng đều không thấy nàng, sốt ruột gọi lớn: “Tử Trúc! Tử Trúc!”
Không có ai trả lời!
Nhanh như bay Long Phi lướt qua người bốn gã hộ vệ.
Những gã này đều đã bị điểm huyệt.
Long Phi lần lượt giải huyệt cho từng người, tiện tay tóm vai gã cuối cùng lắc lắc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Gã này bị lắc mạnh đến choáng váng mặt mày, khó khăn lắm mới tỉnh, ngơ ngác hỏi lại Long Phi “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Long Phi nôn nóng: “Ai điểm huyệt các người?”
Gã bổ khoái ngây ngô: “Điểm huyệt? Tôi chẳng hiểu gì cả!”
Long Phi nhìn khắp một lượt trong đại đường: “Các người đều không thấy ai khác bước vào hay sao?”
Tất cả nhất loạt lắc đầu.
Long Phi lại hỏi: “Thế chắc các người đều nghe thấy âm thanh vọng lại ban nãy chứ?”
Một gã gật đầu đáp: “Có”.
“Sau đó thế nào?”
“Không có gì cả!”
Một gã nói: “Khinh công của chúng tôi đều không khá, vì sợ xảy ra chuyện nên ngay sau khi Thiết đại nhân cùng Long đại hiệp xuất phát đã chia ngay thành hai tốp, một tốp bên ngoài đại đường, một tốp bên trong canh giữ hiện trường”.
Không nghi ngờ gì đây đều là những bổ khoái đã được huấn luyện nghiêm ngặt.
Long Phi hỏi: “Chắc chắn là không thấy ai vào chứ?”
Gã đó lắc đầu: “Chắc chắn là không!”
Thiết Hổ đứng bên cạnh tức giận quát: “Đến huyệt đạo của mình bị phong tỏa còn không biết!”
Gã bổ khoái đỏ mặt: “Phản xạ của bỉ chức thực kém!”
Những gã khác đều cúi gằm mặt xuống.
Họ tuy đều đã được huấn luyện nghiêm khắc song võ công kỳ thực không cao cường gì.
Thiết Hổ lại chì chiết: “Toàn đồ bỏ đi!”
Long Phi thở dài: “Không trách họ được”, rồi lại hỏi tiếp: “Trước khi các ngươi mê đi, vị cô nương ấy thế nào?”
Một tên trả lời: “Cô ấy dìu lão phu nhân ngồi lên rồi xoa lưng cho bà ấy”.
Hai mày Long Phi nhíu lại.
Thiết Hổ bỗng hỏi: “Võ công Tử Trúc thế nào?”
Long Phi đáp: “Cũng không tồi”.
Thiết Hổ cau mày: “Huynh mà nói không tồi thì chắc chắn ăn đứt đám thuộc hạ của tôi rồi!”
Long Phi không phản đối.
Im lặng một lát, Thiết Hổ bỗng bật ra: “Có lẽ chính cô ấy đã phong tỏa huyệt đạo của họ?”
Long Phi cười đau khổ: “Lại thêm một mối nghi ngờ!”
Thiết Hổ gầm gừ: “Cha là chủ mưu, con gái là trợ thủ, chẳng phải rất hợp lý sao?”
Long Phi: “Tử Trúc muốn đi, hà tất phải điểm huyệt họ?”
Thiết Hổ nói: “Nhưng...”.
Long Phi dứt khoát: “Không nhưng gì hết, những người kia cơ bản không ngăn nổi cô ấy, hơn nữa cũng sẽ không ngăn cô ấy đi, huống hồ trước khi mất hết cảm giác họ vẫn còn thấy cô ấy bên cạnh Bạch Tam Nương”.
Thiết Hổ nhìn Long Phi: “Thế theo huynh...”.
Long Phi chắc chắn: “Tất có kẻ thứ ba, có thể là chính hóa thân của con thằn lằn đen ấy!”
Thiết Hổ: “Nói vậy thì...”.
Long Phi lo lắng: “Chỉ sợ Tử Trúc bị điểm huyệt mang đi rồi!”
Thiết Hổ: “Tại sao?”
Long Phi lắc đầu: “Đừng hỏi tại sao, đầu ta đã đầy ứ mấy từ này rồi!”
“Theo huynh, liệu Tử Trúc cô nương có bị nguy hiểm gì đến tính mạng không?” Thiết Hổ không kìm chế được, lo lắng hỏi.
Tử Trúc vốn là một cô gái rất dễ thương, lại vô cùng xinh đẹp, ai cũng không muốn có chuyện gì xảy đến với nàng.
Long Phi cười chua chát: “Mong là không!”
Thiết Hổ đi đi lại lại, cố giữ bình tĩnh: “Các ngươi nghe đây, lập tức chia ra lục soát khắp trang viện này, tìm cho ra cô nương ấy rõ chưa?”
Tất cả đều dạ ran, ngay tức khác tỏa ra kháp nơi tìm kiếm.
Long Phi vội gọi theo: “Nếu phát hiện ai khả nghi, phải báo ngay không để thoát!”
Long Phi nhìn theo đám người, thở hắt ra một hơi, chậm rãi nói: “Thiết huynh, huynh ở lại đây chờ Tiêu Lập về, ta cũng phải tìm một chuyến”.
Thiết Hổ hiểu rõ tâm trạng Long Phi, nhẹ giọng: “Đinh cô nương không có tướng bạc mệnh, đừng lo lắng quá!”
Long Phi cười buồn: “Lo lắng cũng vô dụng thôi!” - rồi cất bước. Mới đi được một quãng ngắn bỗng nghe thấy tiếng ngựa hí từ phía cổng vọng đến. Ngựa vượt qua cánh cổng, xông thẳng vào trong. Trên lưng ngựa có hai người, ngồi trước là một lão nhân tướng mạo kỳ quái, phía sau chính là Tiêu Lập!
Tiêu Lập mồ hôi chảy ướt đẫm áo, một tay giữ chặt lão già đó, tay kia cầm roi ngựa.
Tiếng roi quất, tiếng quát tháo liên hồi, tuấn mã phi như bay, vượt qua cả sân trước, xông lên bậc đá, lao thẳng vào đại đường. Con ngựa vọt qua bên cạnh Long Phi, bị Tiêu Lập gồng sức kìm lại, chân trước giơ cao hí lên một hồi, cuối cùng cũng đứng lại.
Tiêu Lập đỡ lão nhân đó xuống ngựa, một tiếng “Cút!”, roi ngựa quất mạnh khiến con vật hí lên đau đớn chạy vọt đi.
Tiêu Lập xách lão nhân kỳ quái trước ngực như diều hâu cắp tiểu kê, chỉ tay vào trong: “Nào, mau giúp ta chữa cho Nhược Ngu!”
Vừa nói xong, lão đã đứng đờ ra như bị sét đánh.
Ngón tay vẫn run run chỉ về hướng bàn bát tiên, nơi thi thể không đầu của Tiêu Nhược Ngu đang nằm thẳng cẳng.
Lão kêu lên một tiếng xé ruột xé gan: “Nhược Ngu con ơi!”
Tiếng kêu chân động cả đại đường, cả lão nhân quái dị ấy cũng bị kinh động đến ngây ra.
Lão cố nhiên vẫn nói được: “Người các hạ muốn ta chữa chính là người đang nằm trên bàn này?”
Tiêu Lập không trả lời, toàn thân run bắn lên.
Quái lão nhân nói tiếp: “Rất xin lỗi, thuốc hay cũng không chữa được tử bệnh, đây đã là người chết rồi, tôi khuyên các hạ nên xuống Cửu tuyền tìm Diêm Vương mà thương lượng”.
Không chỉ hình dáng kỳ quái mà ngay cả lời nói cũng dị thường!
Tiêu Lập chừng như vô cùng phẫn nộ, nghiêm giọng nói: “Câm mồm!” - đoạn vung tay hất lão già sang một bên.
