• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vì sao? Vì sao ngươi lại muốn dằn vặt ta tới mức này chứ? Ngươi không thể đâm một nhát kết liễu ta luôn đi?" Cẩn Dục Lăng gương mặt tái nhợt đầy tuyệt vọng, từng giọt huyết lệ chảy xuống khiến cho dung nhan của y càng thêm yêu diễm.


"Vì sao ư? Ha ha..." Họa Mục Tiên ngẩng đầu cười to trước câu hỏi vô nghĩa của Cẩn Dục Lăng, nên nói y vô tâm vô phế, hay là nói dối thật giỏi đây?


"Những chuyện mà ngươi từng làm với ta, bao nhiêu đó chưa đủ để ta báo thù sao? Chẳng lẽ trong lòng ngươi chưa từng có một chút hối hận về những chuyện ngươi đã làm sao, phụ thân tôn kính của ta?" Họa Mục Tiên nâng cằm Cẩn Dục Lăng, khóe môi hiện lên nụ cười đầy tàn bạo và lãnh khốc.


"..." Cẩn Dục Lăng nhíu mày không đáp, y phát hiện dù cho bây giờ có nói gì cũng vô dụng, Họa Mục Tiên đã điên rồi. Một kẻ sở hữu sức mạnh ngang ngửa thần linh, cuối cùng lại là một kẻ điên...


"Dù là chính hay tà, là tiên hay ma, chỉ cần phản bội niềm tin của ta, ngươi sẽ trở thành kẻ thù của Cẩn Dục Lăng." một thân hắc y phiêu bạt trong gió, đôi mắt đen như hắc ngọc kia trong phút chốc đã không còn sự tuyệt vọng và oán hận, chỉ còn một mảnh thờ ơ và lạnh nhạt nhìn người đối diện. Cẩn Dục Lăng tuốt kiếm từ trong vỏ ra, không chút do dự chĩa về phía Họa Mục Tiên.


"Nếu ngươi muốn hành hạ ta, vậy ta sẽ bỏ trốn, vĩnh viễn bỏ trốn khỏi ngươi? Như thế rất tốt đúng không? Đó là điều ngươi mong muốn đi, Họa Mục Tiên?"


Trầm Lăng ngơ ngác nhìn cảnh tượng giết chóc trước mắt, Cẩn Dục Lăng một thân dùng kiếm gãy không ngừng tấn công Họa Mục Tiên, mặc cho vết thương chồng chất trên cơ thể, cậu không hiểu được rốt cuộc y muốn bỏ trốn hay tự bạo cùng Họa Mục Tiên nữa.


Leng keng...


Thanh kiếm trên tay Cẩn Dục Lăng vỡ nát thành trăm mảnh, hóa thành bụi cát bay vào hư vô. Họa Mục Tiên cười nhạt đầy vẻ chế giễu "Chỉ bằng thanh sắt đó? Ngươi nghĩ có thể đả thương ta sao phụ thân? Không phải ngươi đã quên ta đã lấy mất Vạn Trửu kiếm- bảo vật Ma giới của ngươi rồi sao?"


"..." Cẩn Dục Lăng siết chặt lòng bàn tay, y đương nhiên nhớ rõ mồn một những chuyện mà Họa Mục Tiên đã gây ra. Từ đầu tới giờ, Họa Mục Tiên chưa từng dùng tới nửa thực lực của bản thân, thoải mái đối phó với y tựa như đùa giỡn trêu tức y.


"..." Họa Mục Tiên lẳng lặng nhìn Cẩn Dục Lăng quỳ rạp dưới đất, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì, đột nhiên lộ ra nụ cười mê hoặc "Ta nghĩ lại rồi, cứ mãi chơi trò mèo vờn chuột cũng thật nhàm chán, chi bằng mang ngươi về Hư Vô Điện đùa vui một chút, ta cũng đang thiếu một lô đỉnh có tư vị cực phẩm như ngươi a, phụ thân~~"


"Họa Mục Tiên!!!" Cẩn Dục Lăng khiếp đảm trừng mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn Họa Mục Tiên. Hắn... hắn đang nói đùa phải không?


Dường như biết được Cẩn Dục Lăng đang suy nghĩ điều gì, nụ cười của Họa Mục Tiên càng sâu hơn "Ta không nói đùa đâu phụ thân, ta thật sự muốn thượng ngươi tới mức ngươi không thể xuống giường."


What the f*ck?


Cái be*p gì thế này? Lời này chắc chắn không hề có trong tiểu thuyết!! Trầm Lăng kinh hoảng than thầm, các ngươi đừng nói là muốn diễn cảnh 18+ cho ta xem nhé? Ta tuyệt đối không muốn biến thành cong đâu!!!


Sương mù đột nhiên bao trùm tầm mắt của Trầm Lăng, cảnh tượng cuối cùng mà cậu nhìn thấy... dường như Cẩn Dục Lăng đã thức tỉnh dòng máu yêu hồ và bỏ trốn.


Và ảo cảnh thứ hai hiện lên trong chớp mắt.


Trầm Lăng lập tức nhận ra, đây là đoạn đại kết cục trong Huyết Hải Thiên Ma.


Họa Mục Tiên nở nụ cười quỷ dị, máu tươi dính trên mặt y càng làm nổi bật nhan sắc kiều diễm, ma mị của một ma tu, nhưng hiện tại chẳng có ai dám thưởng thức dung mạo tuyệt trần đó của Họa Mục Tiên.


''Phụ thân, sao trông ngài lại xanh xao như vậy? Trong mắt của hài nhi ngài luôn thật cao ngạo, tuyệt tình và tàn nhẫn a...'' Họa Mục Tiên mỉm cười kéo dài thanh âm, bên trong mang theo châm biếm cùng khinh thường kẻ yếu đuối trước mặt.


''Ngươi mau giết ta đi, ác ma...''


''Ha ha, tại sao ta lại vô tình không nhớ đến công ơn dưỡng dục của phụ thân chứ? Phụ thân, ngài nói thử xem, ta chăm sóc ngài không phải chu đáo sao?''


Nam tử kia hoảng hồn nhìn khung cảnh hoang tàn trước mặt, tất cả mọi thứ... Họa Mục Tiên thật sự làm như vậy!


Hoang tàn và tử vong bao trùm thế gian... chỉ còn lại hắn và y.


Đây là ám ảnh khủng khiếp của cậu nhất hay sao? Hay nói đúng hơn, nó là ám ảnh của Cẩn Dục Lăng nguyên chủ?


Trầm Lăng hoảng loạn rơi vào mơ hồ, mọi thứ tựa như sương mù bao phủ lấy cậu, không có cách nào có thể thoát ra được.


----


"Phụ thân? Cẩn Dục Lăng?" Họa Mục Tiên thử gọi tên y, nhưng vẫn không nhận được đáp trả.


Nhìn sương mù dày đặc trước mắt, Họa Mục Tiên chỉ có thể tiến về trước.


Đã nghe được lời giải thích của Cẩn Dục Lăng, hắn cũng rất tò mò với khảo nghiệm huyễn cảnh của bản thân.


Có lẽ... Là lúc tận mắt nhìn thấy phụ thân và mẫu thân bị tàn sát chăng? Họa Mục Tiên cũng không rõ rốt cuộc mình bị ám ảnh nhất điều gì.


Hoặc là... Khao khát mãnh liệt nhất của Họa Mục Tiên, chính là được Cẩn Dục Lăng quan tâm, ân cần.


Có thể không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK