- Tôi là quản gia của các cô ạ, tôi tên Lan rất vui được gặp các cô_ bác Lan lại lễ phép cúi đầu làm cho mấy cô gái thanh niên ấy thấy ngại vì hành động quá lễ phép ấy, dù gì thì bác Lan cũng đáng tuổi mẹ các cô mà làm thế này ai cũng ngại thôi
- Ơ, bác đừng có hành lễ thái quá như thế, cứ coi bọn cháu là cháu trai, cháu gái của bác là được rồi chứ như thế này bọn cháu thấy ngại lắm bác_ Phương nói
Nhìn mọi người đứng nói chuyện với nhau từ nãy tới giờ, 3 chàng trai của chúng ta cứ ngơ ngác không hiểu họ nói cái gì, trong lòng cũng có chút hiếu kì, Thiên Tỉ nghĩ " nhất định phải học cho kì được ngôn ngữ Việt Nam"
- Vâng! Mời mọi người vào nhà đi ạ_ bác Lan đưa tay xách túi hành lí của từng người một về phòng
- Oa! Thế là không phải ngủ chung với cái tên đáng ghét ấy nữa rồi_ nó về phòng, thả mình xuống chiếc giường màu trắng thoải mái lăn qua lăn lại trên giường
Cơn gió của buổi tối Nha Trang man mát dễ chịu lùa vào mái tóc làm tung bay phấp phới hòa quyện vào cùng mùi hoa hồng trong vườn quả nhiên khiến con người ta dễ chịu. Hiền sau khi cất dọn đồ đạc rồi lặng lẽ đi ra vườn hoa hồng ngồi xuống chiếc xích đu trong vườn đung đưa cất giọng hát nhẹ nhàng. Cùng lúc ấy, Nguyên đang lục đục chạy xuống bếp tìm bánh ngọt tình cờ nghe được giọng hát ngọt ngào êm tai. Tò mò nên anh đã theo giọng hát ấy ra đến vườn hồng, nhìn thấy 1 cô gái đang đung đưa chiếc xích đu và hát, gió thổi mái tóc cô bay để lộ ra khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp, bất giác Nguyên đi đến bên cạnh và ngồi xuống bên cạnh cô làm cô giật mình thôi không hát nữa
- Anh Nguyên! Anh ra đây làm gì?_ Hiền nhỏ giọng nói
- Tôi xuống chơi thôi, đi hít thở không khí trong lành tí ấy mà_ Nguyên cười cười rồi nói tiếp, quay người sang phía nhỏ _ À đúng rồi! Vừa nãy em hát hay lắm đấy
- Ơ thật ạ_ nhỏ đỏ bừng mặt
- Chẳng nhẽ tôi lại nói dối em
- Hihi cảm ơn anh
- Này! Ăn không?_ Nguyên vừa nói vừa chìa ra 1 chiếc bánh kem cỡ nhỏ, điểm thêm 1 quả dâu đỏ bên trên
- Ớ! Anh lấy đâu ra thế?_ nhỏ tròn xoe mắt
- Trong tủ lạnh ý, nhiều lắm
- Thế thì để em vào lấy, anh ăn cái này đi_ nhỏ đứng dậy chuẩn bị bước vào nhà thì Nguyên nắm chặt lấy tay nhỏ khiến nhỏ đứng không vững ngã nhào vào lòng Nguyên
- Ơ.........anh.......anh Nguyên_ nhỏ ấp a ấp úng
Ngay đến anh cũng không hiểu tại sao anh lại kéo Hiền ngồi xuống, chẳng qua chỉ là anh không muốn rời xa cô, chỉ muốn cô ngồi mãi như thế này, thật sự anh cảm thấy rất yên bình khi ở cạnh cô
- Ngồi đây ăn luôn đi, ăn chung cùng tôi, không cần lấy_ vẫn giữ Hiền khư khư trong lòng, Nguyên nói
Trong cái khung cảnh lãng mạn như thế, đang vui như thế thì tự nhiên Quỳnh và Thiên ở đâu " bay" ra
- E hèm! Cậu kia muốn làm trò gì thế hả?_ Thiên đưa tay lên miệng " e hèm" 1 tiếng nghiêm nghị chạy tới chỗ Nguyên và Hiền, còn Quỳnh thì cũng chạy theo sau lấy tay bịt miệng để tránh bị phát ra tiếng cười.
Nghe thấy thế, Nguyên giật nảy mình bỏ tay Hiền ra và cả 2 cùng đứng dậy mặt đỏ như cà chua chín
- Ơ....à....ừm không.....không có..gì hết_ Nguyên luống cuống giải thích rồi quay ra chỗ Hiền_ Chúng ta vào nhà thôi
Lơ đẹp câu hỏi của Thiên, Nguyên kéo tay Hiền vào nhà để lại hai con người ngẩn ngơ đứng đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra
- Bọn họ làm sao thế nhỉ?_Quỳnh ngơ ngác như con nai vàng hỏi Thiên
- Tôi biết là chết liền á! Thôi vào nhà đi
Sau khi tập chung đông đủ ở phòng khách, uống hết cốc nước cam mà chị Liên( người phụ trách nấu ăn) vừa pha cho, Khải trịnh trọng tuyên bố
- Anh gọi các em xuống đây có 1 chuyện muốn nhờ các em giúp_ chỉ tay về phía Hiền, Quỳnh và Phương, Khải uy quyền nói tiếp_ theo như anh và Thiên Tỉ nghiên cứu thì ngôn ngữ Việt Nam rất phong phú và rất hay nên anh có ý định nhờ các em giúp bọn anh học Tiếng Việt
- Hả? Học Tiếng Việt? Anh và Thiên Tỉ nghiên cứu? Thế mà không thèm nói cho em 1 câu_ Nguyên ngạc nhiên nhìn Khải và Thiên
- Ế! Được đấy, bọn em sẵn sàng giúp đỡ hehe_ Hiền bắt đầu giỡn
- Thế ai dạy cho ai đây?_ nó nãy giờ ngồi khoanh tay trước ngực bắt đầu lên tiếng
- Thế này đi Hiền sẽ dạy cho anh. OK_ Nguyên tiếp lời của Phương
- Ơ thế để em dạy Thiên đi nha_ nó hứng lên cười cười đề nghị