Nghê Dung và Chử Thiệu Bách ly hôn vào một ngày nắng gắt.
Hôm đó cũng đúng ngày giỗ của mẹ Chử Hàng.
Nghê Dung và Chử Thiệu Bách lấy giấy ly hôn ở cục dân chính xong, hai cha con đi về quê tảo mộ.
Trong nhà chỉ còn một mình Nghê Dung, mẹ Nghê tìm cô nhưng không thấy, thì ra là đi tìm Nghê Phỉ Vọng uống rượu.
Nghê Phỉ Vọng chưa từng uống rượu, chỉ nhìn cô mình không ngừng rót rượu, uống ừng ực.
Lớp trang điểm trang nhã của Nghê Dung càng lúc càng nhạt dần, mascara bị nhòe đi.
Nghê Phỉ Vọng rút khăn giấy cho cô lau nước mắt, hai mắt Nghê Dung ngập nước, nhìn Nghê Phỉ Vọng chằm chằm.
Nghê Phỉ Vọng đau lòng: “Cô ơi… đừng như vậy.”
Nghê Dung uống say, dùng tay xoa xoa mắt mình: “Tiếc thật đấy.”
“Tiếc gì ạ?” Nghê Phỉ Vọng hỏi.
“Vẫn không có cách nào đi đến cùng.” Nghê Dung lắc đầu, “Tiếc nhưng cũng không hối hận.”
“Nếu con gặp được người mình thích thì đừng hối tiếc.” Nghê Dung xoa mặt Nghê Phỉ Vọng, “Phỉ Vọng của cô đáng yêu như vậy, ai mà không thích chứ?”
Đôi mắt Nghê Phỉ Vọng sưng lên.
Nghê Dung nằm ở sô pha ngủ thiếp đi.
Nghê Phỉ Vọng vào phòng lấy chăn gối, sau khi lo cho Nghê Dung xong, cô rót cho mình một ly nước.
Nhìn xung quanh nhà của họ, trang trí kiểu phong cách châu Âu trang trọng, cho dù là ánh đèn hay những món đồ nho nhỏ trên bàn ăn đều là kiểu Nghê Dung thích.
Cô bỗng nhiên nhìn vào phòng Chử Hàng.
Cửa mở ra, cửa sổ không đóng, bức rèm bị gió thổi lung lay.
Cô đi vào phòng Chử Hàng, phòng không lớn, chỉ có một cái tủ và một cái bàn học.
Trên tủ có rất nhiều giấy khen, cúp về Olympic Toán, Vật lý.
Còn có cả cúp thi đấu cờ vây, thậm chí cũng có cả bóng rổ.
Cô kinh ngạc cảm thán trong lòng, chậm rãi đi đến bàn học của anh.
Trên bàn có một quyển lịch bình thường.
Nhưng ngày sinh nhật cô, được anh khoanh lại đánh dấu.
Trong lòng cô xúc động, cầm quyển lịch lên lật xem.
Tháng nào trong quyển lịch cũng sạch sẽ, ngoại trừ ngày tháng sinh nhật của cô.
Cong môi, cô buông quyển lịch xuống.
Trên bàn sạch sẽ, nhưng bên góc bàn có một tờ giấy nhỏ bị gấp lại.
Cô buông ly nước, cầm lên xem.
Là một tờ hóa đơn, sản phẩm mua là…
Máy ảnh polaroid.
Món quà ẩn danh kia đột nhiên vụt qua đầu cô, trái tim cô đập mạnh, ngón tay run run, xem lại ngày mua.
Quả nhiên.
Máy ảnh polaroid là Chử Hàng tặng.
Những món quà trước đây cũng là của anh tặng.
Cô nhớ buổi tối đó cô hỏi anh, anh bảo chưa chuẩn bị.
Thì ra là đã chuẩn bị xong rồi, nhưng không nói cho cô, mà để trộm đưa.
Trái tim cô đau vô cùng, chóp mũi cũng cay cay, cả người mềm nhũn.
Sâu trong nội tâm là cảm xúc mênh mông kích động.
Cô phát hiện một bí mật rất lớn của Chử Hàng.
Anh… thích cô phải không?
Những lần xấu tính, đối xử với anh không ra gì của cô đột nhiên ùa về trong đầu.
Cảm xúc áy náy, hối hận dệt thành một tấm vải lớn, bao trùm lấy cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
Cô đứng tại chỗ ngẩn ngơ hồi lâu, đến khi rời đi, thì thấy phía dưới tủ là một cái hộp giày.
Cô bỗng dung thấy quen mắt, ngồi xổm xuống rút cái hộp đó ra.
Kinh sợ đến câm lặng.
…
Chử Hàng quét dọn mộ của mẹ mình xong vốn dĩ muốn ở quê lại một đêm, nhưng nhận được tin nhắn của Nghê Phỉ Vọng –
Cô không nói gì cả, chỉ phát địa chỉ cho anh.
Là một quán rượu nhỏ bên cạnh trường học.
Chỗ đó không ồn ào như những chỗ khác, chỉ bán rượu với nước trái cây, nên học sinh thường xuyên đến đó tiêu tiền.
Chử Hàng cất điện thoại, nói rằng anh muốn đi về trước.
Chử Thiệu Bách hỏi anh đi đâu.
Chử Hàng nói thẳng ra, là đi tìm Nghê Phỉ Vọng.
Ba anh nhìn anh trong chốc lát, biết rõ ý của anh rồi mới gật đầu đồng ý.
…
Lúc Chử Hàng đến, Nghê Phỉ Vọng đã uống chút rượu.
Thật ra cô không muốn uống, chỉ định uống nước trái cây ngồi trong phòng nhỏ chờ Chử Hàng.
Nhưng càng nghĩ cô càng thấy khó chịu, thấy Nghê Dung hôm nay uống rượu tựa hồ cũng đã thoải mái hơn chút nên cô cũng uống rượu.
Nồng độ không cao, cô chỉ uống một chút nhưng không ngờ tửu lượng của cô lại thấp như vậy.
Chỉ mấy hớp thôi mà gương mặt đỏ lên rồi, bên tai cũng nóng vô cùng.
Nhưng cô lại thích cảm giác này, tiếp tục uống.
Lúc Chử Hàng đến, đầu óc cô đang say ngà.
Híp mắt, thấy anh tới, trên người khoác áo khoác đen, tóc bị gió thổi nên hơi rối, bộ dáng phong trần mệt mỏi nhưng lại khiến cô nhộn nhạo trong lòng.
Chử Hàng thấy hình như cô đang say, phản ứng đầu tiên là nhíu mày, ngồi bên cạnh cô, để ly rượu sang một bên, nhanh chóng rót cho cô một ly nước.
Vừa cho cô uống vừa hỏi cô: “Sao thế, cậu khó chịu à?”
Nghê Phỉ Vọng giương mắt nhìn anh, lại rũ mắt nhìn chằm chằm ly thủy tinh, cảm thấy khát nước, trườn người tới uống lấy.
Chử Hàng thấy đầu lưỡi đỏ thắm ướt át dò ra rồi lại thu vào, trên đỉnh đầu là ánh đèn sáng ấm áp, dừng trên đầu lưỡi của cô, nước trong ly bị cô làm cho gợn sóng, bỗng nhiên thấy ái muội.
Thế mà anh cũng thấy hơi say.
Cô uống mấy hớp liền đẩy tay anh ra.
Đôi mắt mờ mịt, hốc mắt phiếm hồng, môi óng ánh, cô hít hít cái mũi, nhìn anh nhẹ nói: “Chử Hàng cậu đã đến rồi.”
Chử Hàng buông ly ra, “Tớ đây.”
Nghê Phỉ Vọng lại nhích lại gần anh, sau đó cả người dựa vào người anh.
Chử Hàng ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cô, cả mùi của anh và cô anh quyện vào nhau, xông thẳng vào khoang mũi anh.
Say rượu nên cô hơi lớn mật hơn bình thường, những lời Ngu Hân Nhiên nói với cô đều đã bị cô bỏ ngoài tai.
Nghê Phỉ Vọng biết chính mình đang dựa trên người anh, nhưng cô muốn gần hơn thêm chút nữa.
Cô cúi đầu, nhìn đôi tay anh, khớp xương rõ ràng, trắng nõn.
Cô nắm lấy tay anh.
Cô có thể cảm giác được, trong giây phút đó thân thể Chử Hàng đột nhiên cứng đờ, cô trộm cười.
Nắm lấy tay anh, lại đan năm ngón tay của mình vào tay anh, dùng sức nắm chặt lấy.
Cô nghe thấy Chử Hàng nói: “Cậu say rồi.” Giọng nói run run.
Nhưng cậu cũng đâu có đấy tớ ra? Cô nghĩ thầm trong lòng.
Nghê Phỉ Vọng gật đầu, “Ừm… say.”
Nghiêng đầu nhìn anh, chỉ có thể thấy sườn mặt của anh, lông mi dài tạo ra chiếc bóng dưới mắt anh.
Con người anh sáng ngời nhưng đang rung động, nhìn cô, môi anh mấp máy, nhưng chưa mở miệng nói.
Anh vẫn đang đợi cô nói.
Ánh mắt Nghê Phỉ Vọng lướt qua chop mũi anh, xuống yết hầu.
Cô bỗng thấy miệng lưỡi khô cằn, liếm môi.
Ánh mắt Chử Hàng lại động đậy.
Trước mắt Chử Hàng, Nghê Phỉ Vọng bắt đầu trở nên mơ hồ, đầu óc không rõ ràng.
Cô thật sự say rồi, vừa buồn ngủ nữa nhưng cô không thể ngủ, phải nói rõ với anh.
Cô ngẩng đầu, nói với anh: “Chử Hàng… Tớ uống rượu, cậu có giận không?”
Chử Hàng lắc đầu.
Nghê Phỉ Vọng nheo mắt lại cười, cô nâng tay anh lên, hôn một cái.
Môi mềm ẩm ướt dán vào.
Trên làn da anh, độ ấm thiêu đốt vào tận trong lòng anh, hơi thở anh trở nên gấp gáp.
“Cậu tới rồi… Kể cho tớ nghe, bí mất của cậu đi.” Nghê Phỉ Vọng nhìn anh, chậm rãi nói, trong đầu nhức vô cùng, nhưng cô muốn nghe thấy rõ ràng.
Chử Hàng hơi sửng sốt, nhìn tay cả hai đang anwms lấy nhau, anh nắm chặt lại.
Trái tim của Nghê Phỉ Vọng cũng căng chặt theo.
Anh nhìn chăm chú đôi amwts cô, nói: “Tớ thích cậu.”
Ba chữ thật đơn giản nhưng ai biết được trong đó ẩn chứa biết bao nhiêu sự chua xót mà anh đã phải trải qua.
Ánh mắt anh đã theo đuổi cô nhiều năm, biết bao năm đau lòng một mình, mới có thể nói ra 3 chữ này.
Chử Hàng thấy cả người nhẹ bẫng, có thể nói thích cô, là chuyện mà anh không dám mơ.
Anh đã đọc qua một quyển sách, trong sách nói, hoa baby vốn là ngôi sao trên bầu trời, cảm xúc của những người theo đuổi nó sâu đậm đến mức khiến nó rớt xuống mặt đất và mọc lên những đóa hoa.
Anh cảm thấy Nghê Phỉ Vọng giống như loài hoa này, thương hại anh nên mới bằng lòng biến thành đóa hoa lọt vào trong lòng anh.
“Vậy, có phải cậu thích tớ lâu rồi không?”Nghê Phỉ Vọng tiếp tục hỏi.
Chử Hàng không nói, chỉ nhìn sâu vào đôi mắt cô, muốn thấy rõ tâm tư của cô.
Nghê Phỉ Vọng thấy anh không nói thì nhích mông, ngồi trên đùi anh, đối mặt với anh.
Khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức Chử Hàng có thể thở cả hơi thở của cô, vừa ấm vừa mang theo nồng nàn.
Lông mi cô hơi ướt, chớp chớp, sau đó đôi môi hồng nhuận chậm rãi khép mở: “Cậu nói thật, nói thật, tớ sẽ… khen thưởng cậu… một cái hôn.”
“Cậu muốn hôn tớ không?” Lúc Nghê Phỉ Vọng nói những lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào môi anh.
Cô rất muốn hôn môi anh, rất muốn.
“Tớ thích cậu.” Chử Hàng nói, sự dịu dàng nồng trong mắt anh, làm cho trái tim Nghê Phỉ Vọng bị hòa tan.
“Cậu ghét tớ, tớ vẫn thích cậu.”
“Cậu không thích tớ, tớ vẫn thích cậu.”
Cả người Nghê Phỉ Vọng đau đớn, một câu anh nói, cô lại càng đau.
Cô vươn ngón trỏ đặt trên môi anh, không cho anh nói nữa.
Nhìn vào mắt anh, nói như thể tặng cho anh một món quà: “Hôn tớ đi.”
Danh Sách Chương: