Khổng Thắng Nam cho biết gần đây cô hay ăn ở một nhà hàng đặc biệt ngon, nhưng khi cả nhóm đến nơi thì phát hiện ra đó là một nhà hàng phương Tây.
"Wow, Thắng Nam, mẹ hiếm khi tới những nơi như thế này." Mẹ Khổng vừa bước vào đã bị cách trang trí bên trong hấp dẫn, nhìn chỗ này chỗ kia, ngược lại, ba Khổng lại thực tế hơn chỉ đứng ở cửa nhìn qua thực đơn được đưa ra.
"Không tệ, nhà hàng Tây này có rất nhiều món." Ba Khổng trầm ngâm cầm thực đơn lên, "Còn có món Pháp."
"Xin chào ngài, tất cả có mấy người ạ?" Người phục vụ từ trong phòng đi ra, mỉm cười nói với ba Khổng.
"Xin lỗi, chúng tôi có bốn người."
"Được rồi, mời vào trong."
Khổng Thắng Nam và Tống Tĩnh Tử đi ở phía sau, Tống Tĩnh Tử bị nhà hàng Tây hoành tráng như vậy làm cho sửng sốt, một bữa ăn ở đây giá bao nhiêu? Đợi đã, có vẻ như nàng chưa từng ăn đồ Tây, nàng không nhớ nên cầm dao tay phải, nĩa tay trái hay nĩa tay phải và dao tay trái...
"Nhìn xem, em bảo chị mặc váy đi ăn là đúng." Khổng Thắng Nam đứng ở phía sau nàng, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, tuy nhiên hành động của Khổng Thắng Nam chỉ khiến Tống Tĩnh Tử bất an.
"Chị bây giờ đường đường uy nghiêm, người khác sẽ chỉ muốn nhìn thêm lần nữa. Đáng tiếc hôm nay chị không trang điểm, nếu không chỉ là kem trên bánh mà thôi."
Không biết phải nói chuyện thế nào với cô, nàng luôn cảm thấy Khổng Thắng Nam hôm nay cư xử rất kỳ quái.
"Chúng ta vào đi, ba mẹ đang đợi."
Khổng Thắng Nam nói xong liền nắm tay nàng dẫn vào trong.
Nói thật, Tống Tĩnh Tử cảm thấy ăn ở nhà hàng Tây cao cấp như vậy rất không thoải mái, nàng chỉ cảm thấy lạc lõng ở những nơi như vậy, lớn lên nàng thường ăn ở quán ven đường hoặc quán ăn ở những nơi bình dị. Chỉ khi đó nàng mới cảm thấy thoải mái, khi đột nhiên đến một nơi trang nhã như thế này, nàng luôn có cảm giác như bất an.
"Ba hay mẹ có thể ngồi cạnh con, con ngồi đối diện với chị dâu."
"Hahaha, cảm giác như ăn bữa tối dưới ánh nến với người yêu vậy." Mẹ Khổng vui vẻ nhìn ông già đối diện
"Em cười và nói muốn cùng anh ăn tối dưới ánh nến. Cùng em dùng bữa kiểu Tây lãng mạn. Nhưng đáng tiếc anh lại là một ông già không hiểu phong tình."
"Em lại nói bậy bạ gì trước mặt bọn trẻ nữa ." Ba Khổng có chút xấu hổ khi nghe mẹ Khổng nói lời này, "Mau gọi món, đợi lâu lắm mới được dọn đồ ăn lên đó."
"Chị dâu, chị muốn ăn gì? Em gọi món cho chị được không?"
"A! Chị, chị vẫn chưa xem xong, chị đang chọn đây."
Sau khi nghe Khổng Thắng Nam nói, Tống Tĩnh Tử phục hồi tinh thần lại, nàng lập tức nhìn vào thực đơn. Nhưng nàng chỉ nhìn thấy những món ăn này trong phim truyền hình hoặc tiểu thuyết và truyện tranh, dường như có điều gì đó đặc biệt về món bít tết này? Phải lựa chọn cách nấu và ăn như thế nào để phù hợp nguyên tắc...
"Hả?"
Ngay lúc Tống Tĩnh Tử đang loay hoay không biết ra quyết định như thế nào, nàng đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó kỳ lạ đang chuyển động trên đầu gối mình, cảm thấy ngứa ngáy, dùng tay xoa xoa đầu gối, nhưng cảm giác ngứa ngáy vẫn không ngừng, nàng cảm thấy kỳ quái, hơi mở khăn trải bàn ra, mới phát hiện ra là ngón chân đang mang tất Khổng Thắng Nam!
"Này!"
Tống Tĩnh Tử đè nén thanh âm hét lên, nàng sửng sốt tại chỗ, máy móc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Khổng Thắng Nam, Khổng Thắng Nam một tay ôm mặt, cười nhìn nàng.
"Chị dâu, chị đã chọn món gì chưa?"
"Tôi..."
Ngón chân của Khổng Thắng Nam đặc biệt nhanh nhẹn, nhẹ nhàng gõ nhẹ xoay tròn trên chân Tống Tĩnh Tử, thỉnh thoảng xoa xoa đùi Tống Tĩnh Tử. Nhìn thẳng vào mắt cá chân của Tống Tĩnh Tử, điều khiến trái tim nàng đập mạnh nhất không phải là Khổng Thắng Nam dùng chân trêu chọc, mà là ba mẹ Khổng ở khoảng cách gần như vậy!
"Tĩnh Tử, chỉ còn lại con thôi, nhanh chọn đi." Mẹ Khổng ở bên cạnh thúc giục.
"Được, được..."
Khổng Thắng Nam cắn môi dưới, nheo mắt nhìn Tống Tĩnh Tử, Tống Tĩnh Tử chú ý tới ánh mắt ăn thịt người của Khổng Thắng Nam, sợ đến mức cúi đầu thật thấp, nhưng Khổng Thắng Nam làm sao có thể bỏ qua cho nàng? Tống Tĩnh Tử căng thẳng đến mức khép chặt đùi lại, nhưng giây tiếp theo Khổng Thắng Nam đã dùng chân đẩy hai chân nàng ra.
"Chị dâu, chị có muốn ăn hàu tái chanh không?"
"Chị, chị không thích ăn đồ sống... a!"
Tống Tĩnh Tử theo bản năng hét lên, bởi vì chân Khổng Thắng Nam đưa vào, mở đầu gối nàng ra. Sức mạnh nào có thể kẹp được chân Khổng Thắng Nam? Sau đó Khổng Thắng Nam đắc ý cười nói:
"Ồ, thật đáng tiếc. Em giúp chị chọn món nhé, chị dâu? Để em đoán xem chị thích ăn gì."
Khổng Thắng Nam vừa nói vừa dùng ngón chân ấn nhẹ vào phần thân dưới chỉ mặc đồ lót mỏng manh của Tống Tĩnh Tử, nàng hiểu ra vì sao Khổng Thắng Nam nhất quyết muốn mình mặc váy, tất cả đều là thủ đoạn của cô!
"Thắng Nam thật sự rất quan tâm tới Tĩnh Tử, thật vui khi thấy hai người hòa thuận như chị em vậy."
"Đúng vậy, chị dâu cũng yêu em."
Tống Tĩnh Tử đỏ mặt không dám nói gì, chân Khổng Thắng Nam tiếp xúc với nơi tư mật, khiến Tống Tĩnh Tử cảm thấy bị xâm nhập, thậm chí cô còn dùng ngón chân kéo quần lót nàng ra một chút, những ngón chân lạnh lẽo trong tất cũng đang gãi vào vùng kín của nàng.
"Ừm..."
Tống Tĩnh Tử cố gắng hết sức kìm nén sự run rẩy toàn thân, nàng sợ bị ba mẹ chồng phát hiện, nàng muốn dùng tay ngăn cản động tác của Khổng Thắng Nam, nhưng vừa mới bắt đầu , Khổng Thắng Nam ánh mắt trở nên rất đáng sợ, nàng gần như sợ đến phát khóc.
"Xin chào, tôi muốn hai miếng thịt thăn, mỗi phần đều có phần phi lê và xương chữ T."
"Được rồi, thưa cô, xin đợi một lát."
Sau khi người phục vụ rời đi, thời gian chờ đợi bữa ăn bắt đầu trở nên dài hơn, và cả hai người lớn tuổi bắt đầu trò chuyện, nhưng chủ đề cơ bản xoay quanh Tống Tĩnh Tử, bởi vì Tống Tĩnh Tử là vợ mới của con trai ông, cả ba Khổng và mẹ Khổng thực ra không biết rõ về cô con dâu này.
Lúc này Khổng Thắng Nam vô cùng rảnh rỗi, uống một ngụm rượu nhìn Tống Tĩnh Tử bối rối như đang xem kịch.
"Nếu có thời gian, Tĩnh Tử nên mời ông bà sui đến chơi. Nhắc mới nhớ, chúng ta còn chưa đến thăm nhà sui gia nữa."
Khổng Thắng Nam vẫn đang trêu chọc Tống Tĩnh Tử tội nghiệp trong lúc trò chuyện. Bởi vì trước đây nàng mỗi ngày ở nhà đều bị Khổng Thắng Nam làm tình, thân thể vốn đã rất quen thuộc với cảm giác này, bây giờ bị trêu chọc như vậy mấy lần, Tống Tĩnh Tử đã muốn rồi, nàng không thể kiềm chế những hơi thở nóng hỏi.
"Ba mẹ con khá rảnh... Con sẽ nói chuyện với họ..."
"Thật tuyệt. Vậy chúng ta có thể bắt taxi đến nhà con chơi. Mẹ nghe mẹ con nói nhà còn có một vườn rau nhỏ? Thật sự rất đẹp. Con còn tự trồng rau. "
" Dạ..."
Tống Tĩnh Tử trả lời mẹ Khổng, nhưng tất cả đều dựa trên trực giác. Nàng thậm chí còn không thể nghe rõ lời của mẹ Khổng. Tất cả những gì nàng có thể nghĩ bây giờ là...
"Chị dâu, sao mặt chị đỏ thế? Chị không sao chứ?"
Khổng Thắng Nam, người đã im lặng hồi lâu, khi lên tiếng, mẹ Khổng liền chú ý đến gò má của Tống Tĩnh Tử đỏ bừng.
"Ừ, Tĩnh Tử, con không sao chứ?"
"Con, con không sao... không sao đâu haha..."
Tống Tĩnh Tử cười khô khốc, nhưng giây tiếp theo nàng nghiến răng xấu hổ cúi đầu xuống, Khổng Thắng Nam lấy chân ra, nàng thấy đôi tất của người kia dính đầy nước của mình.