“... ...... .....”
“... ...... ...... ........”
“... ...... ...... ...... ...... ........”
Ha ha
Lăng Khả Nhi không để ý tới lời nhắc nhở của hệ thống, dường như bây giờ cô không nhìn thấy gì, Lăng Khả Nhi từ từ đi về phía Mạnh Bạch, đột nhiên nhếch môi cười, nụ cười kia âm u, Mạnh Bạch khẽ run, há mồm chuẩn bị nói gì thì có cảm giác cậu nhỏ bị nhấc lên, Mạnh Bạch liền biến sắc, trong nháy mắt không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đôi mắt đen như mực của Mạnh Bạch nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, từ từ hạ tầm mắt, bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Lăng Khả Nhi đang cầm cậu nhỏ của cậu, Mạnh Bạch khóc không ra nước mắt, cắn cắn môi dưới, khuôn mặt dưới ánh đèn đường trở nên nhu hòa, sợi tóc dính mồ hôi, Mạnh Bạch há miệng, giọng nói khàn khàn mà run rẩy: “Khả Nhi......”
Tình huống bây giờ hơi quái dị, Lăng Khả Nhi nhìn chằm chằm cơ thể cậu, vẻ mặt không có gì khác thường, vô cùng tự nhiên, cho nên làm sao cô có thể làm loại chuyện như thế này, chẳng lẽ cô thường hay bóp cậu nhỏ của người khác sao? Mạnh Bạch hoảng sợ nghĩ.
Trên trán Mạnh Bạch lấm tấm mồ hôi, cậu chưa bao giờ bị người ta đối xử như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút bối rối, lại không dám hành động lung tung, nhưng mà Mạnh Bạch vẫn không hiểu rốt cuộc cậu chọc tới cô lúc nào, mà cơ thể truyền tới cảm giác khác thường khiến cậu cực kỳ không thoải mái, nhẹ nhàng lui về phía sau, Lăng Khả Nhi trừng mắt, cơ thể cậu khẽ run rẩy, lại không dám cử động.
“Vật nhỏ, đừng giãy giụa, bây giờ......anh trai làm cho em sung sướng!” Lăng Khả Nhi cười, bàn tay dùng sức nhéo một cái, Mạnh Bạch cảm thấy cậu nhỏ của mình như muốn gãy.
“Khả Nhi......Cậu.......Cậu là con gái đó!!” Mạnh Bạch vô lực nói: cái gì mà khiến cho sung sướng, căn bản cũng không phù hợp với tình hình, lại nói tại sao tình hình lại tiến triển tới mức này, Mạnh Bạch phàn nàn, mặc dù bây giờ là ban đêm không có bóng người, thỉnh thoảng có một hai chiếc xe xẹt qua, nhưng khó có thể nói sẽ không có ai xuất hiện, tình huống của bọn họ bây giờ nếu để người khác nhìn thấy sẽ không tốt!
Mạnh Bạch càng khó chịu hơn, lông mi dài khẽ run, hai mắt phản chiếu hình ảnh của cô gái thanh khiết: rõ ràng là một cô gái đáng yêu, tại sao lại làm loại chuyện như vậy? Càng thêm bi thương là Mạnh Bạch phát hiện ra bản thân không có hơi sức phản kháng lại Lăng Khả Nhi, cũng không phải nói không làm được, mà là......Không có cách nào làm được, quả thật giống như khắc tinh.
[Báo động! Báo động! Người sử dụng Lăng Khả Nhi đang ở trạng thái đen tối 100%, xin mau sớm tỉnh táo lại!]
Hệ thống âm thanh trở nên gấp gáp, mặc dù người sử dụng có trạng thái đen tối, nhưng nếu biến hóa quá nhiều thì sẽ khiến cho hệ thống hỏng mất, dĩ nhiên Lăng Khả Nhi không thấy, bây giờ cô cảm giác như ở trong biển rộng, cảm giác kia vô cùng tuyệt vời.
Dù có thế nào, loại cảm giác bắt nạt người khác này làm cho người ta thật thoải mái~
Lăng Khả Nhi híp mắt nhìn mặc kệ là thân thể hay tâm hồn được an ủi, những ưu sầu cùng phiền não mấy ngày gần đây trong nháy mắt liền tan thành mây khói, thật kỳ quái, tại sao lại khoái trá như vậy? Nghĩ tới lúc trước bị một đám bệnh hoạn dây dưa, vốn dĩ cho rằng Mạnh Bạch ở bên cạnh chẳng có tác dụng gì, kết quả lại phát hiện ra cậu lại muốn cua mình, loại cảm giác này giống như bạn nuôi một con chó lại khiến cho tâm tình bạn hao tổn! Nghĩ như vậy nét mặt cô lại dữ tợn hơn mấy phần, hơi sức trên tay càng ngày càng tăng......
Sắc mặt Mạnh Bạch càng khổ sở hơn, lúc này có hai người trẻ tuổi đi qua chỗ bọn họ, hướng về phía Mạnh Bạch cùng Lăng Khả Nhi nở nụ cười thấu hiểu, Mạnh Bạch cười khan đáp trả, khuôn mặt đau khổ.
Vẻ mặt đau khổ của Mạnh Bạch lại khiến cho Lăng Khả Nhi vui, cô cười lớn vặn cậu nhỏ của Mạnh Bạch thành “bánh quai chèo”: “Mạnh Bạch! Chúng ta cùng hái nấm đi! Ha ha ha !!!”
“Không!! Không cần!!!” Rốt cuộc khổ sở thắng lý trí, Mạnh Bạch la to một tiếng, đưa tay ra, nhìn thấy rơi vào trước ngực Lăng Khả Nhi, hai chân Mạnh Bạch run rẩy, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất—
Cậu nhỏ thật là đau, cảm giác cậu nhỏ cưỡi hạc về trời rồi QAQ!!
Sức lực trên tay Lăng Khả Nhi không vì vậy mà buông lỏng, cô nhìn chằm chằm Mạnh Bạch, ánh mắt kia khiến Mạnh Bạch vô cùng hoảng sợ, tùy ý để Lăng Khả Nhi ngã vào trước ngực mình.
Nhìn Lăng Khả Nhi yên lặng, rốt cuộc Mạnh Bạch thở phào, vừa mới chuẩn bị nâng cô lên, cậu nhỏ lại bị kéo đến đau nhức, cậu khổ sở khom người một cái, đưa mắt nhìn vào tay Lăng Khả Nhi có chết cũng không buông.
“Hu hu hu.......Khả Nhi.......” Taị sao ngất xỉu còn không quên hành hạ cậu, tiểu yêu tinh này, khiến cho cậu không biết phải làm sao cho phải? Ngoài miệng không nói, bàn tay lại thành thục, cậu phải làm sao bây giờ?
Mạnh Bạch cảm giác mình bị chơi đến hư, nếu không thì trong đầu cũng sẽ không nảy ra nhiều ý nghĩ kỳ quái như vậy, tốn sức tháo tay cô ra, nhưng cậu đối diện với cô căn bản là không phát huy được công hiệu.
Mạnh Bạch dùng sức kéo kéo tay cô, động tác của hai người thật kỳ quái, Mạnh Bạch hạ quyết tâm, bụng co rút lại, khuông mặt thấy chết không sợ, cậu rên lên một tiếng, cứng rắn tháo tay cô ra, đồng thời......rốt cuộc Mạnh Bạch cảm nhận được cái gì gọi là “bể bi”
Bi thật là đau!
Lăng Khả Nhi không thể về nhà, nơi này lại gần nhà cậu, Mạnh Bạch nhấc Lăng Khả Nhi lên, kẹp hai chân đi về.
Thật vất vả mới về đến nhà, Mạnh Bạch vứt Lăng Khả Nhi đang ngủ mê mang xuống giường của mình, đưa tay vuốt vuốt bả vai hơi đau, Lăng Khả Nhi trở mình một cái, cậu nhìn chằm chằm trong chốc lát, đấu tranh tư tưởng một phen, tiến lên cẩn thận đắp chăn lên người Lăng Khả Nhi.......
Nếu như là truyện ngôn tình bình thường, lúc này nam chính sẽ len lén hôn nữ chính, nhưng đó là trong truyện, Mạnh Bạch cảm thấy nếu làm như vậy sợ Lăng Khả Nhi có chút uất ức, huống chi bây giờ chỗ đó của cậu cũng rất đau, thật độc ác, đá Lăng Khả Nhi một cái, chỉ nghe thấy cô kêu một tiếng, nhìn Lăng Khả Nhi đụng đầu vào tường, Mạnh Bạch vội vàng lật Lăng Khả Nhi dậy, tìm băng keo cá nhân dán lên trán cô, lúc này Mạnh Bạch mới cởi quần áo, chỉ để lại quần lót nằm xuống.
