• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Hướng Hàm trong suốt, phản chiếu hình ảnh của Hướng Hạo. Cậu ôm lấy cổ  hắn, tiến đến bên tai hắn, thẹn thùng thẳng thắn mà bộc bạch “Thích anh.”

***

Cảnh báo: 18+

Hướng Hạo không lừa cậu, từ gối, cho tới dép lê đều được giữ lại, bàn chải đã bị bỏ đi, may mà đã có cái mới. Hướng Hàm muốn tìm cốc nước của mình, Hướng Hạo bảo cậu đi tắm rửa trước đã, tắm xong sẽ đưa cho cậu.

Hướng Hàm ngoan ngoãn cầm quần lót mới mua đi tắm. Lúc tắm xong, tóc chưa kịp lau đã chạy đến, hai chân trắng nõn trơn bóng, dọa Hướng Hạo sợ hết cả hồn.

“Em không có quần áo để thay”, cậu đỏ mặt giải thích “Ông bà đều ngủ hết rồi, chẳng có ai cả.”

Hướng Hạo lấy đồ của mình cho cậu mặc, áo phông ngắn tay của hắn mặc trên người cậu khá dài đã che khuất đi phần mông, chỉ có điều cậu lại không mặc quần đùi bên trong. Trong nhà hai phòng ngủ, chỉ một phòng có thể ngủ được, Hướng Hạo đưa cốc nước cho Hướng Hàm, cậu cầm cốc đi đến ngồi bên cạnh giường của Hướng Hạo, nói nhỏ “Em tưởng anh đã vứt cốc của em đi rồi, nên đành phải rót nước vào cốc giấy cho em.”

Hướng Hạo cười nhẹ không nói gì.

Hướng Hàm vuốt ve đáy cốc đã thủng một lỗ nhỏ do ngày xưa cậu làm rơi bị vỡ, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hướng Hạo đang nhìn mình, mặt đỏ lên, đặt cốc nước ở trên tủ ngay đầu giường, hỏi Hướng Hạo “Em ngủ ở bên nào?”

Hướng Hạo bật cười “Gối của em ở bên nào?”

Hướng Hàm vẫn nhận ra đâu là gối của mình, thẹn quá hóa giận “Ừm” một tiếng, lúng ta lúng túng duỗi người, nằm quay người về phía tường.

Hướng Hạo nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu một lúc, tiến lên vuốt ve tóc cậu. Hắn vội vàng tắm xong rồi cũng nằm xuống bên cạnh cậu.

Hướng Hàm có vẻ rất mệt, quay lưng về phía hắn đã sắp ngủ tới nơi, hơi thở vừa dài lại vừa sâu. Chìm trong tiếng cậu thở, Hướng Hạo nhìn bóng lưng an yên của Hướng Hàm, trong lòng dâng lên cảm giác không chân thật, kìm lòng không đậu mà vươn tay chạm nhẹ vào bờ vai cậu. Hắn vừa chạm vào, Hướng Hàm liền xoay người, theo bản năng lăn vào lồng ngực của hắn, tìm một vị trí thoải mái để ngủ, tự nhiên như một thói quen.

Hướng Hàm đã ở trong lòng hắn, chỉ cần cúi đầu cũng có thể nhìn thấy, vòng tay lại là có thể ôm chặt vào lòng. Hướng Hạo quyến luyến chăm chú nhìn gương mặt say ngủ của cậu, xác thực lại đây chính là cậu, là Hướng Hàm của hắn, đang nằm trong ngực hắn, mới dần dần từng chút từng chút một bình tâm lại. Tuy buổi chiều hắn vừa mới ngủ bù một giấc đã đời, nhưng bây giờ vẫn tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu.

Một năm qua, đây là giấc ngủ khiến hắn cảm thấy yên bình, an ổn nhất.

Ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, Hướng Hạo đã tỉnh dậy. Những tia sáng mỏng manh từ ngoài rèm cửa chiếu vào trong phòng, Hướng Hàm đang nhìn trộm hắn, thấy hắn tỉnh dậy thì ngay lập tức nhắm mắt giả vờ vẫn đang ngủ. Hướng Hạo vươn tay về phía cậu, Hướng Hàm liền dịch lại về phía hắn. Cậu nằm bên cạnh hắn, sờ hình xăm trên cánh tay Hướng Hạo, khe khẽ hỏi hắn “Em vẽ đây sao?”

