"Cậu đang nhớ Hanami-san à, Taki?"
Tôi giật mình quay sang. Kumino đang nhìn tôi. Cô ấy quan tâm tôi quá, thật là. Tôi nói lại:
"Ư...ừm."
"Chia buồn với gia đình cậu nha."
"Cảm ơn cậu Kumino."
Sau đó, chúng tôi ngồi yên lặng. Lại như trước khi lũ quái vật bắt đầu tấn công, tôi và Kumino chẳng thể nói chuyện được nhiều. Đến trưa thì chúng tôi đến nơi. Đây là đảo Hashima, đã được bỏ hoang khá lâu và giờ đã trở thành một điểm đến du lịch. Nói vậy chứ trên đảo ngoài chúng tôi ra cũng chẳng còn ai cả. Ở trên đường tới đây thì chúng tôi có thấy vài đảo du lịch nổi tiếng vẫn có người, chủ yếu là dân tị nạn. Họ được chính phủ cung cấp thức ăn, tuy nhiên thật lạ là họ lại không duy trì an ninh, dẫn đến tình trạng cướp bóc ở đó xảy ra triền miên. Nhiều lúc chúng tôi còn nghe thấy tiếng người khóc vì bị cướp hết của hay thậm chí là tiếng người bị giết kêu lên ở phía xa. Tất nhiên là chẳng thể làm gì cả, bởi có góp ý thì họ cũng không nghe. Khoan nghĩ đến những việc đó, chúng tôi cần phải tìm thức ăn và nước uống hẵng, để tránh khi luyện tập xong mất sức còn có cái ăn. Nước thì không lo. nhưng còn thức ăn thì...chỉ có biển mới cung cấp được. Nếu thế thì tiện thể cũng coi đây như là luyện tập luôn. Tôi hỏi:
"Ở đây những ai hệ Thủy giơ tay."
Không một ai cả. Thật là, tôi đành phải gánh lần nữa rồi. Thôi thì, ta cùng xuống biển. Ở dưới biển cũng khá là nguy hiểm bởi tôi cũng đã thấy một vài con quái vật khá to ở phía xa. Chỉ cần bắt cá ở quanh đây là sẽ tránh được chúng, bởi tôi cũng không tự tin lắm khi solo với chúng dưới biển. Tôi lấy một hơi sâu và bơi ra chỗ nước có cá. Với tình hình hiện tại, tôi có thể nín thở trong nửa tiếng, tất cả là nhờ đã rèn luyện sức mạnh và sức bền. Với cái lao bằng sắt mang theo, tôi phóng vào bất cứ con cá nào mình thấy. Tuy vậy sau 30 phút thì tôi vẫn trắng tay, nhưng đã rút ra kinh nghiệm. Để tránh mất thời gian, tôi gọi phân thân ra cùng bắt. Và sau kinh nghiệm từ một loạt thất bại ban nãy, hai-hay đúng hơn là tôi và phân thân đã bắt được hai rổ cá cùng vài con cua và tôm. Ngó lên trên bờ, tôi thấy Kumino và Kolia đang xây những ngôi nhà bằng gỗ cho mọi người. Bố thì ngồi làm cái cối xay gió quay để lấy điện sinh hoạt. Tất cả mọi người đều đang làm việc và Sora biết điều này. Con bé kêu lên:
"Không chịu đâu, em muốn làm cùng mọi người cơ!"
Lần đầu tiên trong ngày hôm nay, con bé đã có biểu cảm đa dạng hơn. Tôi nhìn Kolia, con bé nháy mắt với tôi. Thì ra là nhờ con bé đã an ủi và động viên Sora. Không ngờ nó tốt đến vậy đó. Lúc mọi người đang nhộn nhịp chuẩn bị thì tôi nghe thấy tiếng nước động. Từ phía xa khoảng 1 hải lý có một về phía này. Tôi nhìn kĩ hơn thì ngay bên dưới là một con thủy quái. Vì nó ở dưới nước nên tôi nhìn rõ, có vẻ nó là sinh vật có vảy, không phải cá. Nó phải dài ít nhất 13m và cô gái kia đang chuẩn bị thành bữa trưa của nó. Phía sau cô gái này còn một cậu con trai nữa, nhìn cũng trạc tuổi tôi. Tôi ngay lập tức bơi ra đó và gọi:
"Ở hướng này, mọi người hãy bơi theo hướng này. Tôi đến đây!"
Cô ấy chạy đến, ôm chầm lấy tôi:
"A, Tanaki-kun, em đây rồi! Chị nhớ em quá!"
Như mọi khi, nếu không ở trên trường thì chúng tôi sẽ xưng chị em, một phần bởi chị ấy thích vậy, hơn nữa chị cũng là con của bạn bố tôi nên chúng tôi quen nhau từ nhỏ. Chị ấy luôn luôn thái quá khi vui một chuyện gì đó, điều này luôn đẩy tôi tới một số rắc rối.
"Onee-san à, đừng thân mật quá như vậy chứ!"-Tôi đỏ mặt khi chị ấy đang áp bộ đồ ướt đẫm vào người mình.
Hôm nay cũng không ngoại lệ!
"Có gì đâu, chúng ta là chị em mà!"
"Thôi nào Sora, gọi chị là Onee-san đi. Nào, nào, gọi đi, gọi đi!"
"Chị đã lớn rồi mà vẫn như trẻ con nhỉ, onee-san"
"Thôi nào, chị hơn em có 10 tuổi thôi mà, có lớn lắm đâu?"
Không hiểu sao Sora luôn có ác cảm với Onee-san. Nhất là khi chị ấy làm điều gì đó quá thân mật với tôi chẳng hạn. Nhưng bây giờ, tạm gác những việc đó sang một bên.
Tại sao onee-san lại ở đây?
Cậu con trai đi cùng là ai?