Mạnh Bạch cảm giác mình thật hạnh phúc: vất vả cả một ngày, hôm nay chiếc giường nhỏ hẹp lại chính là thiên đường của cậu, dĩ nhiên, nếu như không có Lăng Khả Nhi ở bên cạnh thì tốt hơn.
[Choang! Chúc mừng người sử đụng đạt được thành tựu đắp chăn đơn thuần ngủ.]
Vì vậy một đêm yên tình trôi qua—
Trong giấc mơ Lăng Khả Nhi cảm giác bụng mình quặn đâu, cô khổ sở nhíu mày một cái, lại cảm thấy có gì đó đang dùng sức xoa ngực của mình, tóm lại là cực kỳ khó chịu.
Lăng Khả Nhi mơ mơ màng màng nheo mắt, khắc sâu vào trong tầm mắt là một màu đen, Lăng Khả Nhi dùng sức mở mắt, mới nhìn thấy rõ màu đen kia là màu của tóc, trong lòng chợt có dự cảm xấu, ánh mắt dần dần trượt xuống, chỉ thấy một chàng trai tựa vào vai cô ngủ, một tay còn đặt trên ngực cô vuốt ve.
... ........
... ...... ........
... ...... ...... .........
Hệ thống, nếu tôi giết chết Mạnh Bạch sẽ thế nào?
Cô hỏi như vậy.
[Hệ thống 233: #$%]
Lăng Khả Nhi đen mặt đẩy đầu cậu ra, lại nắm bàn tay trên ngực mình, Mạnh Bạch vẫn còn ngủ say, giống như một thiên sứ vô hại (phụt).
Lăng Khả Nhi cười gằn, dùng sức, chỉ nghe rắc một cái, Mạnh Bạch hét lên một tiếng, một đấm hướng về phía mặt cô---
Sau đó—
Trên giường có chút xốc xếch, gra giường vốn dĩ sạch sẽ liền nhăn nhúm thành một cục, trên giường còn có một vết máu nho nhỏ, cơ thể Mạnh Bạch cuộn tròn, bọc chăn kín mít núp ở trong góc tường, Lăng Khả Nhi đang sửa lại quần áo của mình: “Cậu tỉnh chưa?”
“Khả Nhi tôi sai rồi, xin lỗi Khả Nhi.” Mạnh Bạch ngồi chồm hổm trên giường, khuôn mặt nghiêm túc hướng về phía cô dập đầu tạ tội.
Lăng Khả Nhi khịt mũi cười lạnh, kết quả lại động vào vết thương trên mũi, cô đau đến nỗi kêu lên một tiếng, đi vào phòng bếp cầm một một túi nước đá chườm lên mũi mình.
Lăng Khả Nhi thế nào cũng không nghĩ tới Mạnh Bạch chết tiệt kia lại phản kháng lại, lực đánh thật sự không nhỏ, khiến cho đầu cô tê dại, Lăng Khả Nhi ngồi trước bàn ăn, bụng cô hơi đói, nhưng cô lại không biết nấu cơm, lúc này Lăng Khả Nhi mới nhớ tới Mạnh Bạch, không chút suy nghĩ xông vào trong phòng rống to: “Đại Bạch, tôi đói bụng, cậu mau đi nấu cơm cho tôi.”
“Được.” Mạnh Bạch hấp tấp chạy ra, nhìn chiếc quần lót màu trắng trên người cậu, Lăng Khả Nhi lại muốn đánh cậu—
“Cậu có thể mặc quần vào được hay không!” Như thế làm bẩn mắt cô, nhưng mà bình tĩnh xem xét, vóc dáng Mạnh Bạch rất được, vai rộng eo nhỏ; chân dài mông chắc; chẳng lẽ đây chính vẻ đẹp trong truyền thuyết sao?
Mạnh Bạch cười cười, có chút ngượng ngùng vuốt vuốt tóc: “Tôi chưa giặt quần áo......”
“... ...... ......Cho nên.... ........”
“Bộn quần áo sạch sẽ cuối cùng đã mặc ngày hôm qua rồi......”
Lăng Khả Nhi: “... ...... ...... ...” Không phải nói là biết làm việc nhà sao?
“Thật ra thì tôi không biết giặt quần áo, còn những thứ khác tôi đều biết làm.”
Mạnh Bạch thấy sắc mặt Lăng Khả Nhi không tốt, vội vàng giải thích: “Bởi vì tôi vừa đụng máy giặt thì nó liền hư.”
Đây chính là sát thủ đồ điện trong truyền thuyết?
Lăng Khả Nhi sợ ngây người.