Vừa mới tỉnh lại, giọng nói của Hướng Hạo không được rõ ràng lắm, phát ra âm thanh khàn khàn, sờ sờ đầu cậu hỏi “Em không còn nhớ gì sao?”

Hướng Hàm gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu, phân vân nói “Có rất nhiều chuyện em nhớ mang máng, nhưng cũng không quá rõ ràng… Nhưng, em vẫn nhớ rõ anh hôn em.”

Cậu nói xong thì mặt cũng từ từ đỏ bừng lên, giả bộ từ trong chiếc rèm chui ra ngoài sáng, nhìn hình xăm thật kỹ, khách quan nhận xét “Sao vẽ gì mà xấu điên lên vậy…”

Quả thật hình vẽ rất xấu, bình thường sẽ chẳng ai muốn lưu lại hình vẽ như thế trên người mình. Nhưng tại thời điểm Hướng Hạo gặp lại Hướng Hàm, cậu vốn đã không bình thường. Hắn vẫn nhớ như in hình ảnh Hướng Hàm nằm bên cạnh cánh tay hắn, nhớ mồn một ánh mắt cậu sau khi bị hắn tóm lấy đáng yêu nhường nào. Hắn muốn lưu giữ mãi sự đáng yêu ấy trên cơ thể mình.

Hướng Hàm nhìn nhìn một lúc, đột ngột ôm chặt lấy hắn, dường như muốn khóc. Cậu nghĩ tới trước đây cả hai chẳng thèm liên hệ gì với đối phương thì cảm thấy thật buồn cười. Bây giờ nói về chuyện yêu đương, tuổi của cậu với Hướng Hạo cộng lại những hơn 50 năm, ấy vậy mà có khi còn chẳng bằng mấy đứa học sinh cấp II.

Hai người bên nhau âu yếm vuốt ve một lát, Hướng Hàm vẫn không kiềm được, hỏi Hướng Hạo “Vì sao anh lại không gọi cho em?”

Hướng Hạo không ngờ cậu đột nhiên hỏi câu này, nên nhất thời chẳng bịa ra nổi lý do gì hợp lý, ánh mắt không tự nhiên lắm, cảm thấy bản thân như một thằng ngốc.

“Thầy Phương nói anh đã gọi điện cho thầy…” Hướng Hàm khẽ khàng lên án hắn “Anh gọi cho thầy tại sao lại không gọi cho em? Em sớm khỏi bệnh thì đã tốt rồi, sẽ chẳng làm phiền đến anh…”

“Cái gì mà ‘làm phiền’?!” Hướng Hạo sốt sắng, nóng nảy nói “Anh không thấy phiền!”

“Vậy vì sao?”

“Chẳng có gì…” Hướng Hạo cúi đầu hôn hôn trán cậu, lại hôn mũi cậu, cuối cùng ngậm lấy bờ môi cậu, cản ngăn sự truy hỏi của cậu.

Hướng Hạo không dám nói với Hướng Hàm, những suy đoán của cậu hoàn toàn trái ngược lại với suy nghĩ của hắn. Thực ra, hắn lo lắng nếu mình ở quá gần cậu sẽ khiến cậu đưa ra những quyết định sai lầm. Chẳng mấy chốc, Hướng Hàm sẽ khôi phục lại như thường, cậu sẽ lại trở lại là Hướng Hàm sáng chói như xưa. Hắn đã làm cậu lỡ dở nhiều chuyện như vậy, làm cậu phí hoài từng ấy thời gian, hắn không thể lại tiếp tục cản trở cậu nữa.

Hướng Hạo cũng chẳng dám nói, hắn đã đến đảo Hồng Kông vài lần. Hắn không đếm chính xác đã bao lần, mỗi lần đến đều chỉ dám nhìn thoáng qua cậu từ xa xa, nhìn thấy rõ ràng sự tiến bộ từng ngày của cậu thì lập tức quay trở lại Xương Châu, trở về với cuộc sống không có cậu bên cạnh.

Có một lần, hắn nhìn thấy Hướng Hàm đang nói chuyện cùng với vài người xêm xêm tuổi, trong ngực cậu ôm một quyển sách dày cộp, cười tươi rạng rỡ. Tại thời điểm ấy, bất chợt hắn như nhìn thấy hình ảnh cậu vào nhiều năm trước, đứng trước mặt hắn nói “Vào sinh nhật em, anh tặng em một quyển sách nhé?”. Hắn đã nghĩ, hay vứt bỏ hết mọi thứ đi, ngay bây giờ đi qua, hỏi cậu có muốn ở bên hắn không, họ sẽ không còn là anh em nữa, mà trở thành người yêu như hàng vạn cặp đôi khác trên thế gian này.

Buổi sáng hai người đều nhiệt huyết sôi trào, phía dưới cứng ngắc kề tại một chỗ, cả hai đều có thể cảm nhận rõ ràng. Hướng Hàm hơi ngại ngùng e thẹn, Hướng Hạo cầm tay cậu, dẫn dắt cậu sờ dục vọng của chính mình. Chỗ ấy quả thực vừa lớn lại vừa nóng, Hướng Hàm vừa sợ hãi vừa hiếu kỳ, mắc cỡ di chuyển cổ tay. Hướng Hạo thở hổn hển, dồn dập từng đợt, có qua có lại cũng đưa tay luồn vào trong quần lót của cậu, thăm dò sờ soạng. Hướng Hàm không kiềm được rên một tiếng, ngay lập tức cơ thể mềm nhũn như bún, tay cũng mềm oặt, oằn người trong ngực Hướng Hạo thành con tôm nhỏ, chẳng mấy chốc đã bị Hướng Hạo mò mẫm, vuốt ve mà bắn đầy tay hắn.

Trên tay Hướng Hạo còn đầy tinh dịch cậu mới bắn ra, lần tay xuống quệt vào bắp đùi cậu, xấu xa cười với cậu, làm cho Hướng Hàm đang khoan khoái đê mê chuyển sang trạng thái thẹn quá hóa giận, vứt hết mọi thẹn thùng, hung dữ bóp chặt lấy dương v*t còn chưa tiết ra của hắn. Hướng Hạo rít lên một tiếng, giữ cậu lại dọa nạt cậu, hai người vừa nháo nhào ầm ĩ vừa quấn vào nhau, chìm trong nắng sớm ngọt ngào hôn nhau đắm đuối, sau đó lại ôm nhau ngủ tiếp.

Lần nữa tỉnh dậy, Hướng Hàm thấy Hướng Hạo đã chẳng còn trên giường. Cậu rướn cổ nhìn một lượt, lúc nhìn qua cửa sổ thì trông thấy Hướng Hạo đang đứng ngoài sân gọi điện thoại, vai rộng chân dài, cười dửng dưng hững hờ. Bộ dạng ấy khiến cho Hướng Hàm cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng chẳng đủ.

Đang say mê nhìn thất thần, không biết từ lúc nào Hướng Hạo đã đi tới trước cửa sổ, cong ngón tay gõ gõ tại cửa kính, nói gì đó mà Hướng Hàm không nghe rõ, nhưng nhìn khẩu hình khi phát âm thì có lẽ Hướng Hạo đang gọi cậu dậy.

Hướng Hàm vừa muốn giở trò lầy lội lại vừa ngại ngùng lúng túng, ở trên giường lăn qua lăn lại một lúc, Hướng Hạo đành vào nhà kéo cậu dậy. Cậu mặt dày nói không muốn đứng dậy, Hướng Hạo ấn bờ vai của cậu xuống, cắn một cái lên môi rồi xấu xa cười nói “Có muốn anh giúp em thay quần áo không?”

Mặt Hướng Hàm đỏ rần rần như tôm luộc, quay người tự ngồi dậy.

Hướng Hạo đã mua bữa sáng, đặt trên mặt bàn đã được lau sáng bóng. Hướng Hàm ngồi xuống, đối diện Hướng Hạo, ngỡ như đây là một giấc mơ. Trước khi ngủ say, cậu vẫn còn là một thằng nhóc tội nghiệp đau khổ đơn phương anh trai thẳng nam của mình, sau khi trải qua một giấc mộng dài thật dài, hỗn loạn mơ hồ, lúc tỉnh lại người trong lòng đã ngồi ngay đối diện mình, còn chính cậu đã tiến thẳng vào tim người ấy.

“Nghĩ cái gì vậy?” Hướng Hạo đập đập đôi đũa, “Còn chưa tỉnh ngủ à?”

“…  Đâu có.”

Hướng Hàm cầm cốc lên che mặt cười ngốc nghếch, Hướng Hạo nhìn thấy cũng bật cười theo cậu, nói “Đồ ngốc.”

Hướng Hàm tự mình đến Xương Châu, hành lý đã được gửi tạm tại nhà ga. Sau khi ăn xong, Hướng Hạo đưa cậu đi lấy, dọc đường đi, di động không ngừng reo, Hướng Hàm hỏi hắn “Sao anh lại không bắt máy?”

Hướng Hạo nhìn đèn xanh đèn đỏ, nghe cậu hỏi thì cười mỉm nhìn cậu một cái, nói “Bắt máy anh sẽ quay lại Giang Thành, thế nghe hay không nghe?”

“Nghe máy đi”, Hướng Hàm nói “Em đi cùng với anh.”

Hướng Hạo lại liếc mắt nhìn cậu, cậu quay đầu sang hướng khác, chống cằm đối mặt với cửa kính, tai từ từ đỏ bừng, khẽ giọng nói “Sau này, anh đi đâu em đều theo đó.”

Hướng Hạo vươn tay khẽ niết vành tai cậu.

Sau khi lấy hành lý, hai người lái xe về Giang Thành.

Hai năm nay, Giang Thành phát triển rất nhanh, tại trung tâm xây dựng rất nhiều nhà cao tầng, từ xa đã trông thấy chúng san sát nối tiếp nhau, khác biệt rất nhiều so với hình ảnh trong trí nhớ.

“Hai năm rồi em chưa quay lại đây, nơi đây giờ đã khác Giang Thành mà mình đã từng sống 20 năm trước kia”, Hướng Hàm bùi ngùi xúc động.

“Về sau nếu được thì thường xuyên quay lại đây”, Hướng Hạo nói “Em muốn về hẳn bên này cũng được.”

“Trở về để làm gì”, Hướng Hàm cười nhẹ “Tất cả đều đã thay đổi cả rồi.”

Để lấy tiền chữa bệnh cho Hướng Hàm, ngôi nhà bọn họ ở trước đây đã đem bán, giờ đây, Giang Thành đã chẳng còn là ‘nhà’ của bọn họ.

Hướng Hạo chạy xe đến dưới một tòa nhà, bảo Hướng Hàm ở trong xe chờ hắn. Hướng Hàm nhìn hắn xuống xe, hai người trẻ tuổi từ trong tòa nhà đi ra, ba người nói chuyện với nhau vài câu, Hướng Hạo đã quay lại, chui vào trong xe đóng cửa lại, quay qua hỏi cậu “Em muốn đi đâu?”

Hướng Hàm đờ người ra, hỏi lại “Đã xong việc rồi ạ?”

“Vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì, cốt yếu là muốn đưa em quay lại đây thăm thú.”

“À…” Hướng Hàm gật gật đầu, vài giây sau bất thình lình rướn người lại chỗ Hướng Hạo hôn hắn một cái, nhanh như gió mà ngồi lại chỗ.

Hướng Hạo bị tập kích bất ngờ, đè cậu đòi lại nụ hôn, hôn no nê rồi nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Hướng Hàm, thì thầm hỏi “Đã nghĩ xong chưa? Muốn đi đâu?”

Hướng Hàm cũng chẳng nghĩ ra chỗ nào muốn đi, Hướng Hạo nhanh chóng khởi động xe, chần chừ một lúc rồi nói “Hay là anh đưa em đến một chỗ?”

“Được thôi”, Hướng Hàm hào hứng “Đi đâu ạ?”

“Đừng hỏi, đừng hỏi”, Hướng Hạo cười gượng “Chẳng phải chỗ nào hay ho đâu.”

Cả đường Hướng Hàm ngồi đoán đi đoán lại, lúc thì đoán đó là nhà máy, nơi mà hồi nhỏ bọn họ từng khám phá thấy, lúc thì lại đoán đó là trường học của cả hai, cuối cùng khi xe chạy đến một con đường nhỏ vắng vẻ, đô thị sầm uất đã hoàn toàn bị bỏ lại phía sau, để lộ ra khung cảnh khá giống với ngày xưa. Đột nhiên, Hướng Hàm im bặt, lặng lặng lẽ lẽ nhìn quang cảnh phố xá ngoài cửa xe, đến khi xe dừng ở khu chung cư cũ thì xuống xe cùng Hướng Hạo.

“Nơi đây sẽ sớm bị phá bỏ và di dời”, Hướng Hạo nói “Trước đây em đã tới đây một lần, em có ấn tượng gì không?”

“Có ạ”, Hướng Hàm cúi đầu cười “Mỗi lần anh đến Giang Thành đều ở đây sao?”

Hướng Hạo lấy ra chìa khóa mở cửa, cầu thang của khu chung cư cũ vừa thấp vừa hẹp, Hướng Hàm theo sau Hướng Hạo, nhìn hắn khom lưng bước từng bước lên bậc cầu thang.

“Đa phần anh đều ở đây, có lúc uống nhiều quá thì ở khách sạn… Điều kiện ở đây quá tồi, nếu em muốn về Giang Thành ở, chúng ta sẽ đổi sang chỗ khác.”

“Đổi đến cạnh bờ sông có được không anh?” Hướng Hàm cố ý hỏi.

“Em thừa biết bây giờ giá phòng ở Giang Thành đắt cắt cổ thế nào!” Hướng Hạo than thở “Mua phòng hướng ra sông xong thì anh cũng trở thành kẻ khố rách áo ôm luôn.”

Hướng Hàm hiếm khi thấy bộ dạng quẫn bách mất mặt của Hướng Hạo, ở sau hắn chống lưng cười không ngừng, cười liên tục cho tới khi họ đến tầng cao nhất.

Đi thẳng lên tầng cao nhất, trước khi mở cửa Hướng Hạo hơi lo lắng chần chừ, chìa khóa đã cắm vào ổ nhưng vẫn không vặn, quay lại nói với Hướng Hàm “Đừng sợ nhé, phòng hơi bừa bộn.”

Lúc mở cửa, Hướng Hàm thật sự muốn hết hồn, một phần trong gác xép chứa một đống đồ đạc linh tinh, nhìn giống nhà kho hơn là phòng ở, vậy nhưng so với cảnh tượng trong trí nhớ của cậu vào nhiều năm trước đây lại giống y xì.

Gác xép vẫn là gác xép ngày xưa, nhưng Hướng Hạo giờ đã là Hướng Hạo của cậu.

Sau Tiết Thu Phân[1], ngày càng ngắn lại, Hướng Hàm đi xuyên qua căn phòng đang chìm trong ánh sáng mờ ảo, đi ra cửa phụ gần ban công. Hướng Hạo đang đem đống quần áo trên giường, cùng chăn mền nhét hết xuống dưới giường, dừng tay bảo cậu cẩn thận một chút. Hướng Hàm khinh thường ậm ờ một cái, Hướng Hạo vẫn không yên tâm tự mình đi tới dõi theo cậu.

Ban công chẳng khác gì so với xưa, chỉ là phong cảnh lúc nhìn xuống đã đổi khác quá nhiều. Thế nhưng xa xa, ánh đèn trên cầu trên sông Trường Giang vẫn lập lòe như trước, hết thảy đều đã thay đổi, nhưng cũng có những thứ chẳng hề đổi thay.

Trên ban công gió lớn, Hướng Hàm đứng một lát thì bị Hướng Hạo kéo vào trong, hỏi cậu có muốn đi chỗ nào nữa không.

“Em hơi mệt, cũng hơi đói rồi.” Hướng Hàm ngồi bên giường, ngửa đầu cười dịu dàng với hắn, bộ dạng vô cùng đáng yêu.

Hướng Hạo không dằn nổi lòng cúi xuống hôn cậu, khẽ hỏi “Thế em ở trong này chờ, anh đi mua một ít đồ ăn nhé?”

“Vâng”. Hướng Hàm gật gật đầu, cởi giày nằm trên giường, ôm lấy gối của hắn vào ngực, nói là muốn ngủ một giấc cái đã.

Gần đây chẳng có chỗ nào ăn được, Hướng Hạo lái xe tìm quán cơm đặt vài món ăn, đóng gói mang về. Không ngờ trên đường về mưa to, lúc về đến khu chung cư chỗ đỗ xe đã bị chiếm, hắn lượn một vòng đỗ xe ngay bên cạnh chung cư, chạy thẳng một mạch về nhà. Đồ ăn được đựng ở trong hộp cơm chẳng hề hấn chi trong khi hắn đã ướt như chuột lột.

Hướng Hàm đã ngủ say, nghe được tiếng mở cửa thì dụi mắt ngồi dậy, nhìn thấy bộ dạng của Hướng Hạo thì mơ mơ màng màng hỏi “Trời mưa ạ?”

“Ừ”, Hướng Hạo vừa nói vừa cởi giày, giũ giũ tóc, có vài giọt nước văng lên mặt Hướng Hàm. Lúc này, cậu mới như choàng tỉnh từ trong giấc mơ, muốn đi chân trần đến chỗ hắn.

“Đừng tới đây, đừng tới đây”, Hướng Hạo nói “Toàn là nước, em cứ ngồi trên giường đi.”

Hướng Hạo vào phòng tắm tắm gội, lau khô nước đọng trên sàn nhà, thu dọn mặt bàn trà để chừa ra chỗ trống, cùng Hướng Hàm ăn bữa tối với chỗ thức ăn đã bị nháo nhào hết cả lên.

Mưa rất lớn, hai người bị nhốt trong không gian nhỏ hẹp, ngồi kề sít bên nhau, hắn nhìn cậu cậu nhìn hắn, không khí mập mập mờ mờ. Hướng Hạo kề sát về phía Hướng Hàm, đến nỗi chóp mũi hắn gần như chạm vào chóp mũi cậu, hỏi cậu “Em nhìn anh làm gì?”

Ánh mắt Hướng Hàm trong suốt, phản chiếu hình ảnh của Hướng Hạo. Cậu ôm lấy cổ  hắn, tiến đến bên tai hắn, thẹn thùng thẳng thắn mà bộc bạch “Thích anh.”

Hướng Hạo thật sự không thể kiềm chế được nữa, hắn đè Hướng Hàm xuống một góc sô pha, ngấu nghiến hôn cậu, tay tiến vào trong vạt áo rộng thùng thình, vuốt ve phần eo rồi vần vò, xoa nắn phần ngực, ngón tay rờ rẫm, chà xát đầu v*. Hướng Hàm ôm chặt lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn, vừa căng thẳng vừa lúng túng nài xin “Đừng… đừng ở chỗ này…”

Hướng Hạo ngừng lại một chút, buông cậu ra đứng lên, khiêng cậu ném lên giường, đè lên cậu lần nữa.

Bàn tay Hướng Hạo sần sùi thô ráp, ở ngón tay hằn những vết chai. Những xúc cảm trước đây khi hai bàn tay hắn chạm vào làn da cậu trong lúc tắm, cậu đã chẳng còn nhớ rõ. Chuyện cũ tựa làn khói, như một giấc mộng dài, thế nhưng khi hắn lần mò, vuốt ve trên khắp cơ thể cậu, khi lòng bàn tay hắn lướt qua làn da non mềm, những ký ức đã được cất giấu sâu trong tâm trí đột ngột ào ạt ùa về, cất cánh bay lên, quen thuộc đến vậy, mà lại xa lạ tới thế.

Mỗi động tác của Hướng Hạo đều thấm đẫm dục vọng trần trụi, nảy sinh từ cậu cũng từ chính hắn, đôi bên quấn riết lấy nhau, lúc này ánh mắt Hướng Hàm đã hoàn toàn mê muội. Cậu ngây ngô trong sáng như một cậu học sinh trung học, Hướng Hạo vân vê nhào nặn hai bờ mông cong đầy của cậu, ngay lập tức Hướng Hàm xấu hổ kẹp chặt chân lại, đôi mắt to sũng nước luống cuống sợ hãi nhìn hắn, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương. Đầu gối Hướng Hạo tách hai chân Hướng Hàm ra, hỏi cậu “Có thể chứ?”. Hướng Hàm không nói có cũng chẳng nói không, chỉ ngẩng đầu lên hôn cằm hắn.

