Rồi chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác như bị ai theo dõi vậy...
“Á? Sao anh lại ở đây?” có người đột nhiên vỗ vào vai tôi, quay lại thì hóa ra là Win.
“Lớp cuả em ở đâu?” tôi ngơ ngác tỏ vẻ là chẳng hiểu gì cả, anh hỏi lớp tôi để làm gì cơ chứ nhỉ? Không thể để mấy đứa lớp tôi thấy anh với tôi được, ai chứ bọn lớp tôi chắc chắn biết anh là ai.
“Yên tâm đi! Hơn tháng nữa mọi người mới biết mặt Win, còn bây giờ thì chỉ biết anh với tên thật của mình thôi, không biết anh là người thừa kế của RED đâu mà em lo...” ờ, ra là mọi người không biết mặt anh mà chỉ nghe danh thôi, nhưng mà chuyện đó thì có liên quan gì đến câu hỏi của tôi nhỉ? Rốt cuộc anh đến trường rồi hỏi lớp của tôi làm gì?
...
Anh chẳng thèm trả lời câu hỏi của tôi mặc cho tôi lặp đi lặp lại cả trăm lần rồi.
Bực mình tôi bỏ anh lại sân trường rồi đi lên lớp. Mặc dù mọi người không biết anh là Win nhưng mà vẫn nhốn nháo, xôn xao nên vì anh...đẹp trai. Và tôi không thích điều này. Thấy có chút gì đó bực bội...
Từ hôm anh trai tôi (Hùng ý) với Lâm Anh yêu nhau thì giờ nào tôi cũng phải xem phim “sến”, tôi tuy không phải tuýp người khô khan nhưng không bao giờ là ướt át cả. Giờ nào hai người họ cũng ngồi cười đùa rồi nói những câu như kiểu trong phim tâm lí tình cảm khiến cho tôi thấy khó chịu chết đi được.
Cô chủ nhiệm vừa thông báo là lớp sẽ có học sinh mới chuyển vào. Tôi chẳng mấy quan tâm. Mong là học sinh đó sẽ không phải là con nhà kinh tế tầm thường như tôi, bởi nếu vậy thì bạn đó khổ rồi. Còn nếu như lại là tiểu thư hay thiếu gia nào đó thì tôi chẳng nói đến làm gì. Mấy kiểu học sinh như vậy thì lớp tôi cũng chẳng thiếu gì, thêm một người nữa như vậy cũng có khác gì đâu.
“Em muốn ngồi đâu? Bàn đầu có chỗ trống em ngồi đó nhé?” từ lúc học sinh đó bước vào tôi chỉ nghe tiếng cô nói, tất cả câu hỏi của cô đều không có câu trả lời, chỉ như vậy cũng biết học sinh mới này thuộc lớp thiếu gia hay tiểu thư gì gì đó rồi.
Tôi vẫn tranh thủ gục đầu xuống bàn để ngủ trước khi bắt đầu vào bài học, thực sự thì tôi rất thích những lúc cô giáo có chuyện gì đó cần nhắc lớp bởi vì khi đó nó có thời gian để làm việc riêng mà không bị nhắc (hầu như là ngủ)
Tôi thấy khá là khó chịu khi nhận ra có người đang ngồi vào bàn của mình, ngẩng đầu dậy tôi quát lên:
“Đừng có mà ngồi vào bàn này, ra chỗ khác đi!” nói xong tôi mới nhìn mặt của kẻ đó, không tin nổi vào mắt mình tôi phải dụi đi dụi lại mấy lần mà vẫn thấy cái mặt anh đang toe toét trước mặt mình, sao Win lại ở đây? Ngay trong lớp tôi. Và với danh nghĩa của học sinh mới?
***
Thực sự thì Win đi học là một thảm họa với tôi. Ngồi trong lớp anh ấy chẳng học hành gì mà toàn ngồi ngủ, không thì chơi game trên điện thoại
“Anh hết việc làm hay sao mà đi học để quấy rối em thế? Chẳng phải anh bận rộn lắm sao?”
Anh không nói gì mà lại gục đầu xuống ngủ tiếp. Dạo này anh còn có cái kiểu không thèm trả lời tôi khiến tôi phát bực lên được ấy.
...
Đến lúc phải làm bài kiểm tra toán tôi cười thầm trong bụng vì có anh ngồi cạnh, bình thương thì ngu si đần độn không biết gì cũng không dám hỏi bài của chúng nó. Anh chắc chắn là giỏi toán lắm. Cũng phải thôi, đường đường là người thừa kế RED mà ngu sao được, nhất là về mấy cái vấn đề tính toán này... thích quá.
Vậy mà ai ngờ đâu...
“Sao anh không làm bài?”
“Anh không thích làm thôi!” đấy, anh không làm thì tôi lấy gì mà chép, chẳng lẽ lại bảo anh ấy làm cho thì mất mặt lắm, đúng rồi, mấy bài toán này chắc đơn giản quá anh ấy không thèm làm...
“Hở? Tên thật của anh là Hà Vân á? Con gái thế?” tôi giật bắn mình khi nhìn thấy tên của anh trên bài kiểm tra, con trai gì mà tên Vân?
“Có muốn anh đánh cho em một trận không? Là Văn đấy!”tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết mình nhìn nhầm, cũng chỉ tại chữ anh xấu quá thôi mà sợ anh xấu hổ nên không dám chê.
Thế là tôi cũng không làm bài, cả giờ kiểm tra chỉ trong vai ngồi cãi nhau với anh vậy mà cô giáo cũng không bảo gì.
Chỉ có điều tôi muốn hỏi anh nhiều điều lắm mà không dám. Tôi muốn hỏi tại sao anh lại đi học trong khi công việc của anh thường ngày rất bận rộn? Tôi muốn hỏi bao giờ thì anh tiếp quản RED? tôi muốn hỏi bao giờ thì anh sẽ rời xa tôi?
Tôi lặng im ngồi nhìn anh ngủ, mọi người trong lớp có lẽ cũng đã đoán ra mối quan hệ của chúng tôi (trong khi tôi và anh đang trong một mối quan hệ không thể gọi tên...) nên cũng có bàn tán, mặc dù không biết chúng nó nói gì nhưng kiểu gì chả la lá như là tôi xấu mà anh lại đẹp trai, thật là không xứng đôi, hay cũng đại loại như thế...
Hết giờ học anh nói muốn tôi dẫn đi chơi:
“Em đưa anh đi đi, anh chỉ đi học một ngày thôi nên em đưa anh đi đi, ngày mai anh không biết mình có thể gặp nhau nữa không. Anh sợ là mình sẽ nhớ em...”
Nghe anh nói nụ cười trên môi tôi vụt tắt. Anh nói vậy là sao? Chẳng lẽ hôm nay là buổi hẹn đầu tiên và cũng là cuối cùng của chúng tôi sao? Tôi gần như là sắp khóc nhưng lại không dám, sợ anh buồn...