• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh đã tới ngày giỗ của phụ mẫu Mạc U, từ rất sớm Sở Thần đã thức dậy nấu nướng, Mạc U thì đứng bên cạnh phụ hắn. Phía nhà trên đã có phu phu Lạc Ô giúp dọn bàn, tiếp khách. Khách ở đây là chỉ gia đình Mạc đại bá. Bưng thức ăn lên bàn thờ, Mạc U thắp nhang cúng cho phụ thân mẫu thân, nhìn hũ tro cốt trước mặt, y nhịn không được nước mắt lại tuôn rơi. Cuối cùng y đã có thể làm một đám giỗđàng hoàng cho hai người rồi, mọi năm y cố hết sức dành dụm cũng chỉ có một hai con cá nhỏ, một chén cơm để cúng. Thật sự Sở Thần đã cho y quá nhiều rồi! Sở Thần thắp nhang xong, bước đến ôm Mạc U vào lòng, dịu dàng an ủi y. Nhìn lên hũ tro cốt, hắn âm thầm phát thệ Cảđời này ta sẽ chăm sóc cho Mạc U thật tốt, hai vị yên tâm. Cảm ơn!!! Cảm ơn hai người đã sinh ra y Cảm ơn vìđã yêu thương y, cho y một mảnh tuổi thơấm áp. Cảm ơn vì đã mang y đến cuộc đời hắn…..

Cúng xong, Sở Thần dọn các đĩa thức ăn lên chiếc bàn lớn ngoài sân. Xung quanh hoa A La, một loài hoa hồng dại nở rộ, đủ màu sắc rực rỡ một khoảng sân. Vừa dọn xong hết thảy thì cả nhà Mạc đại bá kia cũng vừa đến. Sở Thần cùng Mạc U bước ra đón tiếp bọn họ. Gia đình Mạc đại bá nhìn ngôi nhà lớn xinh đẹp trước mắt lại cảm thấy kinh ngạc một trận. Nhìn thấy Lạc Ô lại càng thêm khinh thường. Mỗi người một tâm trạng ngồi vào bàn. Mạc Liên là người mở miệng trước, e lệ nhìn Sở Thần khen

“Sở Thần ca ca, nhà ngươi thật đẹp!” Nàng ta hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Mạc U. Bởi vìđơn giản mà nói, Mạc U làm sao có khả năng xây được một ngôi nhà chứ. Mấy ngày nay, nàng đãđi dò hỏi khắp nơi thìđược biết Sở Thần đến từ phương xa, không chỉ diện mạo hơn người mà còn săn bắn rất cừ. Nghe trưởng thôn bảo hắn săn được cả hổ, nàng càng thêm mêđắm Sở Thần. Tự nhận bản thân xinh đẹp, gia đình lại giàu có, xét về mọi mặt nàng đều hơn hẳn Mạc U á chủng kia. Chắc chắn tên ti tiện kia đã lừa gạt Sở Thần nên hắn mới muốn kết hôn với y. Nàng sẽ là ngươi kéo hắn ra khỏi u mê. Càng nghĩ Mạc Liên càng vui sướng. Sở Thần nghe giọng điệu nũng na nũng nịu của ả ta liền cảm thấy khó chịu, lại nhìn ra sự khinh thường của ảđối với Mạc U thì cảm thấy vô cùng tức giận. Lạnh giọng không khách khí nói thẳng

“Bàn thờ phía trong, ngươi muốn thắp nhang thì vào trong, không thì cút.”

“Ngươi…” Mạc La nổi giận đập bàn đứng dậy. Mọi người cũng sững người, không ngờđến Sở Thần lại khác như vậy. Bình thường thấy hắn hay mỉm cười, không nghĩ lại có mặt lãnh khốc như vầy. Mạc Liên là người sốc nhất, nàng nhìn chằm chằm vào Sở Thần, bắt gặp sát ý trong mắt hắn thì bật khóc nức nở. Mạc đại thẩm thấy con gái thương tâm liền lên tiếng mắng Sở Thần

“Tên khốn nhà ngươi dám chửi nhi nữ của ta, có tin ta…”

“Ta mời các ngươi đến ăn giỗ làđã nể mặt Mạc U lắm rồi, dẹp ngay con mắt khinh thường của các ngươi lại, không thì xéo.” Cắt ngang lời mụ ta, Sở Thần cười lạnh một tiếng, tà ngạo trừng bọn người kia

“Thần, đừng…” Mạc U bên cạnh len lén kéo kéo áo hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa.

“Các ngươi chiếm lấy gia sản phụ mẫu U U để lại thìđãđành, còn dám ra tay tổn thương đến y, Mạc lão ông làm đại bá khá thật, để mặc vợ con mình kiếm chuyện với cháu trai. Đừng nói vết sẹo ở má y ông không biết tại sao lại có. Ta cảnh cáo các ngươi, Mạc U bây giờ là bạn đời của ta, không dính dáng gìđến các ngươi nữa, thửđộng vào y một lần nữa mà xem. Hừ” Nghe hắn nói như thế, cả nhà Mạc đại bá cứng họng, không nói thêm được một lời.  Mạc đại bá thì có chút xấu hổ, năm xưa ông đã nhận lời phụ thân quá cố của Mạc U chăm sóc cho y nhưng rốt cuộc ông lại nghe thê tử xúi giục mà… việc Mạc La đẩy Mạc U ngã xuống hố gây nên sẹo ông biết nhưng vì thương con nên… Sở Thần nói đúng, ông không phải một bá bá tốt. Mạc U nghe lời tuyên cáo của Sở Thần, trong lòng trừ bỏ cảm động thì chỉ ngập tràn hạnh phúc, nắm chặt tay Sở Thần, y mỉm cười nhìn hắn. Đôi mắt đãđỏ hoe từ lúc nào. Chỉ có Lạc Ô là cười cười xem trò vui, trong lòng lại âm thầm tăng điểm cho Sở Thần – chửi nhau quá giỏi. Mạc đại bá vẫn im lặng nãy giờ, bỗng nghiêm nghị quát:

“Tất cả câm miệng lại, Sở Thần, bàn thờởđâu dẫn ta đi thắp nén nhang, các ngươi cũng tới thắp nhang mau.” Nhướn mắt nhìn lão, sau một hồi Sở Thần dẫn lão ta đến chỗ thờ. Thắp nhang xong, Mạc đại bá vội cáo từ dẫn cả nhà ra về. Mạc U có giữ lại nhưng lão lúng túng từ chối... Sau biến động vừa rồi, bầu không khí trong căn nhà mới lại ngập tràn tiếng cười. Lạc Ô gắp thức ăn lia lịa cho vào miệng, vừa ăn vừa chép miệng khen không ngớt, Điền Ưu ngồi bên hầu hạ hết sức chuyên chú. Đối diện Mạc U ngồi nhìn bật cười, nhìn bụng Lạc Ô tự dưng có chút ước ao, y cũng muốn làm gìđó cho Sở Thần.

“Ăn đi, nhìn thì không no được đâu, ngốc.” Sở Thần nhìn theo tầm mắt của y, cười cười gắp miếng thịt đút vào miệng y.

“Nếu thích thì sinh cho ta một đứa làđược.” Nghe câu sau của hắn, ngay lập tức Mạc U bị sặc, ho khù khụ, uống ly nước Sở Thần đưa tới, hai máđỏ bừng bừng. Kỳ thật Sở Thần cũng chỉ trêu Mạc U, thấy y sặc đến đáng thương như vậy thì lại xót. Nhẹ nhàng vỗ lưng giúp y bình ổn lại. Lạc Ô bên kia thì dùng ánh mắt trêu chọc, nháy nháy mắt với Sở Thần:

“Thế nào, đã quyết định kết hôn?”

“Ừ, bảy ngày sau, trước khi mùa đông tới.” Thản nhiên trả lời Lạc Ô, Sở Thần nhìn Mạc U ngốc lăng ra thì nhếch môi để yên cho y tiêu hóa thông tin đột ngột này. Ăn uống xong, Điền Ưu và Lạc Ô chào tạm biệt hai người bọn họ, trước khi đi Lạc Ô còn trêu cho Mạc U ngượng chín mặt mới chịu buông tha theo phu quân quay về... Dọn dẹp xong hết thảy, vừa bước vào phòng Sở Thần đã thấy Mạc U ngồi trên giường ngây ngốc nhìn lên trần nhà, miên man suy nghĩ gìđó.

“Sao nào, không muốn kết hôn với ta, hử?” Leo lên giường, Sở Thần kéo y vào lòng, nhéo nhéo cằm y. Dựa vào ngực hắn, Mạc U vội vã lắc lắc đầu. Vòng tay ôm hắn thật chặt.

“Vậy là trách ta tựý quyết định mà không nói trước với ngươi?” Khẽ vuốt mái tóc dài mềm nhuyễn của Mạc U, Sở Thần hỏi tiếp.

“Không có, chỉ là…” ngập ngừng một chút, Mạc U nói ra những bất an trong lòng mình,

“Chỉ là có chút cảm giác không thật, ta sợ, lỡđây chỉ là một giấc mộng thì sao đây?” Nâng cằm Mạc U lên bắt y nhìn thẳng vào mắt mình, Sở Thần chậm rãi nhưng kiên định nói ra từng chữ một:

“Người nên sợ hãi phải là ta, ngươi mới chính là món quà thượng đế ban tặng cho ta, bảo bối, đừng suy nghĩ lung tung nữa, nếu ngươi sợđây là mộng thì hãy xác thực, mỗi ngày đều xác thực xem là mộng hay thực.”

“Xác thực?”

“Đúng vậy, dùng chính ngươi cảm nhận.” Nói xong liền cúi đầu hôn y, không dịu dàng không ôn nhu, cái hôn lần này như muốn trấn định Mạc U, Sở Thần hôn y một cách mãnh liệt, dùng đau đớn để thức tỉnh y, nói cho y biết đây không phải là một giấc mộng – và cũng là trấn an chính bản thân hắn. Chấm dứt nụ hôn, môi Mạc U đã sưng đỏ, y ngả vào ngực Sở Thần thở dốc, những bất an trong lòng dường nhưđã tan thành từng mảnh, bị cuốn mất theo nụ hôn cuồng dã vừa rồi.

“Hết lo sợ?” Thấy y mỉm cười, Sở Thần cũng cười theo, nhéo nhéo mũi y một cái. Sau đó, hắn bất ngờ lấy ra một sợi dây chuyền bạc, mặt dây chuyền là một mảnh ngọc trong suốt lấp lánh màu xanh nhạt, cực kỳ xinh đẹp. Mạc U ngây người nhìn Sở Thần bước xuống quỳ trước mặt mình

“Kết hôn với ta nha, bảo bối?” Kinh ngạc, vui sướng, hạnh phúc, tất cả cảm xúc hóa thành nước mắt, Mạc U bụm mặt lại, y cười nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn trào. Y không thể thốt ra dù là một chữ, chỉ có thể vừa khóc vừa gật đầu. Đứng dậy, đeo sợi dây chuyền vào cổ Mạc U, Sở Thần hôn lên khóe mắt y, ôm y nhẹ giọng dỗ dành. Mảnh ngọc này hắn đã phải kiếm rất lâu mới tìm thấy, nó rất  giống với y, thuần khiết, trong sáng, mang theo hương vị của cỏ non ban mai, yếu ớt nhưng cũng rất kiên cường. Mạc U khóc xong thì ngủ luôn trong lòng Sở Thần, tựa hồ phát tiết ra hết nên cảm thấy nhẹ nhõm, lúc ngủ khóe môi vẫn cong lên không buông. Đặt Mạc U nằm xuống giường, đắp chăn cho y thật kín, Sở Thần hôn nhẹ lên trán y, nhìn y một hồi rồi mới cầm lấy vũ khí chuẩn bịđi săn. Hôm nay hắn sẽ qua mấy khu rừng bên thôn khác săn, hắn đã nhận đơn đặt hàng của vài phú hộ, chỉ cần săn thú mang đến nhà bọn họ, bọn họ sẽ tìm những thứ hắn cần đến cho hắn, không cần phải đi từng nơi đổi hàng mất thời gian. Xem ra con hổ lần trước giúp hắn cũng khá nhiều... Mạc U ngồi trước nhà Lạc Ô, chống tay lên cằm, nhìn chằm chằm phía trước mặt.

“Đừng nhìn nữa, còn sớm mà, Sở Thần chưa về nhanh vậy đâu.” Lạc Ô ngồi bên cạnh vừa bóc củ lạc ăn vừa trêu ghẹo y. Mạc U biết là hắn chưa về bây giờ, chỉ là nhịn không được mà lo lắng. Nhớ tới lần săn hổđợt trước, mặc dù Sở Thần đã cam đoan nhưng mỗi lần hắn đi săn là y lại thấy lo. Mấy ngày nay, Sở Thần bận rộn săn bắn chuẩn bị cho hôn lễ, y ở nhà hoặc chăm sóc mấy luống rau, cho gàăn không thìđến nhà Lạc Ô chơi. Y phục hôm trước đặt hàng đã lấy về, trừ những bộđãđặt ra trong đó còn có hai bộ hỉ phục đỏ thẫm. Nghĩ tới ba ngày nữa là tới hôn lễ, tự dưng y lại có chút hồi hộp lại có chút trông mong.

“Này, ngươi nghĩ gì mà mặt đỏ vậy?” Rốt cuộc Lạc Ô nhịn không được vỗ vai y một cái, không cho y ngẩn ngơ nữa.

“Đâu…đâu có.” Mạc U chối biến.

“Ta có thứ này cho ngươi, mang về mà xem, sẽ cần đến.” Vào trong lấy ra một sấp giấy đưa cho Mạc U, Lạc Ô đầy ẩn ý nháy mắt với y. Thấy y xem xong mặt như xuất huyết thì bật cười ha hả. ======== Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, rất nhanh đãđến ngày diễn ra hôn lễ của Sở Thần và Mạc U.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK