• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mau đến, anh hôm nay ở KTV ngã tư Thuận An chờ cậu, cậu không có việc gì thì đến chơi, thuận tiện uống vài ly."

Lý Tục Ân mở tin nhắn mà anh họ đã gửi cho nó mười phút trước.

Trong giờ tự học buổi tối, không khí lớp 10 hỗn loạn, chỉ có vài học sinh ngồi học, những người ngồi hàng sau hầu như đều cúi đầu chơi game.

Lý Tục Ân chạm vào màn hình hai lần và trực tiếp đóng màn hình, kết thúc trò chơi.

Nó quyết định nghỉ học sớm.

Sau khi trèo qua bức tường sÂn bóng sau trường, nó đi dọc theo đường đến ngã tư rồi bắt taxi, khoảng hai mươi phút nó đã đến KTV mà anh họ anh nhắc đến.

Nó nhắn tin lại cho anh họ hỏi ở phòng nào.

Nhìn số phòng gửi cho mình, Lý Tục Ân đã được quản lý KTV dẫn tới, vừa mở cửa, căn phòng tràn ngập mùi khói thuốc, còn có những bài hát lạc điệu làm nhạc nền.

Lý Thừa nhìn thấy Lý Tục Ân đi vào, đứng lên chào, tiếng nhạc cũng ngừng, hắn kéo nó lại, nhiệt tình giới thiệu một vòng, sau đó khui vài chai rượu.

Nó chưa từng gặp đám bạn này của Lý Thừa bao giờ cũng không biết từ đâu tới.

Họ mặc áo khoác da màu đen, ngậm điếu thuốc trong miệng, khi hát trông khá nghiêm túc và say sưa nhưng lại không bắt nhịp lời, họ uống rượu rất sảng khoái, được vài hiệp thì đám người tản ra chiếc ghế sofa da.

Lý Thừa lúc này thì thầm điều gì đó với bạn mình, kết quả vị mặc áo da đen mỉm cười với vẻ mặt khó hiểu, cũng hạ giọng nói gì đó.

Lý Tục Ân nhìn thấy, cảm thấy có chút nhàm chán, muốn lấy điện thoại di động ra chơi game, cảm thấy bản thân đến vô ích, còn không bằng ở phòng học chơi game, ở đây còn ồn như vậy.

Một lúc sau, người quản lý của KTV kéo một hàng nam sinh đến.

Lúc này, Lý Tục Ân nghe thấy người đàn ông mặc áo khoác da đen nói với anh họ mình: "Hôm nay chúng mình làm gì đó mới mẻ đi."

Không phải Lý Tục Ân và Lý Thừa chưa bao giờ gặp những dịp như vậy, nhưng khi đó được gọi lên là một nhóm mấy cô gái cùng họ uống rượu và vui chơi, Lý Tục Ân không thích lắm, chủ yếu là vì nó ấy cảm thấy không sạch sẽ, nó ở trường kết giao qua bạn gái cũng không ít, khá nhiều, căn bản không có tâm tư chơi mấy thứ này.

Nhưng bọn họ lại tựa hồ rất vui vẻ, Lý Tục Ân bình thường cũng sẽ không để họ quá thất vọng, nó cũng sẽ giả vờ tán tỉnh, uống rượu, ôm ấp các loại.

Màn trình diễn hôm nay rõ ràng là không bình thường.

Lý Tục Ân nhìn nhóm nam sinh bước vào, không phải khuôn mặt của họ không đẹp, chỉ là cổ quái không nói rõ được.

Lâm Chân nhìn thấy ánh mắt bối rối của Lý Tục Ân, khẽ cười và vỗ nhẹ vào đùi Lý Tục Ân: "Rât mới lạ phải không? Anh trai cậu chưa bao giờ đưa cậu chơi cái này à?"

"Cút đi! Tôi làm sao ngày nào tôi cũng đưa nó chơi mấy trò như thế này!" Lý Thừa cười mắng.

Lâm Chân nhìn thấy ánh mắt của Lý Tục Ân đang dừng lại ở chàng trai thứ ba từ cuối lên, cậu ta hơi cúi đầu, hắn giơ tay chỉ: "Cậu, lại đây."

Nam sinh sửng sốt một lúc, ngẩng đầu lên ngoan ngoãn bước tới.

Lâm Chân chỉ vào Lý Tục Ân: "Cậu bồi nó."

Sau khi chọn được vài người, quản lý đưa những người còn lại ra ngoài rồi đóng cửa lại cẩn thận.

Lý Tục Ân nhìn đám người đã thò tay vào trong áo nam sinh, tay không được quy củ làm gì đó, nam sinh ấy nở nụ cười ngọt ngào, ngã vào vòng tay của người đàn ông bên cạnh.

Còn có một vài bàn tay đã vòi vào bên trong quần.

Lý Tục Ân đột nhiên cảm thấy dạ dày một trận khó chịu, một bàn tay hơi lạnh bao phủ lòng bàn tay nó khiến nó tỉnh táo trở lại.

Là chàng bé bên cạnh.

Đôi mắt và khuôn mặt hình quả hạnh của cô có chút nhợt nhạt, lộ đôi môi trông rất đỏ, không biết có tô son hay không nhưng Lý Tục Ân không biết.

Cậu ta trông có vẻ không thành thạo lắm, giống như mới đến, nam sinh có vẻ hơi lo lắng, bởi vì Lý Tục Ân trông có vẻ không hài lòng với cậu ta, cậu ta đặt tay lên tay Lý Tục Ân, hỏi: "Anh có muốn uống một chút rượu không?"

Lý Tục Ân nhìn thấy hai người đàn ông trên ghế sofa đối diện vừa hôn nhau vừa uống rượu.

"Anh có muốn uống như thế không?". Lý Tục Ân cau mày, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Sau đó ánh mắt nó lại nhìn về thiếu niên trước mặt, khuôn mặt này cho hắn một cảm giác quen thuộc đến lạ.

Nhưng nó thế nào cũng không nhớ nổi, nó khịt mũi, bị mùi nước hoa nồng nặc làm sặc, bất mãn nói: "Đàn ông lớn thế còn xức nước hoa như vậy làm gì?"

Nam sinh trước mặt có chút bất đắc dĩ: "Là quản lý... quản đốc xịt vào người tôi."

Miêu tả nam sinh này là một đàn ông lớn cũng không đúng, bởi vì cậu ta trông quá mảnh khảnh nhưng quả thực cậu ta là một người đàn ông.

Lý Tục Ân cảm thấy khó xử: "Đừng gần gũi với tôi như vậy."

Nam sinh bối rối không biết nên ngoan ngoãn giữ khoảng cách hay cố gắng lại gần Lý Tục Ân.

Lý Tục Ân nhìn khuôn mặt khiến hắn cảm thấy quen mắt đến lạ lùng này, cuối cùng cũng tìm được một ít manh mối, nó nhớ ra khuôn mặt này giống ai, giống tên ngốc vô tích sự Thẩm An!

Tuy rằng cậu ta nhìn gầy hơn Thẩm An rất nhiều, thân hình lại gầy gò xanh xao ốm yếu, nhìn không khỏe mạnh bằng Thẩm An.

Lý Tục Ân nheo mắt nhìn nam sinh: "Cười lên cho tôi xem."

Khóe miệng nam sinh nhếch lên thành một nụ cười cứng ngắc: "Anh trai..."

"Đừng nói bừa!" Lý Tục Ân sốt ruột ngắt lời, sau đó không thể giải thích vì sao bất mãn, nó nhìn chằm chằm vào người kia, tìm khuyết điểm, không đúng, không đúng, sau đó đưa ra yêu cầu: "Không được, không đẹp, khóc đi để tôi xem."

Nam sinh vẻ mặt nhăn nhó, xấu hổ không nói được lời nào, không biết nên cười hay nên khóc, cũng không biết phải làm sao.

Lâm Chân ở bên cạnh nghe vậy liền đẩy vai Lý Tục Ân: "Hảo tiểu tử, được của nó, cậu đem cậu ta sang phòng bên cạnh bắt cậu ta khóc đi. Phòng ấy còn trống, cưng còn non quá..."

Lý Tục Ân không để ý tới hắn, đưa tay nhéo mặt nam sinh, dùng chút lực khiến mặt cậu ta đỏ bừng.

Đôi mắt nam sinh bất giác đỏ hoe, cậu ta giơ tay nắm lấy tay Lý Tục Ân, nhẹ giọng nói: "Đi... sang phòng bên cạnh ạ?"

Lý Tục Ân thu tay lại, cậu ta trông như sắp khóc, thế này trông cậu còn giống hơn cả lúc cười.

Lý Tục Ân tự nhiên không đi theo cậu ta sang phòng bên cạnh, nó nhìn mấy người đang quấn lấy nhau trong phòng, bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, đầu óc choáng váng, nó giơ tay cầm ly rượu lên uống một ngụm, sau đó chào Lý Thừa rồi rời đi.

Lý Tục Ân về đến nhà, trằn trọc suốt đêm nhưng không ngủ được, trong lòng có chút tò mò, thắc mắc tại sao hai người đàn ông lại ôm nhau, hôn nhau, chạm vào nhau.

Có gì để chạm vào chứ? Đối phương có thứ gì mà mình không có? Đều là đàn ông, thân hình rắn chắc, ôm nhau mà chỉ nghĩ đến thôi đã nổi da gà.

Nghĩ như vậy, nhưng ban đêm nó lại nằm mơ, nó mơ thấy mình trở lại KTV, đi theo nam sinh đến phòng bên cạnh, nam sinh hôn hắn, trong miệng nhấp một ngụm rượu, lại bị nó đẩy ra, cậu ta bị đẩy ra cúi đầu, bắt đầu khóc, Lý Tục Ân bắt cậu ta ngẩng mặt lên, khuôn mặt trắng nõn non nớt đẫm nước mắt.

Sau đó nam sinh hỏi: "Tại sao mày lại trộm tiền của tao, xé bài tập của tao còn đánh tao?"

Lý Tục Ân tựa hồ còn tức giận hơn hắn: "Tao cướp tí tiền của mày mày lại ra ngoài bán?"

"Nếu mày hôn đàn ông một miếng, anh ta cho mày bao nhiêu?" Nó nắm lấy vai nam sinh, kéo cậu lại: "Mày đã thế còn quan tâm người khác có xé bài tập của mày?"

Nhưng nam sinh đột nhiên trườn vào trong ngực nó như một con rắn mềm, vừa trách vừa mắng: "Đồ khốn nạn..."

Lý Tục Ân đột nhiên cảm thấy nóng bừng, sau đó đẩy cậu ra, kết quả là nam sinh lại quấn lấy nó, vòng lặp cứ tiếp tục cho đến khi nó đột nhiên tỉnh lại.

Lý Tục Ân nửa đêm ngồi dậy khỏi giường, thở hổn hển, toàn thân đổ mồ hôi.

Ngồi như vậy một lúc, nó đứng dậy xuống giường, rót một cốc nước đá rồi uống cạn.

Sau đó hơi mất tập trung đi vào phòng tắm, thay một chiếc quần lót mới.

Lâm Hạc đã theo dõi Thẩm An được một tuần, nhìn cậu mỗi ngày sợ hãi co ro đi trên đường.

Sau đó dần dần thẳng được lưng lên một chút.

Vài ngày sau, Thẩm An đã có thể vừa đi bộ về nhà vừa ngâm nga một giai điệu vừa đá sỏi dưới chân.

Hai ngày trước, cậu còn vừa đi vừa lẩm bẩm mắng Lâm Hạc là đồ không có lương tâm.

Lâm Hạc đi theo cậu, nhìn bóng lưng Thẩm An xuyên qua một con hẻm, từ trong túi rơi ra một gói bánh nhỏ, hắn quay người nhặt lên.

Ở đầu một con hẻm khác xa hơn, có một bóng người khác đang ẩn nấp, Lý Tục Ân đội mũ ở đó, nửa con mắt lộ ra khỏi tường, nhìn bóng lưng Thẩm An càng lúc càng nhỏ, cho đến khi hóa thành một điểm màu đen.

Một ngày nửa tháng sau.

Lý Tục Ân lại một lần nữa mơ thấy Thẩm An như sợi mì mà quấn lấy nó vào giữa đêm, cuối cùng nó cũng không nhịn được nữa.

Tối hôm sau nó bật máy tính lên, tìm thấy trong danh sách một tài khoản bán phim.

Một câu chào hỏi cũng không thèm, nó gửi cho người kia "Có phim không?"

Bên kia trả lời gần như ngay lập tức: "Có, thân."

Một tệp lớn 10G bị ném qua.

Lý Tục Ân ngón tay run rẩy trên bàn phím, gõ ra mấy chữ: "Có... nam với nam... loại đó không?"

Đối phương tựa hồ dừng lại một chút, sau đó ném một tệp lớn hơn.

Tổng cộng 25G.

"Đây là bộ sưu tập độc quyền của chủ cửa hàng chúng tôi nên ông anh phải trả thêm tiền nhá."

"Bao nhiêu?"

"50"

Lý Tục Ân chuyển qua năm mươi tệ, khi cửa sổ đóng lại, nó ngơ ngác ngồi đó, cảm giác như năm mươi tệ vắt ra từ Thẩm An lại được tiêu lại trên người Thẩm An.

Sự tình đã qua một tháng, chuyện gì cũng không có gì xảy ra.

Lâm Hạc tra dầu vào xích xe đạp, đúng lúc định đưa Thẩm An về nhà thì Thẩm An đã bị chặn lại.

Nhưng lần này có gì đó không giống.

Chỉ có một mình Lý Tục Ân, mặc một chiếc chiếc áo da màu đen cùng mấy dây xích kim loại không phù hợp với phong cách của nó.

Thẩm An chặt bài tập, trong túi lần này hắn không có tiền, ngoại trừ bài tập ra, cậu chẳng còn gì để mất.

"Mày... mày muốn làm gì..." Thẩm An căng thẳng, lo lắng lùi lại một bước.

Lúc này, Lý Tục Ân lại tiến lên một bước, sau đó đột nhiên từ trong túi móc ra một nắm tiền, sau đó xoạch xoạch đếm ra mười tờ, sau đó cuộn lại, đưa tay kéo Thẩm An lại: "Đừng sợ, lần này tao sẽ không lấy tiền của mày." Nó nhét cuộn tiền một trăm đồng vào túi Thẩm An, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của cậu, đối diện với ánh mắt có chút thận trọng rụt rè, nó hơi hạ giọng: " Lần này tao muốn làm điều khác."

"Mày không phải không có tiền sao? Sau này tao có thể cho mày..." Lý Tục Ân lại gọi: "Thẩm thiếu gia." Ánh mắt hắn rơi vào Thẩm An, từ vầng trán mịn màng đến phần cổ trắng trẻo lộ ra ngoài cổ áo của cậu.

Thẩm An luôn cảm thấy khó chịu mỗi lần nghe nó dùng giọng điệu kỳ quái như vậy chế giễu gọi mình là "Thẩm thiếu gia", lần này còn tệ hơn, không biết làm thế nào mà Lý Tục Ân có thể phát âm từng chữ đều khiến người ta ghét bỏ như thế, nghe không những cả người khó chịu, nghe thôi mà mặt cũng đau, đầu và thắt lưng cũng nhức nhối.

Thẩm An mới không tin nó tự dưng tốt bụng cho mình nhiều tiền như vậy, cảm thấy người này nhất định đang âm mưu gì đó xấu xa, cậu lấy ra một cuộn tiền muốn trả lại cho no: "Tao không cần tiền của mày..., mày tránh xa tao ra là được rồi..."

Cậu từ chối như vậy khiến sắc mặt Lý Tục Ân trở nên có chút khó coi, nó ngược lại tiến lại gần, thậm chí còn đặt tay lên người cậu, vòng qua eo Thẩm An, giơ tay đánh rơi toàn bộ sách trong tay Thẩm An: "Cầm mấy miếng giẻ rách gì thế."

Thẩm An bắt đầu giãy giụa: "Mày làm gì vậy? Mày có bệnh à!"

Khoảng cách giữa hai người lúc này đã rất gần, Lý Tục Ân ngửi thấy mùi thơm từ mái tóc mềm mại của Thẩm An, chân dùng lực mạnh mẽ đẩy Thẩm An xuống đất, đầu Thẩm An đập mạnh xuống đất khiến cậu choáng váng, kêu lên một tiếng đau đớn, tay mướn đẩy Lý Tục Ân cũng mất lực.

Lý Tục Ân lúc này càng lúc càng trở nên ngang ngược, nó nhìn khuôn mặt có chút đau đớn vì bị ngã của Thẩm An, đưa tay luồn vào dưới quần áo của Thẩm An: "Ngoan ngoãn, sau này không đánh em, tôi sẽ cho em tiền, được không? " Tay nó đã chạm lên ngực Thẩm An.

Thẩm An bắt đầu chửi: "Đò bệnh thần kinh! Tao là đàn ông, tránh ra cho tao! Mày là đồ biến thái!" Chân cũng bắt đầu đá vào người đàn ông đang nằm trên người mình.

Cậu dùng cả hai chân đá mạnh, Lý Tục Ân nhất thời có chút không giữ được cậu, vừa đứng dậy định bắt lại cậu, tay đã bị một cước đá tới.

Nó ngã xuống đất, chưa kịp đứng dậy thì lại bị đá vào bụng, nó phản ứng lại đứng dậy định chống trả, nhưng đối thủ đã nhanh chóng đá vào xương bánh chè nó, Lý Tục Ân rên rỉ, trán ướt đẫm mồ hôi, tóc ướt rũ xuống trước mắt, nó mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Lâm Hạc.

Nó đột nhiên cười khẩy một tiếng, nhìn thấy Thẩm An đứng dậy trốn phía sau Lâm Hạc: "Tao còn nói có chuyện gì." Nó nâng cằm, đối mặt với Thẩm An, sau đó hỏi Lâm Hạc: "Mày làm qua nó rồi à?"

Vừa dứt lời, Lâm Hạc đột nhiên ngừng cử động, quay người nhặt một viên gạch trên tường lên.

Hắn tiến tới kéo Lý Tục Ân bị đánh đến mức không đứng dậy được, đầu gối trực tiếp ấn vào bụng nó, định lấy gạch trên tay đập vào đầu, tư thế này giống như hắn đang dốc hết lực đập chết người.

Thẩm An chưa bao giờ nhìn thấy một Lâm Hạc luôn bình tĩnh trở nên như vậy, cậu sợ ngơ người, nhanh chóng phản ứng lại, hoảng sợ kéo Lâm Hạc: "Đi thôi, chúng mình đi thôi, cậu đừng đánh chết người." Sức cậu không địch nổi Lâm Hạc, cậu hai tay ôm lấy Lâm Hạc, thở hổn hển.

"Lớp trưởng... đi thôi..." Cậu cầu xin, không dám thả lỏng chút nào, sợ nếu không chú ý, Lâm Hạc sẽ lấy gạch đập đầu Lý Tục Ân nở hoa, vỡ đầu chảy máu.

"Mày cho rằng cậu ta là cái giống tốt đẹp gì sao? Tao mấy ngày nay đều theo mày, cậu ta cũng theo mày..." Lý Tục Ân cũng hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Hạc, như cảm thấy mình còn chưa lãnh đủ.

"Im miệng đi!" Thẩm An lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, đưa tay kéo Lâm Hạc: "Đi... đi thôi..."

"Lớp trưởng..." Cậu thấp giọng thuyết phục mấy lần, Lâm Hạc mới chậm rãi thả lỏng, chậm rãi đứng dậy, nhìn Lý Tục Ân trên mặt đất, ánh mắt không có chút ấm áp: "Nếu như mày không sợ chết, thì cứ việc tiếp tục."

Lý Tục Ân chưa kịp nói gì thì Lâm Hạc mới rời đi dừng lại một chút, hắn nói với Lý Tục Ân: "Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu."

Trên con đường vắng vẻ, Lý Tục Ân nằm trên mặt đất, toàn thân như bị ai xé nát, bụng dưới đau nhói, phải rất lâu sau mới chậm rãi đứng dậy, sau đó vịn vào tường, bước ra ngoài.

Lâm Hạc để chiếc xe đạp có xích phía sau, Thẩm An đi theo, khi Lâm Hạc nhấc chân lên giẫm lên, Thẩm An lại nói: "Sao cậu lại nói dối tôi? Không phải cậu nói xe đạp bị hỏng sao?"

"Hỏng thì không thể sửa được sao?" Hắn nói với giọng điệu khác thường: "Tôi nói dối cậu thì sao? Không phải cậu cũng nói dối tôi sao?"

Thẩm An ngồi ở ghế sau không nói gì.

Nhưng Lâm Hạc lại không có ý buông tha cho cậu: "Nói đi, bị câm à! Tại sao lúc đó không nói cho tôi biết nó chặn cậu?"

Cổ họng Thẩm An như có một cục bông gòn nhét vào, cảm thấy có chút buồn bực: "Tôi chỉ... Tôi chỉ sợ cậu cho rằng tôi phiền phức..."

"Cậu còn biết mình phiền phức sao? Quỷ phiền phức, cậu nói dối thì có thể thay đổi sự thật này à?" Lâm Hạc không thương xót nói: "Tôi hỏi cậu, cậu có biết nếu hôm nay tôi không đến thì sẽ xảy ra chuyện gì không? Cậu đến lúc đó phải làm sao?!" Hắn khịt mũi lạnh lùng: "Hoặc là, đến lúc đó, cậu lại bịa ra lười nói dối gì để lừa tôi."

Lúc này Thẩm An không nhịn được nữa, trước sự tra hỏi nghiêm khắc của Lâm Hạc, nỗi tủi thân chồng chất, cậu sợ hãi ôm lấy lưng Lâm Hạc, vùi mặt vào đó, khóc lớn: " Tôi cũng không biết sẽ như thế này...Ai mà biết nó không chỉ có ác tâm mà còn là một kẻ biến thái...Tôi không có ngực...Sao nó lại chạm vào tôi..."

Lâm Hạc đột nhiên hít một hơi, sau đó phun ra, nói: "Đừng có ôm tôi khóc, cậu khóc ở người tôi, quần áo cũng không phải cậu giặt!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK