• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quăng mạnh chiếc điện thoại vào bức tường đối diện, đôi mắt Huy vằn lên những vệt đỏ mỏi mệt và giận dữ, vì cái gì, vì cớ gì, vì lý gì mà anh lại có mọi thứ người ta hằng mơ ước thế nhưng ngay cả điều đương nhiên và nhỏ nhặt nhất lại bị cướp mất không thương tiếc, ngay cả trong giấc mơ, anh cũng mơ đến...gia đình...

Tiền, anh có rất nhiều tiền, nhưng tiền không thể mua được hơi ấm gia đình, năm tuổi mất mẹ, ba sao, kẻ đó mà cũng đáng được gọi một tiếng ba? Từ ngày anh mở mắt chào đời, thử hỏi số lần anh được nhìn thấy mặt ông là bao nhiêu lần, chắc gì tính đến nay đã được mười lần? Anh biết, biết hết, biết vì sao mẹ đi, biết vì sao người cho anh sự sống lại luôn lạnh lùng với anh. Ha. Thật buồn cười, mẹ yêu ông ta sâu đậm, mẹ dành toàn bộ tuổi trẻ của mình, điều kiện của mình để cho ông ta những điều ông ta muốn, có được chỗ đứng vững chắc trong xã hội rồi thì ông ta làm gì chứ? Vứt bỏ mẹ anh như một món đồ không cần đến, lúc nào cũng là công tác, công tác,...bao nhiêu ngày tháng mẹ chỉ có một mình, và anh, bao nhiêu đêm mẹ khóc, bao nhiêu đêm mẹ mòn mỏi ngóng chờ những lời hồi đáp của người chồng tệ bạc, bao nhiêu đêm mẹ thức trắng ngắm những bức ảnh của một thời đã xa...Anh đứng ngoài cửa, nhìn mẹ, một đứa trẻ hoàn toàn không hiểu có chuyện gì đang xảy ra cũng cảm thấy đau xót trong lòng đến độ mà muốn khóc cũng không được chỉ thấy sống mũi và mắt mình cay xè, thế nhưng anh không dám đến gần mẹ, anh không biết vì sao nhưng anh nhớ rằng những lúc đó mình chỉ lặng lẽ nép sát vào sau cánh cửa, cố gắng thu nhỏ chính mình, giống như anh sợ, sợ một cái gì đó, một cái gì đó...

Ngày mẹ đi, anh đứng cạnh quan tài mẹ, nhìn khuôn mặt mẹ tái nhợt qua khung kính tròn, nước mắt không hề rơi lấy một giọt thế nhưng lòng anh còn đau hơn dao cắt gấp mấy nghìn lần, cứ mỗi khi nhớ lại cảnh đó thì trái tim anh lại như bị bóp nghẹt, khó thở đến không tưởng nổi. Cái đáng giận nhất đó chính là cái mà anh nhìn thấy sau cánh cửa phòng 'ba'. Cái cảnh mà suốt đời này anh không thể quên đó chính là bóng hình ba và một người phụ nữ không phải là mẹ đang ôm hôn thắm thiết qua khe hở của kẽ cửa và cả những lời âu yếm của ông dành cho người đó. Mẹ anh chỉ vừa mới mất...

Bao nhiêu năm rồi nhỉ, hơn mười năm rồi, anh sống giữa ngôi nhà không một chút hơi ấm rộng lớn đơn côi. Suốt những năm tháng của tuổi nổi loạn anh luôn trốn tránh không phải bước chân vào ngôi nhà ấy, dù cho ngôi nhà ấy đã từng có mẹ, nhưng giờ nó lạnh lẽo quá. Người mà anh gọi là 'ba'từ ấy hoàn toàn không thèm để ý đến anh theo cái cách một người làm ba để ý đến đứa con nhỏ của mình ở nhà, khi bé thì ông thuê bảo mẫu đến trông nom, lớn lên thì anh tự làm mọi việc, suốt bao năm ông hoàn toàn không hề liếc mắt xem đứa con ông vứt bỏ sống như thế nào, chỉ là hằng tháng ông đều đặn gửi vào tài khoản của anh một số tiền đủ để anh có thể sống dư giả và mua mọi thứ mà mình thích, mình cần. Nhưng anh không cần tiền, anh không cần cái tờ giấy bạc ấy, cái mà anh cần rất đơn giản, là thứ mà bất cứ đứa trẻ nào cũng có, đó chính là tình thương từ mẹ, từ 'ba', từ gia đình. Nhưng tất cả đã xa lắm rồi.

Anh bắt mình phải mạnh mẽ, giống như trở thành chỗ dựa cho mẹ nên anh không cho mình yếu đuối, đó là suy nghĩ non nớt của đứa trẻ cho rằng mình có thể làm tất cả cho mẹ, thế nhưng vào ngày mẹ mất anh nhận ra mình chẳng hề làm được bất cứ thứ gì cho mẹ cả, chẳng làm được bất cứ thứ gì...còn cho đến giờ, anh vẫn luôn bắt mình phải gồng lên để chống đỡ mọi thứ, dù cho trời đất có sụp xuống cũng không được gục ngã. Nhưng mọi thứ chợt như vỡ vụn khi mà nhận được tin nhắn từ người 'ba' trên danh nghĩa.

"Một tuần sau là đám cưới của ba với gì. Con đến góp vui!"

Bức tường cuối cùng bao quanh anh cuối cùng cũng đổ ập xuống, để anh một mình đứng giữa đất trời trơ trọi. Anh như một con thú đầy hoang dại và thú tính vừa xổ ra khỏi xiềng xích trói buộc sẵn sàng đâm bổ vào thực tế trước mắt và phá hủy nó, khiến cho nó nát nhừ thành cát bụi hư vô...

Ngồi một bên nhìn tên bạn đang bị cơn giận dữ nhấn chìm, vùng vẫy trong vô vọng, đập phá đồ đạc giữa cơn điên dại, Quang ngửa đầu ra sau, anh chưa bao giờ thấy tên bạn mình nổi xung như vậy, tuy không hiểu hơi ấm gia đình nó ra sao nhưng anh cũng có thể cảm nhận được nó quan trọng thế nào với tên bạn thân. Anh biết bao lâu nay đằng sau lớp vỏ bọc tên bạn chỉ đang cố tỏ ra mình mạnh mẽ, lần này cũng nên để Huy có thể thoát khỏi cái lồng mà mình tự tạo ra, dù là điên cuồng, dù là giận dữ cũng sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc phải cố chịu đựng mọi việc rồi làm như mình không quan tâm đến bất cứ thứ gì...chắc chắn là tốt hơn rất nhiều...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK