Ta tỉnh lại từ hôn mê, toàn thân đau nhức khó nhịn, đặc biệt là hậu huyệt, vừa động một chút liền có chất lỏng lạnh như băng chảy ra.
Một tia chớp rạch ngang trời, phát sáng dọa người, phảng phất gần trong gang tấc.
Ta cả kinh không khỏi ngẩng đầu nhìn cửa sổ. Long Tô quỳ gục trong mưa, áo rách nát, dị thường chật vật. Trong lòng kinh ngạc, ta vội vàng đứng dậy, vịn tường lảo đảo đi tới cửa sổ.
Trong đám mây dày đặc trên đầu, có một vị tiên nhân mặc bạch y, cách quá xa nên không nhìn rõ mặt mũi, chỉ có thể thấy hào quang chói mắt quanh người hắn.
Long Tô quỳ gục trên mặt đất, trên người hiện đầy vết thương, máu màu xanh đậm bị nước mưa rửa trôi trên mặt đất, tạo ra một vũng đen.
Đây là chuyện gì? Ta trừng mắt nhìn một màn này.
“Nghiệt súc! Giờ này nếu bó tay chịu trói, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” Bạch y tiên nhân trên mây mở miệng, thanh âm lạnh lùng không chứa một chút tình cảm.
Long Tô loạng choạng đứng lên, vuốt tóc tán loạn, dùng ngữ điệu tức chết người: “Ngươi đừng có gọi ta nghiệt súc mãi, ngươi nghĩ xem, ta mà là súc sinh thì ngươi là gì? Lão súc sinh à?”
Lời còn chưa dứt, một tia chớp chói lòa chém xuống đối diện Long Tô.
Long Tô nhẹ tránh qua, cúi đầu cười ra tiếng: “Đừng tức giận a, chú ý tác phong quân vương. Ta từ tám trăm năm trước đã đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ngươi. Những năm gần đây, mắt của ngươi cứ đuổi theo cái mông của ta, có thấy thú vị không?”
“Nghiệt súc, ngươi tổn hại nhân quả, nhiễu loạn nhân gian mệnh số. Hôm nay nhất định ta phải thu thập ngươi!”
“Số mệnh?” Long Tô hỏi ngược lại: “Số mệnh là gì? Ta chỉ biết, mệnh là do ta không do trời!”
Long Tô nói xong, lệ khí quanh thân liền xuất hiện, ánh sáng bắn ra tứ phía, chỉ trong chớp mắt liền biến thành một con giao dài trăm thước, cưỡi mây mà bay lên. Bạch y tiên nhân trên đám mây cũng biến thành một con bạch long trong nháy mắt – đó là long thực sự, uy phong lẫm lẫm, khí thế hiên ngang, ta cơ hồ không có cách nào nhìn thẳng.
Một con long và một con giao rất nhanh triền đấu cùng một chỗ, bị mây đen bao phủ.
Ta vịn cửa sổ nhìn, cố gắng ngẩng đầu lên tìm kiếm thân ảnh Long Tô nhưng chẳng thể nhìn thấy gì, chỉ thấy từng tia chớp bắn ra từ đám mây, chiếu sáng một mảnh thiên địa.
Trong bụng bối rối, trực giác nói cho ta biết, ta hy vọng Long Tô không sao.
Nếu như hắn mất mạng hoặc là thất thủ bị bắt đi thì Ngô quốc của ta, sáu ngày ba trăm mười hai vạn con dân Ngô quốc phải làm thế nào?
Ta không thể mất đi hắn.
Mặc dù hắn băt nạt ta, làm nhục ta, nhưng giao dịch của chúng ta còn chưa kết thúc, Long Tô không thể có việc gì, càng không thể tự nhiên rời khỏi ta.
Ta cố gắng mượn cớ này thuyết phục chính mình, vùi lấp cảm xúc đau đớn khi phải mất đi hắn sâu trong nội tâm.
Một tiếng nổ chiếu sáng nửa bầu trời.
Ta mở to hai mắt thấy một con quái vật to lớn rơi xuống vào đình viện của ta, hóa thành một con giao nhỏ xíu.
Bạch long hình như cũng bị thương, một biển mây bao bọc lấy hắn, nhanh chóng biến mất.
Ta sững sờ nhìn con giao không nhúc nhích kia, trong đầu trống rỗng, trái tim gần như ngừng đập, tứ chi lạnh như băng, lạnh lẽo thấu xương lan khắp toàn thân.
Long Tô đã chết?
Hắn cứ như vậy chết đi?
Không, không.
Hắn không thể chết đi như vậy.
Hắn đáp ứng ta bảo vệ Ngô quốc trăm năm an ổn.
Ba việc hắn đồng ý làm cho ta còn thiếu hai việc nữa.
Hắn còn nói sẽ thường xuyên mang ta ra ngoài.
Còn có, còn có…
Hắn nói, còn muốn ta ủ một vò rượu mai nữa.
Hắn không thể chết như vậy!
Từ xuân tới cuối hè, ta cùng hắn quấn quýt si mê hơn nửa năm, thân thể của ta đã sớm bị hắn đùa bỡn trở nên dâm loạn không chịu nổi, hắn không thể cứ bỏ ta mà đi! Huống chi trên người của ta còn có hình xăm rồng của hắn!
Mặt ta trắng bệch, cắn môi, từng bước từng bước hướng tới Long Tô.
Con giao màu xanh gục ở đó, mềm nhũn, bộ dáng thật đáng thương. Tay ra run run, ôm con giao nhỏ chưa bằng một cánh tay kia vào ngực.
Tối hôm qua, con ác giao này quấn trên người của ta, mang cho ta đau đớn cùng khoái cảm, hiện tại, nó ở trong ngực của ta, lạnh như băng, không chút khí lực giống như đã chết.
Hốc mắt nóng lên giống như có chất lỏng cực nóng chảy xuống, ta không phân biệt được ý nghĩa của nước mắt này, chỉ có thể để cho nó chảy xuống.
Mây đen từ từ tan đi, cuồng phong cũng dịu xuống, mưa giảm dần, chỉ trong chốc lát, bầu trời lại trở nên quang đãng, một ngày mới lại bắt đầu ở phía đông.
Ta ngồi trong đình viện, không biết mình nên làm gì, chỉ có thể nhìn Long Tô trong ngực mà ngẩn người, trong đầu trống rỗng.
Ta lười nghĩ đến sau này, chợt phát hiện ra ba mươi năm cuộc đời hóa ra chỉ là một cuộc chê cười.
Phương Hữu Tín đột nhiên hiện ra trước mắt ta, một thân bạch y không nhiễm bụi trần.
Ta giương mắt nhìn về phía, rất muốn nói cho hắn biết Long Tô đã chết, nhưng cổ họng như bị nhét một khối sắt, không thể thốt lên lời.
Phương Hữu Tín lắc đầu, có chút thương xót nhìn Long Tô: “Hắn biết rõ hóa thành nguyên hình sẽ đưa tới cái người kia… Ai… cần gì phải vậy chứ?”
Lòng ta chấn động, thì ra là như vậy!
Tối hôm qua hắn phát giận, hóa thành nguyên hình muốn ta mới đưa tới trận tai họa này!
“Cứu hắn.” giọng ta khàn khàn.
Phương Hữu Tín nhìn Long Tô, lắc đầu.
“Ngươi phải cứu hắn.” giọng ta căm hận: “Đừng quên ước định giữa ta và ngươi.”
Phương Hữu Tín làm khó nhìn Gia Hạp một cái, yên lặng trong chốc lát nói: “Hôm nay chỉ có một cách này, ngươi phải để hắn ở trong lòng, nói không chừng sẽ được. Phải biết rằng, hắn muốn, chính là tâm của ngươi.”
Ta nhắm mắt lại hỏi: “Cần bao lâu?”
Phương Hữu Tín đứng dậy chắp tay, vân đạm phong khinh nói: “Cái này tùy số phận thôi.”
Ta hiểu, phất tay để hắn đi, ôm chặt Long Tô vào ngực.
Long Tô, ngươi nhất định phải tỉnh lại.
Ngươi muốn trái tim này của ta, rất nhanh ta sẽ có thể cho ngươi.