Thiết Hổ không nén được hốt hoảng, buột miệng kêu lên, tưởng rằng quái lão ấy chắc phải gãy vài xương sườn rồi, ai ngờ lão vẫn bình yên đứng dậy trước bức tường.
Hóa ra cũng là người luyện võ!
Thiết Hổ thở phào một hơi, Tiêu Lập lại nói như sấm sét: “Ai giết con ta? Ai?”
Long Phi vội bước lên: “Lão tiền bối đừng quá kích động!”
Tiêu Lập nhìn thẳng vào Long Phi, gằn giọng: “Ngươi nói ta hay, mau nói đi!”
Long Phi ngay tức khắc kể cho Tiêu Lập mọi chuyện.
Lời kể rất ngắn gọn rõ ràng.
Tiêu Lập càng nghe càng run rẩy. Long Phi vừa dứt lời, lão nhìn thẳng vào pho tượng vờ cười điên dại, rồi rên rỉ: “Tiên Quân ơi Tiên Quân! Ta đối với nàng hết tình hết nghĩa, dù nàng có không phù hộ cho ta thì cũng nên bảo vệ con nàng, tại sao lại để yêu ma quỷ quái hại chết từng đứa một thế này?”
Chưa dứt lời, lão đã xông lên trước, hai tay nâng đầu Tiêu Nhược Ngu khóc lóc đau khổ.
Tiếng khóc ai oán của người già tiễn con, không khí tang thương bi thảm bao trùm cả gian đại đường.
Nam tử hán đâu phải không rơi lệ, chỉ vì chưa chạm tới cõi thương lòng mà thôi!
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà cả hai đứa con đều lần lượt ra đi, ai mà chẳng đau đến không còn thiết sống?
Long Phi lòng đầy cảm thông với Tiêu Lập, đứng ngây ra không biết phải nói gì.
Thiết Hổ cũng mắt ướt tự lúc nào không rõ.
Lão nhân ấy vẫn đứng bên, nhìn một lát bỗng cất tiếng: “Người này khi sống vốn đã có bệnh trong mình!”
Không ai để ý đến lão.
Quái lão lắc đầu nói tiếp: “Người chết rồi, chỗ này không có việc của ta, đến lúc nên đi rồi!”
Lão cất bước đi thật, vừa nhấc một chân, Long Phi đã gọi: “Khoan đã!”
Quái lão quay lại, mắt sáng lên nhìn Long Phi từ đầu đến chân: “Các hạ không giống người mắc bệnh, không giống chút nào!”
Long Phi vòng tay: “Lão tiên sinh chính là ‘Diệu Thủ Hồi Xuân’ Hoa Phương Hoa tiên sinh?”
Quái lão gật đầu đáp: “Chính ta đây!”
Long Phi: “Nghe nói lão tiên sinh có thể hóa giải Băng Hồn tán?”
Hoa Phương: “Mười năm trước đã từng chữa cho hai người trúng Băng Hồn tán, chữa cho người thứ nhất tốn rất nhiều tâm sức, đến người thứ hai thì đơn giản hơn nhiều”.
Long Phi: “Nói vậy là lão tiền bối có thể hóa giải Băng Hồn tán dễ dàng?”
Hoa Phương cau mày: “Lẽ nào Băng Hồn tán là nguyên nhân khiến các người tìm ta về đây?”
Long Phi gật đầu: “Đúng vậy”.
Hoa Phương: “Đáng tiếc là người các ngươi muốn cứu đầu thân đã lìa rồi”.
Long Phi: “Thuốc hay không trị được người chết!”
Hoa Phương: “Trừ phi các người tìm được người khác cũng bị trúng Băng Hồn tán?”
Long Phi: “Đúng vậy!”
Chính lúc đó, Tiêu Lập bỗng ngừng khóc, gọi to: “Long Phi!”
Long Phi đáp ngay: “Có vãn bối!”
Tiêu Lập mặt đầy nước mắt, vẫn hỏi vẻ quan tâm: “Tử Trúc thật sự mất tích?”
Long Phi: “Tin chắc là vậy!”
Tiêu Lập lắc đầu thở dài: “Chẳng lẽ câu nói ấy lại ứng nghiệm vào ta, oan hồn con thằn lằn ấy đến Tử Trúc cũng không tha?”
Long Phi gằn giọng: “Nếu đúng như vậy, còn có cái gọi là Thiên lý chăng?”
Tiêu Lập ngước nhìn lên trời xanh, nước mắt lại rơi, tự nói với mình: “Lẽ trời ở đâu? Con ta ở đâu?”
Long Phi nói khẽ: “Lão tiền bối, hãy cố gắng bình tĩnh!”
Tiêu Lâp đột nhiên hỏi: “Ngươi nói còn ai bị trúng Băng Hồn tán nữa?”
Long Phi: “Là sư thúc của vãn bối”.
“Đinh Hạc?”
“Đúng vậy!”
“Thế là sao?”
“Chuyện dài lắm!”
“Phải cứu người trước, việc đó kể ta nghe sau cũng được”.
Long Phi cúi người đáp: “Vâng”.
Thiết Hổ đứng bên giơ ngón cái lên nói: “Tốt, hảo hán! Thiết Hổ này không hối hận có người bạn như huynh!”
Tiêu Lập ngạc nhiên nhìn Thiết Hổ.
Long Phi kính cẩn: “Mời tiền bối đi một chuyến xem sao!”
Tiêu Lập hỏi: “Người đang ở đâu?”
Long Phi đáp: “Bên kia thư phòng”.
Tiêu Lập cố trân tĩnh, một lát mới nói: “Các ngươi đi là được rồi, ta còn phải ở lại lo hậu sự cho chúng nó...”, lão nói không thành tiếng, nước mắt lại trào ra.
Long Phi nhìn ngay sang Thiết Hổ: “Cũng được”, rồi nói với Hoa Phương: “Lão tiên sinh, mời!”
Hoa Phương dò xét nhìn Thiết Hổ từ đầu đến chân: “Anh làm quan đúng không?”
Thiết Hổ đáp: “Đúng vậy”.
Hoa Phương tiếp: “Là Bổ đầu?”
Thiết Hổ ngạc nhiên: “Sao lão tiền bối biết?”
“Nhìn trang phục trên người anh là biết!”
“Hừm!”
“Quý tính đại danh?”
“Thiết Hổ”.
“Đã nghe qua, người ta nói anh là Bổ đầu tốt, tận trung trọn chức trách?”
“Sự thật là vậy”.
“Tốt, rất tốt, mời!”
Thiết Hổ đi trước dẫn đường, trước lúc xuất phát còn cố nhìn Long Phi một cái. Long Phi để hắn ta đi trước, chắc hẳn đã có tính toán.
Tiễn Thiết Hổ và Hoa Phương đi rồi, Long Phi vẫn không nói gì, Tiêu Lập nhận ra, hỏi: “Người có chuyện gì muốn nói với ta không?”
Long Phi gật đầu: “Vãn bối có chuyện muốn thỉnh giáo lão tiền bối”.
Tiêu Lập: “Nói ta nghe!”
Long Phi hỏi thẳng: “Sao lão tiền bối không qua lại với sư thúc nữa?”
Tiêu Lập hơi ngạc nhiên, song định thần rất nhanh, trả lời vắn tắt: “Không nên nhắc đến!”
Long Phi không đầu hàng: “Tiền bối là người thẳng thắn, chẳng lẽ việc này lại không thể nói ra?”
Tiêu Lập thở dài: “Nói cho ngươi biết cũng chẳng có lợi gì!”
Long Phi: “Vãn bối muốn biết!”
Tiêu Lập cau mày: “Ngươi thật hiếu kỳ!”
Long Phi: “Ừm”.
Trầm ngâm một lát, lão vẫn nói: “Ngươi nên đi thì tốt hơn”.
Long Phi: “Vãn bối nhất định phải làm rõ chuyện này!”
Tiêu Lập cau mày: “Cố chấp quá không phải là tốt đâu”.
Long Phi: “Cũng không hẳn đã xấu!”
Tiêu Lập thở dài.
Long Phi tiếp lời: “Tiền bối, thẳng thắn như ngài có chuyện mà không nói ra được chắc khó chịu lắm!”
“Hừm!”
“Xương trong cổ họng không nhổ ra không chịu được, lời nói cũng vậy”.
Tiêu Lập bất giác gật đầu.
Long Phi nói nhanh: “Vãn bối đang rửa tai nghe đây!”
Tiêu Lập bỗng cười gằn: “Chuyện này nghe rồi lại bẩn tai thôi!”
Long Phi gật đầu: “Vãn bối đã có chuẩn bị...”.
Tiêu Tập trầm tư giây lát, cuối cùng cũng nói: “Ta coi khinh Đinh Hạc...”.
Đang nói bỗng ngưng lặng.
Long Phi sốt ruột: “Vì sao vậy?”
Nét đau khổ hằn lên trên mặt Tiêu Lập: “Ta phát giác hắn với vợ ta đã làm chuyện có lỗi với ta”.
Long Phi đã dự tính trước việc này, song khi nghe chính Tiêu Lập nói chàng vẫn phải lặng đi trong giây lát.
Tiêu Lập hít sâu một hơi: “Nếu là ai khác, Tam Thương Truy Mệnh của ta sẽ không bao giờ trệch đích, nhưng hắn là bạn ta, hơn nữa lại đã từng sinh tử có nhau, bảo ta làm sao ra tay đây?” Lão đau khổ nói tiếp: “Mười mấy năm giao tình, mười mấy năm hảo hữu, cho dù có lỗi với ta thế nào đi nữa, không coi ta là bạn đi nữa thì cũng mặc hắn, Tiêu mỗ này không thể giết hắn như kẻ thù được. Coi như ta có mắt không tròng, đã nhìn nhầm người, từ nay kể như chưa từng quen biết mà thôi!”
Long Phi cúi thấp đầu, càng lúc càng tư lự.
Tiêu Lập nói như than: “Ta chính vì thế mà tuyệt giao với hắn”.
Long Phi ngẩng đầu lên: “Có khi nào là tiền bối hiểu lầm chăng?”
Tiêu Lập lắc đầu: “Không lầm, chỗ khác ta có thể là người thô lỗ, nhưng chuyện này rất nghiêm trọng, nếu chưa xác thực ta tuyệt đối không quyết định làm vậy!”
Long Phi lại thở dài.
Tiêu Lập: “Ta biết ngươi vẫn luôn nghi ngờ, giống hệt ta khi ấy, không sao tin được Đinh Hạc lại là người như vậy”.
Long Phi: “Xem ra đúng là không giống!”
Tiêu Lập lắc đầu: “Tri nhân tri diện bất tri tâm!”
Long Phi nhắm mắt cố nén nỗi đau, chàng không biết nói gì hơn nữa.
Tiêu Lập: “Ngươi còn muốn biết gì?”
Long Phi lắc đầu: “Tiền bối...”.
Tiêu Lập thở dài: “Ta biết ngươi rất buồn”.
Long Phi cúi đầu: “Tiền bối, xin cáo từ!”
Tiêu Lập: “Được, ngươi đi đi!”
Long Phi kính cẩn: “Lão tiền bối, xin bớt đau buồn!”
Tiêu Lập cười héo hắt: “Không cần nói nhiều!”
Long Phi lặng lẽ rời khói đại đường.
* * * * *
Mưa vẫn đang rơi.
Long Phi bước khỏi đại đường, lòng nặng trĩu như bị ngàn vạn tảng đá đè lên.
Thiết Hổ, Hoa Phương chưa đi xa, vẫn đang đợi trong sân, đây đương nhiên là chủ ý của Thiết Hổ.
Mắt chăm chú nhìn Long Phi đi đến, Thiết Hổ không hỏi một câu.
Trông sắc mặt Long Phi, hắn dường cũng đoán được đến bảy tám phần.
Ba người âm thầm tiến về Đinh gia trang.