Hướng Hạo dịu dàng hôn hôn cậu, từ trong tủ đầu giường lấy áo mưa xé ra, bóp thật nhiều gel bôi trơn bôi xuống cửa huyệt đang khép kín của cậu, vừa hôn vừa nhẫn nại mở rộng. Lúc hắn cảm thấy khá ổn rồi mới để thứ cứng như thép sắp nổ tung đến trước cửa sau, báo với cậu “Hàm Hàm, anh vào đây.”

Vóc dáng Hướng Hạo cao to nên chỗ đó cũng có kích thước khủng bố, đối với Hướng Hàm thì hơi quá sức chịu đựng. Hai chân cậu mở rộng, ngửa đầu thở hổn hển, dương v*t phía trước đã cứng lên, rãnh nhỏ trên đầu rỉ dịch, phía dưới bị dương v*t thô to lấp đầy, bộ dáng mặc người muốn làm gì thì làm.

Hướng Hạo nhìn ánh mắt của cậu thì như thể muốn ăn luôn cả cậu, ưỡn lưng đâm vào toàn bộ, lút sâu tận cán. Hai tay hắn giữ chặt thắt lưng cậu, ra sức ra vào, càng đâm vào lại càng khiến Hướng Hàm thêm kích thích. Lúc này, chiếc gối đầu đã xiêu xiêu vẹo vẹo, như sắp rơi khỏi đầu giường, Hướng Hạo cầm lấy nhét xuống dưới eo Hướng Hàm.

Buổi sáng Hướng Hàm đã bắn một lần, lúc này lại bắn thêm lần nữa, cả người mềm nhũn như nước, không khống chế được mà phát ra những tiếng kêu khiến ngay cả cậu nghe vào cũng đỏ mặt. Hướng Hạo giữ cằm cậu, buộc cậu phải ngẩng đầu lên, hỏi “Hàm Hàm, anh là ai?”

Hướng Hàm cố gắng nhìn hắn, lộ ra hàm răng trắng muốt, yếu ớt dịu mềm gọi hắn “Anh…”, gọi đến mức Hướng Hạo càng muốn giày vò làm cậu tới chết thì thôi. Hắn thật sự làm tới mức ấy, cho tới khi Hướng Hạo ôm lấy Hướng Hàm bắn được một lần thì bên ngoài trời đã tạnh mưa rồi.

Cả người Hướng Hàm như thể được kéo ra từ trong nước, bị Hướng Hạo ôm vào phòng tắm. Trong phòng tắm lại rục rịch động tình, Hướng Hàm đứng không vững, bị Hướng Hạo nâng mông bám trên người hắn, hai chân quấn quanh thắt lưng, ép cậu lên lớp gạch men sứ không ngừng ra vào.

Rốt cục lúc hai người quay lại giường thì trời đã gần sáng, Hướng Hàm vốn đã ngủ gục, nghe tiếng Hướng Hạo rời giường thì lại mở mắt, bám ga giường nhìn hắn. Hướng Hạo chỉ đi tắt đèn rồi ngay lập tức quay lại, lại ôm cậu vào ngực, muốn cậu nhanh ngủ đi.

“Em đã ngủ rồi” Hướng Hàm khẽ khàng cằn nhằn “Anh lại không để em ngủ.”

“Thế giờ em ngủ hay không ngủ? Không muốn ngủ thì đừng ngủ nữa.”

Hướng Hàm vội vàng nhắm mắt lại, hít hà mùi vị quen thuộc trên cơ thể Hướng Hạo, mê mệt mà đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau lại mưa tiếp, lúc Hướng Hàm tỉnh lại thì thấy trong phòng nhập nhoạng chẳng rõ ngày đêm, tiếng mưa rơi tí tách từ ngoài cửa truyền đến. Cậu lề mà lề mề xuống giường, chầm chậm đi đến phòng bếp nhỏ, từ sau lưng ôm lấy Hướng Hạo đang ốp trứng, mặt dán tại lưng hắn làm nũng.

Hướng Hạo xoay tay, vuốt ve đầu cậu một xíu, hỏi “Có chỗ nào khó chịu không?”

Hướng Hàm đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói “Không.”

“Ừm”, Hướng Hạo dùng xẻng lấy trứng ốp la để lên đĩa, kéo Hướng Hàm đang mệt mỏi ra ngoài, xấu xấu xa xa cười “Vậy hẳn là rất sung sướng ha.”

Ngay tức khắc Hướng Hàm đẩy hắn một cái, mắng hắn là đồ lưu manh, bị Hướng Hạo đuổi tới trên giường, bắt lấy mắt cá chân trắng nõn nhỏ nhắn kéo cậu lại, cuối cùng trứng ốp bị nguội hết, chẳng có ai ăn.

Hướng Hạo nằm nghiêng, đỡ lấy chân cậu đang quấn quanh eo mình, ôm cậu chậm rãi chuyển động. Hướng Hàm nhắm nghiền hai mắt, cắn môi dưới, không dằn được tiếng rên rỉ thoát ra từ hàm răng khép chặt. Hướng Hạo nắm cằm cậu, hôn đắm đuối. Lúc này cậu mới hé miệng, ôm lấy cổ Hướng Hạo, cùng hắn chìm trong nụ hôn say đắm ướt át.

Hai người quấn riết lấy nhau cả buổi sáng, buổi chiều Hướng Hàm nói muốn quay lại Xương Châu, Hướng Hạo mới để cậu rời giường. Trên đường cậu đi không vững, Hướng Hạo lái xe xuống dưới tầng trệt, dứt khoát bế cậu lên ôm xuống dưới tầng để cậu vào trong xe.

Trời vẫn đang mưa, trên tóc Hướng Hàm dính vài giọt nước mưa trong suốt. Vừa mới trải cơn sóng tình kịch liệt dữ dội, cơ thể cùng ánh mắt của cậu đều như bị ngâm đẫm trong tình dục, vừa thanh khiết lại vừa dụ hoặc.

Lái được nửa đường, Hướng Hạo mới chợt nhớ ra gì đó, đột nhiên nói “Lúc em lên Đại học có một lần đến chỗ anh, buổi tối anh đã nằm mơ ngay trên chiếc giường ấy, anh làm em.”

Hướng Hàm đang nghịch Bluetooth, ngón tay ấn một cái, giai điệu quen thuộc vang lên. Cậu ngẩng đầu, liếc mắt qua Hướng Hạo, nói “Không phải nằm mơ đâu”, sau đó lại cúi xuống nghịch nghịch di động.

Hướng Hạo  ngẩn người ra một lúc, bỗng nhiên phanh kít lại. Hướng Hàm văng về phía trước, bị dây an toàn kéo thít lại, giận dữ trừng hắn.

“Không phải”, Hướng Hạo cầm lấy tay cậu hỏi “Em nói rõ ràng xem nào, sao lại không phải nằm mơ?”

Hướng Hàm khẽ hừ một tiếng, đổi một bài hát có nhịp điệu vui vẻ bằng tiếng Anh, lẩm bẩm theo giai điệu, không trả lời hắn.

Hướng Hạo như sắp phát điên tới nơi, không ngừng vặn hỏi, nhưng Hướng Hàm chẳng thèm để ý tới hắn. Cuối cùng hắn cũng không hỏi nữa, trong lòng oán hờn nghĩ, dù sao hôm nay mới trôi qua có nửa, đợi đến tối lúc lên giường hắn sẽ từ từ hỏi lại.

Nếu hôm nay chưa hỏi được, thì để ngày mai. Cả đời dài như thế, rồi cuối cùng hắn cũng sẽ hỏi ra mà thôi.

Chú thích:

[1]. Tiết Thu phân: Tiết Thu phân, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là tiết khí có khởi đầu bằng điểm giữa của mùa thu, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch. Theo định nghĩa này, thời điểm bắt đầu của nó trùng với điểm thu phân tại Bắc bán cầu của khoa học phương Tây. Tuy nhiên, theo quan điểm của khoa học phương Tây thì nó là điểm bắt đầu của mùa thu tại Bắc bán cầu, thời điểm mà Mặt Trời xuất hiện trên “thiên xích đạo” (Mặt Trời ở gần xích đạo nhất) và bắt đầu đi xuống hướng nam. Về mặt thời gian, thu phân bắt đầu vào khoảng 22 tháng 9 đến 24 tháng 9 (Theo Wiki).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK