- Hạo nhiên, là do ngươi nợ Nhược Giai, vì thế ngươi phải bù đắp cho nàng thỏa đáng.
- Nhưng ta..
- Không cần nói thêm. Ta.. đi trước. - Nói rồi nàng đứng dậy rời đi bỏ lại một mình hắn rơi vào trầm mặc.
***
- Vương gia, không xong rồi, vương phi cảm thấy trong người không được khoẻ.
Hạo Nhiên nâng tầm mắt, gạn hỏi:
- Hôm qua ta vừa nói chuyện xong với nàng, nàng vẫn còn rất tốt tại sao hôm nay lại bệnh?
A Lan thật thà đáp:
- Nô tỳ cũng không biết tại sao. Sáng nay vương phi không thể đứng dậy được, vả lại người nói trong người không còn sức lực, nét mặt thì xanh xao.
- Đã gọi đại phu chưa?
- Đại phụ đã kiểm tra nhưng cũng không phát hiện được gì cả, nô tỳ thật sự rất lo lắng.
Hạo Nhiên vẫn không dừng cước bộ, nét mặt nổi lên vài tia hung ác:
- Lang băm vô dụng!
Nàng không được có chuyện gì, nhất định không được có chuyện gì.
Dừng lại trước cửa phòng của nàng, hắn liếc xéo cái bảng hạ lệnh cấm rồi nhanh như chớp ném nó xuống đất, hắn một cước đá văng cửa phòng. Đập vào mắt hắn chính là bóng dáng mảnh mai nhỏ nhắn kia đang lên cơn đau đớn cùng cực, thân người nàng co lại, gân xanh nổi đầy cả cổ, mặt và hai tay, trên trán ứa ra vài giọt mồ hôi bóng nhoáng.
- Nhược Giai, Nhược Giai! Nàng làm sao vậy? - Cảnh Hạo Nhiên ngay tức khắc ôm chặt lấy nàng, trên mặt hiện rõ sợ hãi, đau lòng, tiếc hận..đủ loại cảm xúc, tin hắn đập lên loạn nhịp, thể như cũng đang bị giày vò cùng nàng một thể.
- Ta.. ta.. Cửu tinh..
Trần Ngôn Lệ trong cơn đau khó khăn thốt ra được mấy chữ, lời qua kẽ răng đều bị Hạo Nhiên cắn nát:
- Lại là Cửu tinh liên châu... - tức giận liền biến thành sợ hãi - Đây.. đây không phải là tách hồn phách chứ? Không! Ta không cho phép!
Nàng căn bản không nghe được lời hắn nói, trong đầu cứ cảm thấy nặng dần, nặng dần rồi chìm vào giấc ngủ, toàn cơ thể được thả lỏng, mồ hôi ứa ra ướt cả y phục.
A Lan cả kinh, nàng thật không hiểu ất giáp cái gì cả, trong tâm cứ luôn nghĩ tiểu thư này của nàng hẳn là bị bệnh gì đi.
- Vương gia, vương phi người.. có cần thông báo cho lão gia với phu nhân..
- Không cần, vương phi đã không sao, ngươi có thể lui ra. Nhớ, chuyện hôm nay không được để người ngoài biết.
A Lan cảm thấy có chút kì quái nhưng mà phận làm nô tỳ sao có thể quản việc của chủ? Nhìn thấy tiểu thư ngủ yên trong lòng hắn, nàng cũng yên tâm bội phần.
- Dạ.
***
Trần Ngôn Lệ ngủ một mạch từ giữa trưa tới khoảng giờ tý thì tỉnh dậy, cả người đau đớn không thôi, thật không ngờ tách hồn lại đau khổ như vậy.. chi bằng một kiếm chém chết nàng phải nhanh hơn không!
Nàng mệt mỏi trở mình một cái mới phát hiện mình đang nằm gọn trong lòng Hạo Nhiên, tự dưng lại dấy lên một tia an ổn. Trong đầu lại tái hiện hình ảnh điên cuồng lúc sáng, bất giác lại rùng mình một cái.
Hạo Nhiên mở mắt nhìn thấy nàng sắc mặt lại có chút hồng hào cũng không khỏi thở ra một hơi. Cùng lúc đó hai người nghe được âm thanh lạ vọng đến từ hậu hoa viên:
- Đã đến giờ rồi, các ngươi còn không mau ra đây.
Như một ma chú, đợi đến khi nàng cùng Cảnh Hạo Nhiên kịp trấn tĩnh thì đã thấy mình đứng trong hoa viên, trước mặt là một nam tử mặc trường bào màu lam. Hắn đứng trên tường thành cao, mái tóc dài phất phơ trong gió trông uy nghiêm mà hùng dũng.
Cảnh Hạo Nhiên định hỏi hắn ngươi là ai nhưng không hiểu tại sao lại không thốt nổi nên lời mà đối với người lạ mặt kia tưởng chừng có một chút gì đó tôn kính.
Chín ngôi sao sáng nhất trên trời đã tụ lại thành một hàng dài dọc theo bầu trời. Lúc này hồn Nam Cung Nhược Giai hiện lên rõ ràng, khuôn mặt nhợt nhạt mà vẫn kiều diễm như xưa.
''Sư phụ!'' Nàng gọi khẽ.
Nam tử trên tường thành khẽ ừ một tiếng rồi khẽ phất tay áo đem hồn của nàng ra khỏi thân xác kia.
- Cảnh Hạo Nhiên, ngươi được lựa chọn một trong hai người bọn họ, đã chọn rồi thì không được đổi ý.
Hạo Nhiên nhìn hai đốm sáng hồn phách dần dần hiện thành hai người rõ ràng, hắn thật không muốn tin vào mắt chính mình.
Chọn ai? Nhược Giai hay là Ngôn Lệ?
- Cảnh Hạo Nhiên ngươi nên nhớ rằng người ngươi nợ không phải ta mà là muội ấy!
- Hạo Nhiên, chàng hãy chọn theo con tin của mình. Ta chàng không nợ gì ta cả.
Thật khó để chọn lựa.
Nam tử trên tường thành cất giọng:
- Các ngươi đã dây dưa tình duyên ba kiếp, đến kiếp này cũng nên cắt đứt đi thôi.
Ba kiếp tình duyên. Ba kiếp sầu.
- Ta.. ta chọn nàng ấy - Hạo Nhiên đưa tay chỉ vào Trần Ngôn Lệ. Hắn lại quay sang Nam Cung Nhược Giai, nói - Thật xin lỗi nhưng người ta yêu không phải nàng, mà là nàng ấy. Thật không hiểu tại sao ta vừa gặp nàng ấy đã cảm nhận được trái tim ta ngàn lần níu giữ hình bóng của nàng ấy, không sao quên được.
Trần Ngôn Lệ há hốc mồm mà Nam Cung Nhược Giai lại khẽ cười:
- Bởi vì ba kiếp người chàng yêu chỉ có một mình tỷ ấy mà ta chính là kẻ thứ ba.
Nam tử trên tường thành khẽ thở dài, hắn hồi tưởng:
- Năm trăm năm trước ba người các ngươi đều là huynh muội kết nghĩa cùng lên núi bái ta làm sư phụ, giữa ba người dây dưa một mối tình không dứt nên kéo dà cả ba kiếp. Mà lần nào cũng là ngươi chúc phúc cho hai người họ - hắn chỉ vào Trần Ngôn Lệ - nhưng mà ngươi lại không biết, ngươi càng tác thành lại càng tăng thêm nghiệt duyên sâu đậm giữa ba người. Chính vì thế mà lần này ngươi không thể trốn được nữa.
Chính hắn cũng đợi năm trăm năm rồi, năm trăm năm tình cảm là năm trăm năm dày vò đau khổ.
- Sở dĩ Cảnh Hạo Nhiên đối với Nam Cung Nhược Giai tuyệt tình như vậy là do nàng hai kiếp tạo nghiệt, hai kiếp phá hoại nhân duyên người khác nên phải nếm trải mùi vị đau đớn.
Trần Ngôn Lệ hiểu ra. Nàng mười phần không thể ngờ được nàng lại có chuyện tình ly kì như vậy! Mà Cảnh Hạo Nhiên lại ba kiếp chung tình.
- Chắc hẳn ngươi hận người đã đẩy ngươi ngã vực đến xuyên không phải không? Ta không ngại cho ngươi biết, người đó là chính ta đây!
Trần Ngôn Lệ ''a'' lên một tiếng, nhưng mà muốn mắng lại không mắng được vì đó dù sao cũng mang danh nàng sư phụ!
- Trong lần luân hồi thứ ba ngươi đã lựa chọn xuất đến một thế giới khác để tránh triệt để Cảnh Hạo Nhiên, nhưng ngươi không biết được rằng càng tránh lại càng không thể tránh được.
Cảnh Hạo Nhiên cũng ngộ ra, lúc đầu hắn còn nghĩ nàng có yêu lực hấp dẫn người khác, thật không ngờ.. lại là do chính mình quá đỗi si tình!
Mà bấy giờ Nam Cung Nhược Giai cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nàng cúi đầu trước mặt hai người nói một tiếng xin lỗi cuối cùng.
- Lệ tỷ, gia mẫu và gia phụ.. Phải nhờ đến tỷ rồi.
Trần Ngôn Lệ lo lắng:
- Sư phụ, người có cách cứu được muội ấy không?
Hắn gật đầu. Nàng là người hắn năm trăm năm chung tình sao lại không cứu?
Hắn thu hồn phách Nam Cung Nhược Giai vào tay áo rồi biến mất. Trần Ngôn Lệ vọng theo nói: ''Muội yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt bá phụ và bá mẫu.''
Vừa dứt lời đột nhiên nàng cảm thấy dưới dạ dày truyền đến một cảm giác khó chịu, cổ khó chịu đó không ở yên mà truyền dần đến cổ khiến nàng không nhịn được mà nôn ra nhưng lại không có gì cả.
Cảnh Hạo Nhiên lo lắng đỡ lấy thân nàng:
- Không sao chứ? Không phải lại có gì không ổn?
Trần Ngôn Lệ xua tay:
- Không sao, không sao, không cần lo. Oẹ!
- Sáng mai ta cho người gọi đại phu đến.
Trần Ngôn Lệ gật đầu, miệng liên tục nôn khan. (Tím: tác giả thật sự bị buồn nôn đây ạ! Hic nửa đêm rồi)
- Ta dìu nàng về phòng nghỉ.