"Đừng lo lắng cho chúng ta." Mai đại nương rưng rưng nước mắt nhìn nữ nhi, "Chúng ta sẽ sống thật tốt. . . . . . Ngược lại hai người các ngươi, đường dài nhớ phải bảo trọng. Còn nữa, nhất định phải bình an trở về ——"
Nàng nói xong, rốt cuộc không nhịn được, ôm nữ nhi thật chặt, ô ô mà khóc.
"Mẹ. . . . . . Ta nhất định sẽ bình an trở về, mẹ yên tâm." Mai Phượng Tuyết cũng không nhịn được khóc lên.
Hai mẹ con cứ như vậy khóc lóc một lúc lâu. Nước mắt Mai Phượng Tuyết thiếu chút nữa ép điên Đỗ Trọng Khang, nếu không phải lực kiềm chế của hắn quá mạnh mẽ, khẳng định hắn sẽ nói hết bí mật cho nàng biết, ko cần phải khóc lóc biệt ly.
"Chàng có cảm thấy kỳ quái ko?" Mai Phượng Tuyết nhếch lên lông mày, vô cùng khó hiểu nhìn Đỗ Trọng Khang."Chúng ta chẳng phải sẽ bị trói gô, bị giày vò người ko ra người, ma ko ra ma sao? Tại sao chúng ta lại được đối đái tử tế như thế này?"
Ăn ở tốt cũng ko nói làm gì, quan gia còn để cho nàng cùng hắn cùng ngủ một phòng! Đây mới thật là điều làm cho người ta không dám tin.
"Ta cũng không biết." Đỗ Trọng Khang giả bộ, nhún nhún vai. "Ai biết tâm tư hoàng thượng như thế nào?"
"Chàng cũng không biết, ta cũng không biết, chẳng lẽ chúng ta qua hỏi quan gia sao?" Mai Phượng Tuyết đôi mày thanh tú vẫn như cũ nhíu thật chặt. "Như vậy ko tốt hay sao, đi hỏi nhỡ hắn lại đổi ý, chẳng phải chúng ta sẽ bị thua thiệt sao."
Ừ, cứ như vậy đi đến hoàng cung cũng tốt lắm! Dù sao khi đến hoàng cung, bọn họ nhất định sẽ chân thành sám hối !
Bốn người vào cung, các mỹ nhân đều bị đưa vào trong cung trước, những người còn lại đều tụ tập tại một khu vườn riêng.
Mai Phượng Tuyết cùng Đỗ Trọng Khang ở chỗ này gặp được hai đôi nam nữ, và thêm một đôi nữa đến sau. Thừa dịp các nữ nhân bị bắt vào cung, ba nam tử cũng tụ họp với nhau ở cùng một chỗ.
"Thật đúng là ko bình thường." Đỗ Trọng Khang vừa nhìn thấy hai mỹ nam tử bên cạnh, bên môi chứa đựng nụ cười."Sao lại là các ngươi?"
"Các ngươi cũng viết thư cho hắn rồi hả?" Thân là Tứ Xuyên Đường Môn chủ hiệu nhếch mày thật cao."Hội này sẽ không quá trùng hợp như vậy chứ?"
"Như thế nào mà mọi chuyện lại thành ra như vậy?" Thân là Cửu Hoa Cung - Cung chủ Hoa Thiếu Khanh khẽ cười nhạt. "Chỉ là không nghĩ tới trùng hợp như vậy, thì ra cả ba huynh đệ cũng bị mời tới đây."
"Này người cuối cùng! Sẽ ko phải là của hắn chứ?" Đỗ Trọng Khang nhẹ nhàng kéo môi, quyết định cùng các huynh đệ bí mật mưu đồ , hãm hại người huynh đệ cuối cùng . . . . .
"Ta đã nói với chàng, hoàng thượng ko chỉ có chúng ta ăn ngon ngủ tốt, xem ra những người khác cũng ko đến nỗi tệ!" Cùng mọi người nói chuyện qua, Mai Phượng Tuyết đã lấy được thông tin, quay lại nói với Đỗ Trọng Khang.
"Ta cũng mới vừa nghe nói." Đỗ trọng Khang khẽ giương môi.
"Ta nghĩ hoàng thượng có thể cũng không phải là người không có nhân tính lắm! Nhìn hắn đối xử với chúng ta như vậy, chúng ta không phải khổ cực để chịu đòn nhận tội rồi. . . . . . Chàng nói có không đúng ?" Mai Phượng tuyết hỏi ý kiến của hắn.
"Ừ, như vậy quả ko sai." Đỗ Trọng Khang đồng ý gật gật đầu, trên thực tế, hắn ko nghĩ đến chuyện phải chịu đòn nhận tội. Coi như nàng chưa nói, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho nàng ko dùng cái biện pháp ngu xuẩn này.
"Ta mới vừa phát hiện ra một chuyện vô cùng ký quái." Mai Phượng Tuyết lại nghĩ tới cái gì đó, rất hưng phấn.
"Cái gì?" Đỗ Trọng Khang xin lắng tai nghe.
"Chính là ta cảm thấy dáng dấp của ba người rất giống nhau . . . . . ko hiểu còn có uẩn khúc gì ko đây?" Mai Phượng Tuyết nâng lông mày, hết sức không hiểu.
"Khả năng này sẽ phải hỏi cha ta rồi." Đỗ Trọng Khang hời hợt đem đề tài này bỏ qua.
Đợi nàng nhìn thấy người huynh đệ cuối cùng kia, thì ko chỉ có ba người bọn họ dáng dấp giống nhau, mà cả bốn huynh đệ có dáng dấp giống nhau.
"Hỏi cha chàng?" Mai Phượng Tuyết kinh ngạc, khơi lên đôi mày thanh tú."Chẳng lẽ cha chàng bên ngoài còn có con riêng?" Không thể nào! Cái người chỉ thích rượu như cha chàng, chẳng lẽ...?
"Không sai." Đỗ Trọng Khang mỉm cười.
Hơn nữa, cha hắn bên ngoài ko chỉ có một đứa mà còn có ba đứa nữa.
Mà hắn là một trong số những đứa bé đó. . . . . .
"Tại sao hoàng thượng muốn tiếp kiến chúng ta ở Ngự Thư Phòng ? chỗ này sẽ không quá tùy tiện? Ta đều đã nghĩ kỹ một hồi đối thoại đầy cảm động với hoàng thượng, kết quả hắn chỉ gặp chúng ta ở Ngự Thư Phòng. . . . . ." Mai Phượng Tuyết thì thầm trong miệng, nàng nghĩ hoàng thượng sẽ tiếp bọn họ ở một nơi rất uy nghiêm.
"Chị dâu, nếu như chị ko muốn ở chỗ này, chúng ta có thể đổi chỗ khác." Tôn quý có chứa thanh âm uy nghiêm, giọng nói ngoài ý muốn sau lưng Mai Phượng Tuyết vang lên.
"Chị dâu?" Mai Phượng Tuyết đầu đầy mê hoặc. Theo lẽ thường phán đoán, hiện tại đứng ở trước mặt nàng, vị này - người mặc hoàng bào chắc là hoàng thượng không sai, nhưng mà, tại sao hắn lại gọi nàng là chị dâu?
"Chẳng lẽ huynh vẫn không nói quan hệ của chúng ta cho nàng biết?" Dận Lệ bờ môi giơ lên tà ác mỉm cười, con mắt đen hướng về phía Đỗ Trọng Khang, quay lại về phía Mai Phượng Tuyết. "Chị dâu, ta giới thiệu với nàng một chút. Ta là Đương Kim hoàng thượng, cũng là đệ đệ của hắn!"
"Hoàng thượng, ca ca? Người?" Mai Phượng Tuyết không thể tưởng tượng nổi, quay về phía Đỗ Trọng Khang, lại thấy hắn bất đắc dĩ buông tay.
"Ngượng ngùng, ta là." Đỗ Trọng Khang nhìn nàng gật đầu, lại liếc hoàng thượng đệ đệ một cái. Hắn sẽ nhớ chuyện tốt mà đệ đệ hắn làm!
"Làm sao chàng có thể lừa gạt ta?" Mai Phượng Tuyết sắc mặt hoảng hốt, khó có thể tiếp nhận sự thật này, hướng bên ngoài chạy đi.
Đỗ Trọng Khang dĩ nhiên cũng đành phải chấp nhận đuổi theo!
"Chị dâu, nàng còn chưa kêu ta một tiếng đệ đệ, sao lại chạy? Này, ca ca, sao ngươi cũng chạy. . . . . ." Dận Lệ đi theo phía sau hai người, điên cuồng la hét, trong tròng mắt đen lại chớp động, sáng rực rỡ. "Hai người ko phải nói muốn gặp ta sao. . . . . ."
"Không tức giận nữa rồi hả?" Bên tai nàng thổi thổi, Đỗ Trọng Khang thân mật hôn phía sau vành tai nàng một cái.
"Ai nói không tức giận?" Ông trời, hắn cư nhiên. . . . . . Nàng cư nhiên. . . . . . Bọn họ vừa mới. . . . . . Trong hoàng cung lại xảy ra sự kiện này!
Mai Phượng Tuyết mặt hồng tim đập, ko dám nghĩ đến hắn cả gan làm loạn. Hơn nữa, nàng cũng không có cách nào cự tuyệt. . . . . . Trời ạ!
"Ta thật xin lỗi. Ta chỉ là muốn cho nàng một bất ngờ." Đỗ Trọng Khang ở trong ngự hoa viên ôm chặt nàng dưới bóng cây.
Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt (biết thời thế mới là người tài giỏi), hắn lúc này nên nói lời xin lỗi, tiêu tiêu sự tức giận của nàng.
"Cái gì mà bất ngờ?! Chàng biết rõ ta rất khẩn trương, còn chọc cho ta xoay quanh. . . . . . Chàng không cảm thấy chàng rất quá đáng sao?" Mai Phượng tuyết nghĩ đến đây, lửa giận lại chợt bùng lên."Ta thật sự vô cùng lo lắng chúng ta sẽ chết mất, chàng có biết hay không?" Vốn là muốn rống rất to, nhưng sợ bị người khác phát hiện hành tung của bọn họ, nàng chỉ thật nhỏ nhỏ giọng nói, hoàn toàn đánh mất tính nghiêm nghị.
"Ta đã định nói cho nàng biết, nhưng toàn bị nàng cắt ngang." Đỗ trọng Khang vẻ mặt vô tội. "Nhưng mà. . . . . .giống như nàng đã dự tính, ta cảm thấy chúng ta nhất định sẽ không bị chặt đầu, cho nên..."
"Chàng . . . . . . Ta. . . . . ." Mai Phượng Tuyết nhất thời há hốc mồm cứng lưỡi. Lời hắn nói thật ra cũng không sai, nàng cảm thấy bọn họ sẽ không có chuyện. "Nhưng mà chàng không thể gạt ta như vậy!" Nàng tế thanh tế khí, không cam lòng kháng nghị.
"Trước đó nàng cũng làm ta phải khổ sở thương tâm, cũng phải cho nàng nêm thử một chút mới công bằng chứ?" Đỗ Trọng Khang uất ức vô cùng.
"Ách. . . . . ." Mai Phượng Tuyết dừng một chút, nàng luôn chậm hiểu, lúc trước nàng dùng xong hắn còn muốn bỏ đi, cũng thật đáng thương cho hắn. "Được rồi, tha thứ chàng."
"Tạ ân điển." Đỗ Trọng Khang vui mừng.
"Không cần khách khí." Mai Phượng Tuyết phất tay loạn xạ. "Chàng còn không nhanh giải thích một chút quan hệ giữa chàng và hoàng đế!"
"Chuyện rất đơn giản, ta là do tiên hoàng cho vi phục xuất cung, cho nên ta với hoàng thượng có quan hệ huyết thống. Nàng hiểu chưa?" Đỗ Trọng Khang giải thích đơn giản
"Không hiểu, một chút cũng không hiểu." Mai Phượng Tuyết không hiểu."Chàng không phải là con trai của Đỗ bá bá sao?" Tại sao còn có quan hệ với tiên hoàng? Hơn nữa tiên hoàng sao lại để chàng làm dã chủng (nôm na nó là con hoang đó)?
"Đỗ bá bá là cha ta của ta, không sai, nhưng là ta không phải do hắn sinh ra " Đỗ Trọng Khang khẽ kéo môi. "Phải nói cả đời hắn cũng chưa từng chạm qua nữ nhân, nàng tin ko?"
"Chàng chàng chàng. . . . . ." Mai Phượng Tuyết nghẹn họng nhìn trân trối. "Làm sao chàng có thể chửi bới Đỗ bá bá?" Nói một người đàn ông không chạm qua nữ nhân, không phải là nói hắn bất lực hay sao?
Nhưng nói thật, nàng cũng cảm thấy Đỗ bá bá rất có thể. . . . . .
"Ta nào có chửi bới hắn?" Đỗ Trọng Khang cười đến tà ác."nàng bây giờ hiểu được chuyện này rồi lại quay ra chửi bới ta hả?"
"chàng. . . . . ." Mai Phượng Tuyết khuôn mặt trắng sáng bỗng trở nên đỏ ửng. "Sao chàng biết Đỗ bá bá có làm hay ko, chàng không thể nói lung tung."
"Hắn là thật chưa làm qua. Hắn cả đời yêu rượu thành si, nữ nhân ở trong mắt của hắn so rượu còn không bằng. . . . . . Nàng cũng biết, không phải sao?" Đỗ Trọng Khang môi nở nụ cười nhạt. (bây giờ thì ta đã hiểu)
"Nhưng mẹ chàng sao lại có quen biết với cha chàng?" Mai Phượng Tuyết nói lên nghi vấn, vẫn suy đoán nói: "Tiên hoàng lâm hạnh, chàng cũng ko biết tin tức phải ko?"
"Đúng vậy." Đỗ Trọng Khang nhẹ nhàng gật đầu, tròng mắt đen có độ bình tĩnh. "Mẹ ta sau khi rời khỏi hoàng thượng, một mình nuôi dưỡng ta, sau này gặp cha ta, cùng hắn trở thành bạn. Mẹ ta năng lực rất gỏi, việc buôn bán rượu của cha ta cũng là do người giúp đỡ. Tiên hoàng trước khi băng hà nhớ tới mẹ ta, liền phái người đi tìm, sau đó ta và hoàng thượng liền quen nhau."
"Đó. . . . . ." Mai Phượng Tuyết đại khái hiểu được chân tướng."Thì ra bên trong còn có nội tình."Nàng gật đầu một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó. "Này, hai người nam nhân có dáng dấp giống chàng chẳng lẽ là. . . . . ."
Chẳng lẽ bọn họ cũng là huynh đệ của nhau?
"Chính xác!" Đỗ Trọng Khang thưởng nàng một cái hôn.
"Oa!" Mai Phượng Tuyết đầu tiên là không thể tưởng tượng nổi, sau đó đôi môi mềm mại nở một nụ cười xấu xa. "Này, vấn đề vừa rồi đã có đáp án, bây giờ ta muốn nói với chàng một chuyện."
"Nàng định nói gì?" Đỗ Trọng Khang đột nhiên cảnh giác lời nàng nói.
Mai Phượng Tuyết tà ác cười một tiếng. "Dù sao mấy người các chàng đều cùng một cha, năng lực hẳn ko hề kém nhau . . . . . Có lẽ ta thử tìm ba người bọn họ, ko biết trừng tìm được một người tốt hơn, lúc đó ta có thể.....!"
"Mai Phượng Tuyết!"
Trong ngự hoa viên nhất thời tuôn tiếng rống giận dữ của nam nhân, cùng với tiếng cười duyên dáng của nữ nhân, sau đó lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn có hai bóng người đan xen vào nhau, kích tình vận động.
Về phần Mai Phượng Tuyết đến tột cùng có chơi đùa hay ko? Nhìn hoàng thượng hạ chỉ ko cho phép người khác đến gần ngự hoa viên vào buổi tối là có thể hiểu rồi. . . . . .